Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
Thải Ni thật hối hận, hắn không nên vì muốn hái nhiều trái cây một chút mà vô thức chạy xa như vậy, cuối cùng còn bị lạc đường trong rừng.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống núi, sắc trời dần dần tối đen, một tia sáng cuối cùng cũng sắp tắt. Hắn từng bước từng bước đi trong rừng. Lúc đi trên sườn núi thì không chú ý trượt chân xuống, hắn cố túm lấy nhánh cây bên cạnh, cắn răng, cố gắng chậm rãi đứng lên. Xoa xoa cái mông bị ngã đau, vỗ vỗ bụi đất, tiếp tục sờ soạng đi tới trước.
Trong rừng rậm, hắn biết mình không thể kêu thành tiếng, bởi vì không biết cuối cùng tiếng kêu của mình sẽ gọi tới thứ gì.
Dần dần, gió nổi lên, ngọn cây rung rinh phát ra tiếng vang lào xào. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, ngày càng u ám. Hình như sắp mưa. Thải Ni có thể cảm giác được hơi lạnh từ bàn chân trần của mình, nơi bị cành lá quẹt trầy bỏng rát đau đớn.
Trời sắp mưa, này khẳng định không trở về được. Nghĩ tới sắp phải qua đêm trong rừng rậm nguy hiểm chồng chất, Thải Ni thực muốn khó. Có tiếng dã thú tru lên truyền tới từ xa xa, làm hắn sợ tới run lên. Không có sự bảo hộ của thú nhân, phi thú nhân một mình ở trong rừng, rất nguy hiểm.
Thải Ni càng lúc càng khẩn trương, bối rối chầm chậm lần mò đi tới. Trong bóng tối, hắn chỉ nghe thấy tiếng thở hồng hộc của mình.
Nương theo tia sáng cuối cùng, Thải Ni rốt cuộc phát hiện ở sườn núi phía trước hình như có một sơn động. Càng tới gần thì càng nhìn thấy rõ hơn, kia quả thực là một sơn động không nhỏ.
Lúc này, bầu trời cuồn cuộn mây đen bắt đầu đổ mưa tầm tả. Thải Ni vội vàng chạy như điên, trước khi ướt sũng cũng vọt tới sơn động. Hắn cẩn thận xem xét cửa sơn động một chút, không phát hiện dấu chân mãnh thú, vì thế thử ném một viên đá vào trong, không có gì dị thường, lúc này mới đi vào.
Sơn động hơi thấp, Thải Ni phải cúi đầu mới có thể đi vào trong. Hai bên sơn động là tường đá, bên trong thật ra khá sạch sẽ. Thải Ni nhìn nhìn xung quanh, phát hiện trong góc sơn động có một đống nhánh cây khô ráo. Xem ra sơn động này từng có người đặt chân tới.
Đáng tiếc chính là, hôm nay lúc ra ngoài hắn quên không mang theo đá đánh lửa.
Trời mưa, trong sơn động cũng ngày càng lạnh. Vừa rồi tuy mưa không làm Thải Ni ướt sũng nhưng cũng xối ướt đầu cùng da thú trên lưng. Nếu có đống lửa để sưởi thì tốt quá.
Không có lửa, dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào công kích. Thải Ni ôm lấy bả vai mình, lùi vào trong góc.
Hắn nghĩ, chính mình sao lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy?
Từ sau khi mẫu phụ bị bệnh, toàn bộ tâm trí phụ thân đều đặt lên chuyện chiếu cố mẫu phụ. Phụ thân nhớ rõ phải đi mấy chục km giúp mẫu phụ tìm kiếm thảo dược nhưng lại luôn quên phải săn thú hay hái chút trái cây về cho đứa con phi thú nhân của mình.
Thải Ni đối với điều này có chút oán hận, nhưng cũng thực lý giải, dù sao, hắn hiện giờ đã trưởng thành. Đứa nhỏ trưởng thành thì không nên dựa dẫm vào phụ thân cùng mẫu phụ nữa. Đối với người trưởng thành mà nói, bầu bạn mới là chỗ dựa duy nhất.
