Chương 25: Nghi thức

Tế đàn cũng không quá xa, cách sơn động đại vu mấy trăm mét, cho nên đám người cười nói vui vẻ rất nhanh đã tới nơi. Địch Nãi tuy chống gậy đi đường, nhưng một đường nghe đám người vui cười nên cũng không cảm thấy mệt.


Tế đàn nằm ở một khoảng đất trống trước vách đá, đó là một tảng đá thiên nhiên khá lớn, đại khái cao khoảng một mét, phía trước có làm bậc thang. Địch Nãi nhìn kỹ, phát hiện tảng đá kia rất bằng phẳng, được mài bóng loáng. Đại khái mấy trăm năm qua nhóm bầu bạn trong bộ lạc đều cử hành nghi thức ở đây. Còn trên vách đá có khắc những hình người mơ hồ, Địch Nãi xem không hiểu, bất quá, giống như ký lục về truyền thuyết liên quan tới đại thần cùng hổ tộc, báo tộc, xà tộc mà cậu từng nghe khi trước.


Địch Nãi còn phát hiện, cách tế đàn không xa có một căn phòng dùng cây cối dựng nên, khá cao lớn, không giống nhà vệ sinh chuyên dụng cho phi thú nhân mà Địch Nãi từng thấy. Cậu đoná, có thể đó là phòng chuyên dụng cho người trông coi tế đàn. Bất quá, tế đàn trống không, cần gì trông coi chứ? Có chút không hiểu.


Địch Nãi đang trầm tư thì tộc nhân đã lục tục tới, tộc trưởng cùng đại vu cũng tới.


Tộc trưởng đứng trước tế đàn, hóa thành hình thú rống một tiếng làm tộc nhân đang náo động an tĩnh. Sau đó, hắn lại hóa về hình người bắt đầu nói chuyện: “Các tộc nhân, hôm nay là ngày Hách Đạt cùng Mã Cát cử hành nghi thức bầu bạn. Bây giờ, chúng ta tiến hành nghi thức đầu tiên, mời các thú nhân muốn khiêu chiến Hách Đạt xếp hàng lên sân.”


Địch Nãi không ngờ, nghi thức đầu tiên mà tộc trưởng tuyên bố thế nhưng là bảo các thú nhân lên khiêu chiến Hách Đạt. Cậu thực kinh ngạc nói: “Bọn họ vì cái gì muốn khiêu chiến Hách Đạt? Chẳng lẽ đều là người theo đuổi Mã Cát à?”


available on google playdownload on app store


Phất Lôi còn chưa trả lời, một phi thú nhân tên Kỳ Lạc mới quen đã mỉm cười nói: “Ta nói cho ngươi biết đi, kỳ thực thú nhân lên khiêu chiến có không phải đều là người theo đuổi Mã Cát, rất nhiều người vì thú tính cần phát tiết nên mượn cơ hội này đánh một trận.”


Địch Nãi nghe xong, có chút vô ngữ. Thú nhân nếu dư thừa tinh lực thì có thể đi săn a! Bất quá, có lẽ đối với bọn họ, đi săn quá đơn giản cùng nhàm chán, chỉ có đánh bại đồng tộc mới thể hiện được sức chiến đấu của mình.


Địch Nãi nghĩ, tiến hành khiêu chiến như vậy kỳ thật là muốn hướng các tộc nhân, thậm chí là thần sáng thế chứng minh thú nhân bộ tộc rất cường tráng, sinh ra con nối dòng cũng cường tráng, từng thế hệ đều truyền thừa dũng mãnh của bộ lạc đi!


Lúc Địch Nãi miên man suy nghĩ, thú nhân trong sân đã hóa thành hình thú, giương cánh, bắt đầu kịch chiến. Nhất thời hai con thú trong sân quay cuồng nhanh tới mức làm người ta hoa cả mắt.


