Chương 58: Phiền não của phất lôi
Địch Nãi dưỡng thương hơn mười ngày, tuy nhàn nhã nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy hình như mình béo lên. Sáng nay lúc thức dậy mặc quần áo, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn. Cúi đầu nhìn cơ bụng đang có xu thế biến mất, hỏi Phất Lôi vẫn còn ngồi trên giường: “Phất Lôi, ngươi nói xem có phải ta béo lên không?”
Phất Lôi sáp qua nhìn nhìn bụng Địch Nãi, lắc đầu: “Không có a, tốt lắm.” Lại sáp qua, bất ngờ hôn một ngụm lên bụng cậu.
Địch Nãi sửng sốt, cười nói: “Hey, dám đùa giỡn ta à, xem ta thu thập ngươi thế nào.” Địch Nãi một tay đẩy Phất Lôi xuống giường, bản thân cũng nhảy đè lên người đối phương.
Phất Lôi cũng không giãy dụa, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt sáng long lanh nhìn Địch Nãi trên người mình. Địch Nãi cúi đầu, ɭϊếʍƈ nhẹ lên khóe môi hấp dẫn của Phất Lôi, đột nhiên cảm thấy hưng phấn. Hung hăng cắn lên phiến môi dày kia, ɭϊếʍƈ ʍút̼ dây dưa.
Nụ hôn của Địch Nãi không hề có quy tắc nào cả, nhưng vẫn làm Phất Lôi hít thở không xong.
Địch Nãi ẩn ẩn cảm giác vật cứng phía dưới của Phất Lôi bắt đầu bành trướng, đỉnh vào mông mình. Cậu nghiêng thân ngậm lấy vành tai y, hàm hồ hỏi: “Ngươi a, mấy ngày nay nghẹn sắp ch.ết rồi đúng không?”
Phất Lôi không đáp, chỉ mỉm cười.
Mấy ngày năm chiếu cố Địch Nãi, quả thực Phất Lôi đã tận tâm tận sức, chẳng những chiếu cố ăn uống mà ngay cả nhu cầu sinh lý cũng không bỏ sót. Bình thường cứ cách hai ngày Phất Lôi lại giúp Địch Nãi thư giải một lần.
Chính là, Phất Lôi cố kỵ thương thích nên đại đa số sau khi giúp cậu giải quyết thì tự giải quyết vấn đề bản thân, cao lắm cũng chỉ muộn tay Địch Nãi mà thôi. Mỗi lần nhìn bộ dáng như muốn tìm bất mãn của Phất Lôi, Địch Nãi cũng cảm thấy có chút áy náy.
Hiện giờ thương tích đã ổn định không sai biệt lắm, Địch Nãi muốn bồi thường một chút. Vừa hôn cổ Phất Lôi, vừa vươn tay xuống cầm lấy vật cứng của đối phương bắt đầu cao thấp vuốt ve.
Phất Lôi nghiêng đầu nhìn cánh tay Địch Nãi chống bên người, khàn khàn hỏi han: “Thương thế của ngươi không sao chứ?”
Môi Địch Nãi đã lần xuống điểm nổi lên trước ngực Phất Lôi, há miệng ngẫm lấy, hàm hàm hồ hồ nói: “Không có việc gì, sớm đã tốt rồi.”
Địch Nãi càng hôn càng đi xuống, lúc hôn tới rốn Phất Lôi còn nghịch ngợm vươn lưỡi ɭϊếʍƈ một phen.
Phất Lôi hít một hơi, cảm thấy Địch Nãi thật sự càng lúc càng biết tr.a tấn người, thật muốn đặt cậu xuống dưới thân hảo hảo yêu thương một phen. Chính là, sự cường thế của Địch Nãi thật sự làm Phất Lôi có chút bất đắc dĩ. Phất Lôi không muốn ép buộc, chỉ đành tự mình chịu tội.
Một lát sau, Địch Nãi cảm thấy hôn đã tận hứng mới chịu há mồm ngậm lấy vật cứng bành trướng kia. Đại khái là mấy ngày nay được Phất Lôi dạy dỗ, kỹ thuật của Địch Nãi cũng tiến bộ rất nhiều. Chính là dục hỏa của Phất Lôi khoảng thời gian này càng đốt lại càng mạnh, bị Địch Nãi hôn hôn một chút sao có thể giải trừ.