Nghĩ tới đây, hắn thầm mắng: “Lai Đức ch.ết tiệt, sau này đừng hòng mong ta để ý tới ngươi nữa.”
Lai Đức cùng Thải Ni là hàng xóm, từ nhỏ đã thân nhau. Lai Đức lần đầu tiên săn được con mồi cũng cùng hắn chia sẻ. Lai Đức hái được trái cây cũng thường đưa cho hắn. Lai Đức từng thực khát khao nói, chờ Thải Ni trưởng thành, hai người sẽ cử hành nghi thức bầu bạn.
Thải Ni nhớ rõ sau khi nói câu đó, Lai Đức liền hôn lên trán hắn, mang theo thương tiếc, thực mềm nhẹ, lại thực ngọt ngào.
Từ đó về sau, Thải Ni vẫn luôn chờ đợi đến ngày mình trưởng thành. Trưởng thành rồi, hắn có thể danh chính ngôn thuận cùng Lai Đức ở cùng một chỗ. Trưởng thành rồi, hắn có thể vì Lai Đức sinh ra một đám tiểu bảo bảo đáng yêu. Thậm chí hắn còn len lén đặt tên cho các nhóc.
Chính là, hết thảy, từ sau khi Y Oa dực xà tộc tới đây liền hoàn toàn cải biến.
Y Oa kia, nghe nói vì phụ thân cùng mẫu phụ đều qua đời nên mới tới bộ tộc dực hổ tộc tìm người thúc thúc duy nhất của mình. Vài năm trước thúc thúc của Y Oa đã kết bầu bạn với một thú nhân dực hổ tộc, hiện giờ đã có đứa nhỏ. Y Oa đã trưởng thành, không còn cần người giám hộ. Hắn lấy cớ tới thăm thân nhân để tới dực hổ tộc, mà cũng có khả năng là muốn tới đây tìm bầu bạn.
Chính là, sau khi Y Oa tới đây thì trêu chọc không biết bao nhiêu thú nhân. Hôm nay cùng thú nhân này đi hái trái cây, ngày mai lại cùng thú nhân khác ra ngoài nhặt vỏ sò, tuyệt không hề rụt rè như giống cái bình thường. Vì sao một giống cái như vậy lại được hoan nghênh?
Thải Ni thật sự nghĩ không ra. Chẳng lẽ vì thắt lưng hắn nhỏ, gương mặt cũng thực xinh đẹp sao?
Hàng xóm Á Đạt từng bát quái nói với Thải Ni, Y Oa kia nói, ai có thể tặng lễ vật làm hắn động tâm thì có thể trở thành bầu bạn của hắn.
Thải Ni thực không hiểu, hắn cảm thấy với phương thức như vậy, Y Oa không thể nào tìm được bầu bạn thực tâm thích mình.
Nhưng làm Thải Ni buồn bực chính là từ khi Y Oa tới, Lai Đức vốn mỗi ngày đều tới xem hắn thế nhưng ít tới hẳn. Ngẫu nhiên gặp cũng là bộ dáng vội vội vàng vàng. Thải Ni hỏi bận cái gì, Lai Đức cũng không đáp, vẻ mặt thần thần bí bí.
Làm Thải Ni kinh ngạc là mấy ngày mai Lai Đức đột nhiên không thấy tăm hơi. Hỏi xung quanh thì mọi người cũng chỉ biết Lai Đức có chuyện đi xa nhà. Lai Đức thế nhưng không hề cáo biệt tiếng nào.
Á Đạt nói với Thải Ni mình từng thấy Lai Đức lôi kéo Y Oa trò chuyện, cho nên Á Đạt đoán có thể Lai Đức thay lòng đổi dạ, thích Y Oa rồi. Hiện giờ, rất có thể Lai Đức cũng giống mấy thú nhân kia, đi ra ngoài tìm kiếm lễ vật đặc biệt tặng cho Y Oa, muốn đả động trái tim phi thú nhân này.