Thú nhân bên cạnh bắt đầu hò hét cổ vũ, rất nhanh phi thú nhân cùng tiểu hài tử cũng gia nhập đội ngũ, trợ uy cho thú nhân đang quyết đấu.


Tuy sân thi đấu không ngừng truyền tới tiếng rống nhưng Địch Nãi vẫn nhìn ra loại khiêu chiến này khá thú vị. Thường thường người thắng sẽ đè người thua dưới thân, há mồm áp sát bên cổ, thị uy rống một tiếng đại biểu chiến thắng. Dù sao, nếu trong ngày cưới cắn bị thương chú rể thì cũng quá tàn khốc.


Hách Đạt rất cường tráng, thân thủ cũng không sai, rất nhanh đã thắng vài thú nhân. Đương nhiên, cũng có thú nhân khiêu chiến có sức mạnh tương tương, nhưng cuối cùng đều yếu thế. Dù sao cũng không thể đoạt hết nổi bật của chú rễ đi!


Sau khi tất cả khiêu chiến tiến hành xong, tộc trưởng nói vài lời chúc phúc xong thì tuyên bố tế điển bắt đầu.


Rất nhanh, một đống lửa trại hừng hực được đốt trước tế đàn. Đại vu chậm rãi đi lên tế đàn, quỳ gối đối mặt với vách đá thì thầm cầu nguyện. Nhất thời hiện trường yên tĩnh, chỉ có tiếng cầu nguyện của đại vu vang vọng. Nhóm người xung quanh tế đàn đều trở nên nghiêm túc, tự động quỳ xuống, ngay cả thú nhân nhỏ tuổi cũng không ngoại lệ.


Mọi người bên cạnh đều quỳ xuống, Địch Nãi có chút giống vịt lạc giữa bầy gà. Do dự một chút, cuối cùng cậu cũng quỳ xuống. Cậu nghĩ, mình đi tới thế giới này được Phất Lôi cứu, cũng nên cảm tạ đại thần một chút. Huống chi, nhập gia tùy tục a! Quỳ một chút cũng không thiếu khối thịt nào.


Phất Lôi ở bên cạnh thấy Địch Nãi cũng quỳ xuống thì có chút vui mừng.
Chỉ chốc lát sau, đại vu cầu nguyện xong, đứng dậy nhìn tộc nhân bên dưới. Lúc này, Hách Đạt cùng Mã Cát đứng dậy, lướt qua mọi người đi tới trước tế đàn.


Đại vu vươn tay sờ đỉnh đầu bọn họ một chút, sau đó kéo tay hai người đặt lên nhau, lớn tiếng nói: “Thần sáng thế chúc phúc hai người tương thân tương ái, đầu bạc đến già. Thần sẽ luôn ở bên các ngươi.”


Đại vu vừa nói xong, các tộc nhân đều hoan hô. Hách Đạt kéo Mã Cát trao một nụ hôn sâu nóng bỏng. Vừa hôn xong, hắn ôm chầm Mã Cát mặt mày đỏ bừng bước tới chỗ đám người.


Rất nhanh, một đám phi thú nhân trưởng thành chưa có bầu bạn vây tới nhảy múa xung quanh đôi tân nhân, vừa nhảy vừa xướng một khúc ca chúc phúc. Giai điệu kia là lần đầu Địch Nãi được nghe, cảm giác rất may mắn vui tươi. Phi thú nhân lão niên ở bên cạnh cầm gậy gõ lên ống tre làm nhạc đệm. Địch Nãi nghĩ, này đại khái là nhạc đệm của bọn họ đi.


Hóa ra nghi thức kết hôn ở đây là vậy, khá giống phương tây. Địch Nãi bị niềm vui sướng của bọn họ lây nhiễm, vô thức ngâm nga theo.


Bên này nhảy múa, bên kia các thú nhân bắt đầu lập giá nướng ở xung quanh, trên giá treo một con mồi. Sau đó, bọn họ bắt đầu mang củi gỗ tới, nhóm lửa nướng thịt. Rất nhanh, mùi thịt nướng lan tỏa khắp nơi.


