Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
Phất Lôi đại khái đã mong ước từ lâu, có cơ hội liền không chịu buông tay. Đầu lưỡi y thừa dịp Địch Nãi thất thần, bá đạo cuốn lấy đầu lưỡi cậu, ɭϊếʍƈ ʍút̼, dây dưa. Nụ hôn kịch liệt như vậy làm hô hấp Địch Nãi có chút dồn dập.
Môi cùng môi đụng chạm, lưỡi cùng lưỡi giao triền. Hai người cách gần như vậy, ngay cả hô hấp cũng cảm nhận được, Địch Nãi nghe thấy hơi thở nam tính nồng đậm tỏa ra từ người Phất Lôi, nhưng cũng không hề chán ghét.
Cuối cùng Địch Nãi chỉ cảm thấy nụ hôn này thật sự quá dài, đầu lưỡi cậu cũng bắt đầu run lên, vì thế thừa dịp đầu lưỡi Phất Lôi hơi thả lỏng, cậu liền đẩy đối phương ra.
Địch Nãi đẩy Phất Lôi ra xong thì ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, mặt có chút đỏ ửng. Hôn môi như vậy, hương vị cũng không tính là quá tệ. Cư nhiên không hề có cảm giác ghê tởm hay khó chịu. Trước kia có đánh ch.ết cậu, cậu cũng không chủ động lao tới hôn một người đàn ông. Chẳng lẽ vì dạo gần đây nghẹn quá lâu không phát tiết nên nhiệt huyết sôi trào?
Phất Lôi thấy Địch Nãi đẩy mình ra, có chút khó hiểu, cũng cóchut1a ủy khuất, vươn tay muốn ôm Địch Nãi. Địch Nãi thấy vậy thì đè tay y lại: “Phất Lôi, đừng nhúc nhích, để ta suy nghĩ một chút.”
Địch Nãi xoay người leo xuống khỏi người Phất Lôi, thả lỏng cả người nằm dài dưới đất, đầu gối lên cánh tay, híp mắt trầm tư.
Lúc Địch Nãi mới vào trung học, cũng từng kết giao một hai người bạn gái, ngẫu nhiên cũng nắm tay hôn nhẹ một cái, bất quá chưa từng kịch liệt như vậy. Người bạn gái kia đại khái vì ngượng nên luôn chống đẩy. Bản thân Địch Nãi thì vì không có kinh nghiệm nên cũng ngại tỏ ra mình là một tên quỷ háo sắc, vì thế đại đa số chỉ lướt nhẹ qua mà thôi.
Cậu nghĩ, cảm giác một nụ hôn sâu đủ tiêu chuẩn cũng không quá tệ!
Địch Nãi lại nghĩ, không đúng, ông rõ ràng là thích phụ nữ, sao tự nhiên lại muốn hôn đàn ông? Chẳng lẽ vì uống nước thánh nên ngay cả tính hướng cũng biến đổi? Hẳn là không có khả năng. Dù sao cậu tới đây nhiều ngày như vậy, đã gặp qua vô số thú nhân cùng phi thú nhân, đủ loại diện mạo cường hãn, anh tuấn, mảnh mai, thậm chí là xinh đẹp, nhưng cậu chưa từng nảy sinh hứng thú với ai!
Kia vừa rồi vì cái gì gục Phất Lôi ngã lại ù ù cạc cạc hôn xuống? A A, ông khẳng định là bị sắc dụ. Phất Lôi cái tên này quả thực là suất quá mà, lớn lên thực câu nhân.
Nhớ tới nụ cười của Phất Lôi, không biết vì sao trong đầu Địch Nãi đột nhiên nảy lên câu ‘sắc như xuân hoa’ cùng ‘tú sắc khả xan’. Bất quá lập tức bị liên tưởng phong phú của mình dọa sặc, ho khan một trận.
Địch Nãi nghĩ, quên đi, mặc lệ là nhất thời xúc động hay kìm lòng không đậu, dù sao hôn cũng hôn rồi, chẳng lẽ có thể thu hồi sao. Địch Nãi cũng không phải người thích già mồm cãi láo. Cậu thích ai, không thích ai, cho tới giờ luôn thực rõ ràng.
Cậu nghĩ, nếu ông đã có cảm giác với Phất Lôi, hơn nữa lại đang ở trong một hoàn cảnh nam nam yêu mến nhau thực bình thường, không bằng cứ thử yêu đương với Phất Lôi một phen đi.