Thải Ni thực thương tâm. Hắn nghĩ, tình cảm giữa hai bọn họ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại thua kém Y Oa chỉ mới nhận thức không lâu sao? Hắn không tin lời Á Đạt nói, chính là trong tiềm thức, hắn biết rất có thể Á Đạt đã đoán đúng.
Lai Đức khoảng thời gian này biết rõ mẫu phụ Thải Ni bị bệnh, thế nhưng chỉ ghé thăm một lần rồi vội vội vàng vàng rời đi. Cũng không chủ động quan tâm xem Thải Ni có thể tự chiếu cố chính mình hay không, có ăn no mặc ấm hay không.
Lai Đức không còn là người luôn tri kỉ nữa. Lai Đức đã thay đổi. Thực xa lạ.
Thải Ni càng nghĩ càng thương tâm, bắt đầu khóc nức nở.
Lúc này, trừ bỏ tiếng mưa rơi, ngoài cửa sơn động đột nhiên truyền tới động tĩnh bất thường. Thải Ni cảnh giác ngẩng đầu, đưa tay lau nước mắt, nhìn chằm chằm cửa sơn động, bàn tay sờ soạng túm lấy một khúc gỗ. Tuy biết một khi gặp phải dã thú lớn, một khúc gỗ nhỏ như vậy chẳng có tác dụng gì, bất quá cũng an ủi tâm lý được một chút.
Âm thanh tất tất tác tác không ngừng từ bên ngoài truyền vào, tim Thải Ni đập càng lúc càng nhanh, quả thực sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Kia rốt cuộc là cái gì vậy? Là mãnh thú sao?
Thải Ni nhìn ngoài cửa động, nơi đó dường như có hai điểm u quang, hệt như ánh mắt dã thú. Hắn quả thực có chút mất khống chế, muốn hô lên thành tiếng.
Lúc này đột nhiên đôm đốp một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, có nhánh cây bị đốt. Nương theo chút ánh sáng, Thải Ni rốt cuộc nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, kia hẳn là một người. Trái tim hắn lúc này mới thả lỏng.
Ánh lửa ngày càng lớn, bóng dáng người nọ cũng dần rõ ràng hơn. Mái tóc ngắn màu xám, thân hình cao lớn cường tráng, hẳn là một thú nhân. Thải Ni nhìn chằm chằm người này nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được kinh ngạc kêu thành tiếng: “Văn Sâm Đặc?”
Thú nhân kia hắn biết Thải Ni ở trong này, cũng không kinh ngạc, nghe thấy tiếng thì nhìn qua, hướng Thải Ni gật gật đầu.
Thải Ni có chút xấu hổ, không nghĩ tới lại gặp Văn Sâm Đặc trong tình huống thế này.
Kỳ thật Văn Sâm Đặc có thể xem là một người bạn cũ. Năm trước Văn Sâm Đặc từng hướng Thải Ni biểu đạt tâm ý, chính là trong lòng Thải Ni chỉ có Lai Đức, vì thế đã cự tuyệt. Khi ấy Văn Sâm Đặc cũng không dễ dàng từ bỏ, vẫn kiên trì đối xử tốt với Thải Ni một đoạn thời gian, sau đó Lai Đức phát hiện, hai bọn họ liền hung hăng đánh một trận. Lúc đó Thải Ni đau lòng vì Lai Đức bị thương, liền ngoan tâm nói với Văn Sâm Đặc, về sau không muốn thấy hắn nữa. Văn Sâm Đặc thực thương tâm rời đi.
Sau đó, Văn Sâm Đặc thật sự rất ít xuất hiện trong tầm mắt Thải Ni. Thải Ni mãi đắm chìm trong biển tình, cũng sớm quăng Văn Sâm Đặc ra sau đầu. Không ngờ, hiện giờ bọn họ lại gặp mặt.
Thải Ni có chút tò mò, Văn Sâm Đặc sao lại tới đây? Chính là hắn ngượng ngùng không dám hỏi, chỉ đành im lặng.