Ca múa một trận, các phi thú nhân ngừng lại. Tộc nhân tự động tụ tập tới giá nướng thịt ở đống lửa trung tâm. Địch Nãi nhìn nhìn, phát hiện trên giá nướng một mảng thịt bò lớn. Bất quá, cái khối nhỏ bên cạnh là gì? Xem hình dạng thì chẳng lẽ là ngưu tiên? Khóe miệng Địch Nãi run rẩy. Thật là, có cần trắng trợn như vậy không a!


Địch Nãi còn đang vì khối ngưu tiên kia rối rắm, bên này Hách Đạt đã dẫn đầu xé xuống một miếng thịt trên giá, tự cắn vài ngụm rồi xé thịt cho Mã Cát. Mã Cát cẩn thận ăn thịt, cúi đầu có chút thẹn thùng. Địch Nãi nghi hoặc, vì cái gì mọi người chỉ nhìn bọn họ mà không ăn?


Đang định hỏi Phất Lôi bên người xem đó là tình huống gì thì Hách Đạt đột nhiên giơ tay gở ngưu tiên trên giá xuống, gặm vài cái ăn hết.
Thực sự ăn a? Địch Nãi trợn mắt há hốc mồm. Các thú nhân bên cạnh ngay lập tức reo hò ầm ĩ.


Địch Nãi còn chưa hết khiếp sợ thì phát hiện Hách Đạt ăn ngưu tiên xong không nói tiếng nào đã biến thành hình thú, mà Mã Cát cũng ngừng lại không ăn nữa.


Mã Cát đi tới bên hình thú của Hách Đạt, nhấc chân leo lên. Hách Đạt chờ Mã Cát ngồi vững liền rống một tiếng, nhấc chân chạy ra ngoài, nhìn theo phương hướng thì hình như đi tới căn phòng dựng bên tế đàn kia.


Các thú nhân lại ầm ĩ một trận, có người gầm lớn, có người lại cao giọng hô: “Hách Đạt, cố lên, nhất định phải làm cho Mã Cát không xuống giường được!” Mọi người liền đồng loạt cười vang.


Địch Nãi sửng sốt, này lại là tình huống gì đây? Cậu đột nhiên nghĩ tới một hạng mục quan trọng trong hôn lễ, sau đó mặt liền đen. Chẳng lẽ, bọn họ này chính là nhập động phòng? Căn phòng bên cạnh tế đàn chẳng lẽ không phải để người trông coi ở, mà chính là nơi để nhóm tân nhân động phòng?


A a a, các ngươi không cần thái quá vậy đi! Nếu vậy, quả thực không cần nháo động phòng nữa. Căn phòng nhỏ kia nhất định cách âm không tốt, có động tĩnh gì thì mọi người lập tức nghe thấy! Như vậy là dạy hư tiểu hài tử a!


Địch Nãi nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện dường như hôm nay không có tiểu hài tử tới. Cậu nghĩ, di, đám nhỏ đều không bị mang tới, kia Hách Đạt cùng Mã Cát hẳn là làm chuyện kia đi? Nga nga, bắt buộc nghe góc tường a! Hắc hắc, kỳ thực thế này cũng thực kích thích.


Phất Lôi cùng mọi người đùa giỡn vài câu, sau đó liền kéo Địch Nãi tới trước một đống lửa ngồi xuống, xé thịt nướng đưa cho cậu ăn. Nhóm tộc nhân vây quanh vừa nãy cũng tản ra, ngồi xuống bên cạnh các giá thịt nướng, bắt đầu ăn.


Địch Nãi lưu ý nghe một chút, quả nhiên, rất nhanh có tiếng rên rĩ đứt quãng truyền ra. Mọi người ăn thịt nướng bên này vẫn còn lớn tiếng trò chuyện, nhưng âm thanh kia vẫn có thể nghe thấy rất rõ.