Bất quá, với phụ nữ cậu còn có chút kinh nghiệm, nhưng với đàn ông thì hoàn toàn là con số không. Dù sao cũng là yêu, hẳn không sai biệt lắm đi?
Nghĩ đến đây, Địch Nãi xoay mặt nhìn qua, phát hiện Phất Lôi vẫn một mực nghiêng đầu nhìn mình. ánh mắt trong suốt lóng lánh lộ ra hưng phấn cùng chờ mong. Thoạt nhìn, hệt như một con chó lớn chờ đợi chủ nhân trấn an.
Địch Nãi bật cười, bỡn cợt vươn một tay qua nâng cằm Phất Lôi, trêu đùa: “Phất Lôi cô bé, đến, cười một cái cho đại gia xem nào.”
Phất Lôi không hiểu hai chữ ‘cô bé’ có nghĩa là gì, bất quá, cười thì y hiểu được, vì thế liền nghe lời mỉm cười, còn cười thực sáng lạn.
Địch Nãi cười phá lên, thu tay lại, vùi đầu đấm đất mà cười.
Cười một hồi, Địch Nãi ngẩng đầu lên nhìn Phất Lôi bị mình cười đến hồ hồ, nửa ngày vẫn còn ngây ngốc bên kia, có chút ngượng ngùng. Địch Nãi đột nhiên nghĩ, ông thực con mẹ nó giống đám lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành a! Thực không phúc hậu.
Bất quá, Phất Lôi rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Lại nói tiếp, hình như từ khi quen biết đến giờ chưa từng nghe y nhắc tới.
Địch Nãi đánh giá Phất Lôi một phen, hẳn là tầm hai mươi tuổi đi. Bất quá, diện mạo có đôi lúc không thể hiện chính xác. Vẫn là hỏi trực tiếp thì tốt hơn.
Vì thế Địch Nãi liền lên tiếng: “Phất Lôi, năm nay ngươi bao tuổi rồi?”
Phất Lôi không hiểu vì sao đột nhiên hỏi cái này, bất quá vẫn thành thật trả lời: “Ta mười bảy.”
Địch Nãi trừng to mắt: “Ngươi, ngươi, ngươi cư nhiên còn chưa trưởng thành?” Địch Nãi kích động. Tháng sáu năm nay là cậu đã tròn hai mươi ba tuổi, so với Phất Lôi lớn hơn sau tuổi a! Được rồi, xem như hôm nay ông lời to. Trâu già gặm cỏ non a.
Phất Lôi nghe vậy thì lập tức phản bác: “Sao có thể chứ? Ta đã trưởng thành năm trước rồi. Thú nhân chúng ta mười sáu tuổi đã trưởng thành.”
May mắn, may mà không hãm hại vị thành viên. Địch Nãi nghĩ vậy, lại truy hỏi: “Kia phi thú nhân thì sao?”
Phất Lôi giống như thực kỳ quái vì sao chuyện này mà Địch Nãi cũng không biết, nhìn cậu một cái mới nói: “Phi thú nhân mười tám tuổi trưởng thành.”
Địch Nãi nghĩ, xem ra thú nhân vì lớn nhanh nên trưởng thành cũng sớm. Bất quá nghĩ tới sáu tuổi chênh lệch giữa bọn họ, lại nhìn bộ dáng cao lớn của Phất Lôi, Địch Nãi nghẹn a.
Cậu thực đau đớn nghĩ, cái người này không có việc gì lớn lên cao lớn như vậy làm gì a, làm ông đây nhìn tới nghiện, muốn hảo hảo yêu thương một phen cũng có chướng ngại.
Địch Nãi đang muốn kéo đầu Phất Lôi tới xoa nắn một phen thì đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu. Có người tới.
Địch Nãi lập tức đứng dậy, kéo Phất Lôi lên.
Giữa không trung, một con dực hổ chở theo một người bay xuống, dừng cách bọn họ không xa. Hóa ra đó là Bội Cách cùng Luân Ân. Phất Lôi cùng Địch Nãi liền vội vàng bước qua đón. Bội Cách nằm trên lưng Luân Ân, trạng thái thoạt nhìn không tốt lắm. Địch Nãi đỡ Bội Cách xuống, hỏi: “Làm sao vậy?”
Luân Ân hóa về hình người đáp: “Từ sau khi ăn cơm trưa, bụng Bội Cách vẫn luôn khó chịu, hiện giờ ta định đưa hắn tới chỗ đại vu xem sao. Phất Lôi, ngươi có thể đi cùng không? Cùng ta đi một chuyến. Ta sợ tới đó đại vu có gì phân phó, ta phải chiếu cố Bội Cách, không làm được.”