Địch Nãi cảm thấy miệng mình đã mỏi nhừ mà Phất Lôi vẫn chưa phát tiết, hơn nữa thứ kia lại càng có xu thế trướng lớn hơn nữa. Địch Nãi là một nam nhân, không thể không thừa nhận, Phất Lôi làm thú nhân quả thực có ưu thế bẩm sinh. Chỉ lực kéo dài thôi đã cường hãn hơn hẳn mình.
Chính là cũng ngại phát giận, chỉ có thể càng cố gắng phun ra nuốt vào hơn nữa.
Phất Lôi nhìn Địch Nãi càng cố càng vô lực, thật sự có chút không nỡ, liền đưa tay kéo cậu lên: “Ngừng đi, đổi phương thức khác thử xem!” Nói xong liền đẩy ngã Địch Nãi xuống giường, kéo quần cậu xuống.
Địch Nãi nghĩ Phất Lôi đánh chủ ý tới hoa cúc của mình liền ôm mông, kêu to: “Này, nếu là vậy, ta không làm đâu!”
Phất Lôi bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi yên tâm, không phải.”
Địch Nãi bán tín bán nghi buông tay, nhìn thấy Phất Lôi khép chân lại chứ không tiếp tục lột qυầи ɭót, cậu rốt cuộc yên lòng.
Phất Lôi đứng dưới giường, lật Địch Nãi xoay người lại, vật cứng chen vào giữa hai chân. Lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, Phất Lôi đã đưa tay kẹp chặt hai chân cầu, tiếp đó bắt đầu động.
Lúc này Địch Nãi mới biết hóa ra Phất Lôi có chủ ý này. Tuy không phải trận địa thực sự nhưng phương thức bắt chước giao hợp này vẫn làm cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng. Địch Nãi muốn cự tuyệt, bất quá lại nghĩ, ngay cả chút phúc lợi này cũng không cho thì thực áy náy.
Một giây do dự như vậy liền làm cậu mất đi cơ hội cự tuyệt.
Địch Nãi chỉ cảm thấy bắp đùi nóng rực bỏng rát, vật cứng thô to kia hệt như mang theo tia lửa thiêu đốt chân cậu. Cũng may, chỉ chốc lát sau, Phất Lôi gầm nhẹ một tiếng, co rúm vài cái rồi phát tiết.
Sau khi Phất Lôi rời đi, Địch Nãi bất chấp phía dưới của mình đã ngạnh lên, hoang mang bối rối mặc quần dài vào rồi chạy ra ngoài.
Phất Lôi thở dài một hơi. Da mặt Địch Nãi mỏng như vậy, rốt cuộc tới khi nào mới thận tâm không chút cố kỵ tiếp nhận y a?
Địch Nãi tới bờ sông, đưa tay vốc nước lên mặt, thở hổn hển một phen. Nghĩ tới tình cảnh mình chạy trối ch.ết ban nãy, cậu có chút xấu hổ. Kỳ thật mấy ngày nay tình cảm giữa hai người gia tăng rất nhiều, cậu cũng từng nghĩ tới có nên làm thử một lần tới cuối hay không.
Chính là, dùng chỗ kia làʍ ȶìиɦ, Địch Nãi cứ cảm thấy có chút mất tự nhiên. Nơi nhỏ xíu như vậy thực sự có thể chứa thứ thô to kia sao?
Huống chi, Phất Lôi với cậu, vóc dáng y cao lớn như vậy hẳn không thể là bên nhận đi? Kia, cậu lỗ a. Này cũng là nguyên nhân mà Địch Nãi nhất quyết không chịu làm tới bước cuối.
Địch Nãi lau mặt, quyết định cứ thuận theo tự nhiên, chờ ngày nào đó bản thân nghĩ thông suốt rồi nói sau.
Rửa mặt xong, Địch Nãi cảm thấy vết thương của mình đã lành không sai biệt lắm, hẳn nên rèn luyện lại, vì thế bắt đầu chạy bộ. Chạy xong một vòng lớn, cậu cảm thấy cường độ như vậy vẫn chưa đủ.