Văn Sâm Đặc cũng là một người khá trầm mặc. Sau khi đốt lửa thì thản nhiên gọi Thải Ni qua sưởi ấm. Thải Ni cũng không khách khí, vội đi tới bắt đầu hong khô khóc.
Văn Sâm Đặc không biết từ đâu lấy ra một con thỏ hoang, lột da rửa sạch ngoài động, sau đó đặt lên lửa nướng. Rất nhanh, trong động bắt đầu lan tỏa mùi thơm.
Hôm nay Thải Ni ăn một đống trái cây, lúc trước không thấy đói bụng, nhưng hiện giờ mấy con sâu tham ăn trong bụng đều bị mùi hương này dụ dỗ bò ra. Hắn không ngừng nhìn về phía thịt nướng trên giá, bất quá cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ liếc mắt một cái liền cúi đầu.
Văn Sâm Đặc ở đối diện thấy được, biểu tình tuy vẫn lạnh lùng như trước nhưng trong ánh mắt lại có chút ý cười.
Thịt thỏ rất nhanh đã nướng xong, Văn Sâm Đặc xé một cái đùi đưa cho Thải Ni. Thải Ni cũng không từ chối, ngại ngùng nói cám ơn, sau đó nhận lấy bắt đầu gặm cắn. Hai ngày nay đều là tự tìm thức ăn, bất quá không săn được động vật nên chỉ toàn ăn trái cây. Miếng thịt thỏ này ăn vào, liền cảm thấy hương vị thật sự thơm ngon vô cùng.
Chờ Thải Ni ăn xong cái chân kia, Văn Sâm Đặc lại xé một cái chân khác đưa qua. Thải Ni ngượng ngùng từ chối: “Này ngươi ăn đi?”
Văn Sâm Đặc vẫn đưa qua: “Không có việc gì, cầm đi!”
Còn từ chối tiếp thì cũng xấu hổ, vì thế Thải Ni cũng không nhiều lời, tiếp nhận ý tốt của đối phương.
ăn xong chân thỏ, Thải Ni ra ngoài cửa sơn động dùng nước mưa rửa tay, sau đó đi tới bên đống lửa, ngồi xuống dựa vào vách đá.
Văn Sâm Đặc không nói tiếng nào, Thải Ni cũng không biết nói gì, cứ vậy ôm gối ngơ ngác nhìn đống lửa. Vừa rồi vừa lạnh lại vừa sợ, giờ ăn no rồi, tinh thần cũng thả lỏng, cảm thấy an tâm, còn có hơi buồn ngủ.
Một trận gió từ bên ngoài thổi vào, Thải Ni liền lạnh run cả người. Văn Sâm Đặc nhìn thấy, im lặng di dời thân mình, giúp Thải Ni chắn cửa sơn động.
Động tác tuy nhỏ nhưng Thải Ni vẫn phát hiện, thực cảm kích nhìn Văn Sâm Đặc một cái. Văn Sâm Đặc thế nhưng là người biết săn sóc như vậy, trước kia hắn thực ra không hề phát hiện! Bất quá, trước kia hai người cơ bản chưa bao giờ ở riêng với nhau, vì thế cũng không có cơ hội phát hiện.
Bất quá, cho dù có Văn Sâm Đặc chắn gió, Thải Ni vẫn cảm thấy có chút lạnh. Hắn nghĩ có lẽ lửa chưa đủ lớn, vì thế thuận tay lấy mấy nhánh cây đặt bên cạnh bỏ vào đống lửa. Liên tiếp bỏ thêm vài nhánh, hắn mới cảm thấy lửa ấm hơn.
Bên kia Văn Sâm Đặc liếc mắt nhìn nhánh cây đang cháy hừng hực trong đống lửa, sắc mặt khẽ động, có chút muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Nhánh cây mới bỏ vào rất nhanh đã bùng cháy, tản ra một mùi hương thoang thoảng. Lửa càng lúc càng lớn, Thải Ni thoải mái thở dài, ánh mắt chậm rãi híp lại. Chính là, dần dần có một luồng nhiệt từ trong lòng dâng lên. Hắn không hiểu sao cảm thấy có chút nóng nực, miệng cũng hơi khô.