Phất Lôi lập tức gật đầu: “Ta rãnh, để ta đi cùng ngươi qua đó.”
Địch Nãi cũng có chút lo lắng, dù sao hiện giờ Bội Cách cũng là dựng phu, phải đặc biệt chú ý, vì thế cũng mở miệng hỏi: “Có cần ta hỗ trợ không?”
Luân Ân nói: “Tạm thời không cần phiền ngươi, chờ tới chỗ đại vu xem sao, nếu cần thì sẽ trở lại.”
Địch Nãi cũng không kiên trì, gật gật đầu: “Tốt, vậy các ngươi mau đi đi!”
Phất Lôi phất tay với địch nãi, sau đó theo Bội Cách cùng Luân Ân bay tới chỗ đại vu.
Địch Nãi nhìn thấy bọn họ bay đi xa một hồi thì đột nhiên vỗ mạnh đầu, trời ạ, ông đây thật sự là bị nụ hôn kia làm hồ đồ rồi, thế nhưng hưng trí muốn cùng Phất Lôi nói chuyện yêu đương! A a a, phi thú nhân nơi này phải sinh đứa nhỏ a. Nếu không nhìn thấy Bội Cách mang thai, cậu thật sự đã quên bén đi mất. Cứ mãi mê ăn nước miếng Phất Lôi mà quên đi chuyện quan trọng như vậy.
Sinh đứa nhỏ, Địch Nãi rùng mình. Cậu tuyệt đối không muốn sinh. Địch Nãi thầm nghĩ, ông thật sự là càng sống càng ngu ngốc, bị một đứa nhóc choai choai làm cho thần hồn điên đảo, thế nhưng quên đi chuyện sinh đứa nhỏ này. Đứa nhỏ từ đâu mà ra chứ? Nam nhân từ trên xuống dưới thì chỉ có một chỗ có thể dùng. ƈúƈ ɦσα Địch Nãi không khỏi căng thẳng. Không được, loại sự tình này, ông quyết không làm.
Địch Nãi thầm nói, Phất Lôi, ngươi phải thông minh một chút a, ông không nhắm chủ ý tới hoa cúc của ngươi thì ngươi cũng đừng đánh chủ ý lên ông a. Tốt nhất là vậy, chúng ta chỉ yêu đương, không kết hôn. Vui vẻ thì ở cùng nhau, không vui thì tách ra, cũng không sinh đứa nhỏ. Như vậy có thể hảo hảo hưởng thụ thời gian yêu đương, thật tốt a!
Còn về phương diện thông qua tiếp xúc thân thể để trao đổi cảm tình, dù sao SEX có rất nhiều loại, hỗ trợ cho nhau cũng được a. Nếu Phất Lôi không đồng ý, ông đây sẽ một cước đá bay y luôn.
Địch Nãi nghĩ thông suốt, cảm thấy mình cũng không nên nghĩ quá phức tạp. Vì thế thoải mái ngâm nga trở về sơn động.
Vào trong sơn động Địch Nãi liền nhìn thấy cái xác nhu cáp thật lớn, thịt của nó đã sớm bị ăn sạch, chỉ còn lại lớp vỏ chưa xử lý.
Cậu chuẩn bị đập nát nó ra làm dao. Địch Nãi nghĩ, con dao cậu thấy phi thú nhân dùng ngày đó hoàn toàn chưa trải qua gia công, chỉ cầm trong tay cắt đồ, thực dễ dàng cắt phải tay mình. Mặc kệ thế nào, dao có tay cầm vẫn an toàn hơn nhiều.
Sau khi làm xong thì cho mỗi người quen biết một con, miễn cho bọn họ cứ nhìn dao găm của cậu mà hâm mộ ghen tị hận. Nhiều dao như vậy, còn có thể mang đi trao đổi. Dù sao, nhu cáp cũng không thường thấy, dụng cụ cắt gọt làm từ vỏ nhu cáp cũng không nhiều. Đến khi đó khẳng định rất được hoan nghênh.
Đại lực sĩ Phất Lôi không ở, Địch Nãi chỉ có thể tự động thủ đập vỡ vỏ nhu cáp.
Lớp vỏ nhu cáp quả thật rất cứng, Địch Nãi nhảy lên hung hăng giẫm một cước, thế nhưng vẫn không thể giẫm nát. Địch Nãi nheo mắt, đặt nó đứng dựa vào tường, chạy ra một khoảng cách, sau đó chạy tới đá mạnh một cú, nhưng lớp vỏ kia cư nhiên chỉ chân động vài cái, nhưng vẫn như cũ không vỡ.