Bất quá, Địch Nãi cư nhiên nghe thấy tiếng thú gầm càu nhàu xen lẫn tiếng rên rỉ xuôi tai. Mặt Địch Nãi lại đen. Lại là tình huống chi nữa a? Chẳng lẽ Hách Đạt đang dùng thú hình làʍ ȶìиɦ với Mã Cát sao? Mẹ của ta ơi, khẩu vị có cần nặng như vậy không a! Thật là, người nguyên thủy so với người hiện đại còn cởi mở hơn, thực là làm người hiện đại như cậu đây khó xử a!


Địch Nãi ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện nhiều cặp bầu bạn bắt đầu có hành động vượt giới hạn, phi thú nhân rúc vào lòng ngực thú nhân, mặc cho đối phương xoa nắn hôn môi. Còn có vài thú nhân chưa có bầu bạn hóa thành hình thú, ở tại chỗ xoay tới xoay lui, quấn quít phi thú nhân mình thích. Chẳng lẽ vì nghe thấy tiếng rên mà động dục tập thể?


Địch Nãi còn đang cảm thán sức mạnh dã tính nguyên thủy thì đột nhiên cảm giác có thứ gì đó củng củng thắt lưng mình, xoay đầu nhìn qua, hóa ra Phất Lôi cũng đã biến thành hình thú, đang dùng cái đầu to của mình cọ cọ cậu. Địch Nãi đưa tay qua nắm cổ Phất Lôi, cười hắc hắc nói: “Ngươi nha, cũng bị ảnh hưởng à? Ai, hình thú thì hình thú đi, ta uy ngươi ăn.” Nói xong, Địch Não lấy dao cắt một miếng thịt trên giá, nhét vào miệng Phất Lôi.


Phất Lôi có chút vô ngữ. Y mới không phải muốn Địch Nãi uy mình ăn a!


Địch Nãi vì dời đi lực chú ý, không nghe tiếng rên động lòng người kia, bắt đầu chuyên tâm ăn thịt nướng. Cậu cắt thịt uy Phất Lôi, sau đó tự cắt miếng nhỏ cho mình. Hai người cứ vậy ngươi một khối ta một khối ăn thịt nướng, tình cảnh cũng khá hài hòa.


Phất Lôi nhai thịt thầm nghĩ, xem ra ngẫu nhiên hưởng thụ giống cái chiếu cố cũng không tệ a!
Địch Nãi bởi vì thỉnh thoảng cắt thịt, tới gần đống lửa nên rất nhanh liền cảm thấy toàn thân nóng lên.


Phất Lôi ăn xong thịt nướng trong miệng, quay đầu nhìn Địch Nãi đổ mồ hôi, cảm thấy gương mặt đỏ bừng của cậu thiệt đáng yêu, nhịn không được vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ mặt cậu một chút.


Địch Nãi quay đầu nhìn y cười: “Ngươi a, dám ɭϊếʍƈ ông, không muốn sống nữa đúng không!” Ném dao găm cắt thịt trong tay xuống, xoay người bóp cổ Phất Lôi. Phất Lôi lăn một vòng đè Địch Nãi dưới thân, sau đó bắt đầu ɭϊếʍƈ mặt cậu, ɭϊếʍƈ đến đầy nước miếng.


“A, ha ha, Phất Lôi, dừng lại, không, dừng, nếu không chịu dừng, xem ông thu thập ngươi này.” Địch Nãi nằm dưới thân hình nặng nề của Phất Lôi cố gắng giãy dụa, muốn hất đối phương ra, đáng tiếc thực lực cách biệt quá lớn, không thể thành công.


Giãy dụa một hồi, Địch Nãi đột nhiên cảm giác có một thứ gì đó cưng cứng đỉnh lên bụng, vì thế thoáng chốc khựng lại. Cậu trợn to mắt, nghĩ thầm, cái thứ kia, không phải là người anh em của Phất Lôi đi?
___________
Hoàn Chương 25.






Truyện liên quan