Dán người lên vách đá phía sau, bắt đầu tìm kiếm phương pháp giảm bớt khô nóng. Vách đá lạnh lẽo làm Thải Ni cảm thấy mát mẻ, chính là trong cơ thể ngày càng nhiều nhiệt lượng tỏa ra, làm hắn khó chịu cực kỳ. Nóng quá! Thải Ni khó chịu kéo kéo da thú trên người.
Đúng lúc này, Thải Ni bị ôm vào một vòng tay cường tráng. Lúc da thịt ma xát, khô nóng trong cơ thể dường như đột nhiên giảm đi một ít. Thải Ni thầm nghĩ, là ngươi sao, Lai Đức, ngươi đã trở lại. Cái ôm này thực lâu rồi không thấy a!
Thải Ni nghĩ nghĩ, này nhất định là mộng. Lai Đức trở lại, cho dù là mộng, hắn cũng cảm thấy thực vui vẻ. Hắn vươn tay sờ soạng, bắt được bờ vai rộng lớn của người kia, sau đó ôm lấy. Hắn thầm kêu trong lòng, đừng đi, ngàn vạn lần đừng đi.
Ở trong mộng, Thải Ni trở nên cực kỳ lớn mật. Hắn không hề bị động chờ đợi mà chủ động vuốt ve người kia. Đụng chạm vào cơ thể mạnh mẽ hữu lực, giống như mang theo chút hơi lạnh. Hắn áp sát, mặt kệ tất cả hôn loạn lên người đối phương. Người kia cũng thực phối hợp, rất nhanh liền hôn lên môi Thải Ni. Cảm giác thực ấm áp a, Thải Ni thỏa mãn thở dài.
Nhưng mà, vẫn cảm thấy không đủ. Thải Ni hung hăng hôn lên, đầu lưỡi cũng duỗi ra, ɭϊếʍƈ lên khóe môi đối phương. Người nọ dường như cũng bị hành động của Thải Ni kích động, nụ hôn càng lúc càng mạnh bạo, cuốn lấy đầu lưỡi Thải Ni, không ngừng ʍút̼ vào, quyện lấy, làm Thải Ni phát ra tiếng rên mũi ngọt mị vì thỏa mãn.
Nhiệt độ trên người Thải Ni vẫn không ngừng tăng lên, hắn khó nhịn vặn vẹo, khát cầu càng nhiều tiếp xúc hơn. Người kia giống như cũng hiểu cảm thụ của Thải Ni, ngón tay thô ráp xốc lên lớp da thú, rất nhanh đã sờ tới điểm nổi lên trước ngực, mang tới từng đợt tê dại. Bàn tay nóng rực kia mang theo những tia lửa, không ngừng dao động khắp toàn thân Thải Ni, châm lên tất cả tình cảm mãnh liệt của hắn.
Ngay sau đó, đầu lưỡi ấm áp mềm mại ɭϊếʍƈ lên điểm nổi kia, làm Thải Ni run bắn cả người. Rất nhanh, váy da thú cũng bị kéo xuống. Đùi chợt lạnh lẽo, Thải Ni co rúm người, nhưng rất nhanh đã bị tình cảm mãnh liệt bao phủ.
Dục vọng ngây ngô dưới hạ thân sớm đã khó nhịn cao cao đứng thẳng, kiêu ngạo hướng về phía người nọ. Thải Ni mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ, sau đó dục vọng bị bao trong một nơi ấm áp. Thải Ni nhịn không được rên rỉ một tiếng, vươn tay bấu lấy da thú đặt bên cạnh.
Người nọ giống như thực thích nhìn bộ dáng khó nhịn của Thải Ni, người nọ không nhanh không chậm khiêu khích, khẽ cắn hoặc ʍút̼ lấy. Này thực sự là sự tr.a tấn ngọt ngào a!
…
Hoàn Chương 32.