Địch Nãi hết cách, đành phải đi ra ngoài tìm một tảng đá lớn, nện mạnh lên vỏ nhu cáp. Không biết là do kết quả của mấy cú đá trước đó hay sao, tảng đá vừa nện xuống, lớp vỏ cứng rắn rốt cuộc có chút vết nứt. Địch Nãi lại tăng thêm sức, đập mạnh vài cái, rốt cục ầm một tiếng, vỡ vụn đầy đất.
Địch Nãi nhặt lên một mảnh nhỏ xem xét, thoạt nhìn khá bén. Địch Nãi cầm nó cắt thử một miếng da thú, phát hiện thực sắc bén vô cùng, vừa cắt đã rạch thành một đường. Chính là lúc cứa lên nhánh cây thì có hơi cùn.
Xem ra, thứ này tuy kém hơn dao găm đúc từ thép, bất quá dùng để cắt thịt cá rau củ linh tinh thì thừa sức. Địch Nãi nghĩ, dù sao ở một nơi người người đều dùng dao để mổ xẻ con mồi thì đã tốt lắm rồi.
Địch Nãi lựa ra những mảnh vỏ có hình thù dài dài thon nhỏ, sau đó lấy một tảng đá bằng phẳng ở bên cạnh tới, bắt đầu mài nhỏ một đầu. Tiếp đó, Địch Nãi chặt một khúc cây làm cán, cẩn thận chẻ một khe hổng dài ở một đầu, dùng sức nhét miếng vỏ nhu cáp vào. Cứ vậy một con dao nhỏ đơn giản đã hoàn thành.
Địch Nãi cầm cán dao dùng sức rạch thử vài cái, phát hiện khá chắc chắn, không dễ dàng rớt ra. Cậu hài lòng cắm con dao lên tấm da heo trên tường.
Địch Nãi vừa mới làm được mấy con sao thì chợt nghe thấy tiếng Mã Cát hô to ngoài sơn động: “Địch Nãi, Địch Nãi, ngươi có nhà không?”
Địch Nãi vội cao giọng đáp: “Ta ở! Ngươi vào đi.”
Trong tay Mã Cát cầm một thứ gì đó đen tuyền, phía sau là Hách Đạt đang xách một con linh dương, còn có Văn Sâm Đặc xách thỏ cùng Thải Ni hai tay trống trơn.
Mã Cát hệt như hiến vật quý mà đưa thứ trong tay tới cho Địch Nãi xem: “Địch Nãi, ngươi xem, này là gì? Chiều nay ta tới lò gốm mang về. Ta có một cái rồi, này tặng cho ngươi.”
Địch Nãi nhìn thử, hóa ra là một cái nồi đất. Kỳ thật làm đồ đất cùng đồ gốm khác biệt ở chỗ sử dụng tỉ lệ các loại tài liệu khác nhau. Dùng đất có nhiều cát thì sẽ làm ra nồi đất.
Cậu nghĩ, có ngồi đất cũng không tệ, có thể dùng nấu canh.
Bánh ít đi bánh quy lại, Địch Nãi lập tức tặng con dao nhỏ thoạt nhìn bén nhất cho Mã Cát.
Lại nói tiếp, Địch Nãi lần đó cầm dao gấp lại, sau đó quên lấy ra cho Mã Cát mượn. Mã Cát cũng ngại mở miệng, lần này thấy Địch Nãi đưa sao qua thì thật cao hứng.
Hắn nghĩ, có cái này rồi thì lúc làm quần áo da thú không cần dùng dao đá nữa. Dao đá rất cùn, bình thường phải cắt cả buổi sáng mới được một lỗ. Mã Cát từ lúc dùng qua dao gấp của Địch Nãi thì không còn yêu thích dao đá nữa.
Dao làm từ vỏ nhu cáp tuy không sắc bén bằng dao găm của Địch Nãi, nhưng so với dao đá thì đã tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa Địch Nãi còn làm thêm cán dao, cầm trong tay cũng dễ dùng hơn. Dao găm tuy tốt nhưng dù sao cũng là của Địch Nãi, có dao của mình so với cứ mượn dao của Địch Nãi thì vui sướng hơn nhiều.
Mã Cát cầm dao khoa tay múa chân nửa ngày, càng xem càng yêu thích, quả thực muốn nhào qua hôn Địch Nãi mấy cái.
…
Hoàn Chương 39.