Tuy Địch Nãi không dựa vào dáng người kiếm sống nhưng duy trì dáng vẻ thì vừa đẹp lại vừa khỏe. Chẳng qua, nơi này có quá ít thiết bị rèn luyện, Địch Nãi chi có thể chọn lựa các phương thức không cần phụ thuộc vào thiết bị, tỷ như nhảy ếch.
Nhảy một lát, Địch Nãi liền thấy một đám nhóc hi hi ha ha chạy tới. Đại khái cảm thấy Địch Nãi nhảy như vậy thật thú vị, cả đám liền nhoi nhoi nhảy theo phía sau. Địch Nãi cũng không để ý tới cái đuôi nhỏ, chăm chú nhảy một ngàn cái mới ngừng lại.
Bọn nhỏ thấy Địch Nãi không nhảy nữa, liền như ong vỡ tổ vây tới, nhao nhao hỏi: “Địch Nãi thúc thúc, ngươi đang làm gì vậy a?”
Địch Nãi xoa đầu đứa nhỏ, cười đáp: “Thúc thúc đang rèn luyện thân thể. Cái này gọi là nhảy ếch. Chính là nhảy giống như con ếch, các ngươi cũng phải hảo hảo rèn luyện, như vậy mới không sinh bệnh.”
Đám nhỏ cái hiểu cái không gật đầu: “Nga.”
Lý Áo giành nói chuyện với Địch Nãi: “Địch Nãi thúc thúc, ngươi nghĩ thêm trò chơi cho chúng ta đi!” Tuy đánh con quay chơi rất vui nhưng chơi suốt nhiều ngày, đám nhỏ cũng bắt đầu chán.
Địch Nãi nghĩ lại những trò chơi khi bé, bắn bi, chơi bóng này nọ không được rồi, thiếu vật liệu. Bất quá nhảy dây tuy là trò của nữ nhưng nam cũng có thể chơi.
Nghĩ vậy, Địch Nãi đi lấy sợi dây thừng trong sơn động ra, cột thành một sợi dài, sau đó dẫn đám nhỏ tới một khoảng đất trống thích hợp.
Đám nhỏ thấy có trò chơi mới liền hưng phấn vỗ tay.
Địch Nãi chỉ hai tiểu thú nhân quay dây thừng, bản thân làm mẫu nhảy một lần. Nhảy vài cái, cậu nhanh nhẹn chạy ra ngoài, cổ vũ đám nhỏ nhảy vào.
Tiểu thú nhân gan lớn, dẫn đầu nhảy vào. Bị quất trúng cũng không sợ đau, ngược lại còn cười ha hả, rất nhanh các phi thú nhân cũng gia nhập.
Mã Cát đúng lúc chạy tới, thấy cảnh tưởng náo nhiệt vui vẻ liền đứng một bên cười tủm tỉm quan sát. Nhìn một hồi thì bắt đầu nhảy theo. Vì thế, người lớn lẫn đám nhỏ hi hi ha ha nháo thành một đoàn.
Mấy ngày nay Thải Ni được Văn Sâm Đặc cưng chiều, vui vẻ thoải mái, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, đang định theo Mã Cát sáp vào giúp vui thì bị Văn Sâm Đặc kéo lại: “Ngươi đừng đi, cẩn thận đứa nhỏ.”
Thải Ni có chút bất mãn, bất quá cũng hiểu được đối phương có lý, chỉ đành bĩu môi đứng một bên quan sát.
Phất Lôi thấy Địch Nãi mãi làm vua đám nhóc mà quên cả ăn sáng, liền mang tới cho cậu một quả lê. Địch Nãi nhận lấy, cười tủm tỉm hôn một ngụm lên mặt Phất Lôi. Quả nhiên, có người quan tâm thực hạnh phúc a!
Địch Nãi ăn lê xong, nhớ ra còn một trò có thể chơi, chính là trò ném bao cát. Vì thế cậu gọi Mã Cát tới phụ mình dùng da thú làm bao cát. Trò này, đám nhóc không thích nhảy dây có thể chơi, ngay cả Thải Ni cũng chơi được.
Thải Ni chỉ có thể là người ném bao cát, không thể làm người nhảy. Bất quá hắn vẫn thực cao hứng, chơi thực vui vẻ.
Đại khái là nhóm người chơi quá vui, tiếng cười truyền đi thật xa. Một vài thú nhân đang định ra ngoài săn thú nghe thấy động tĩnh liền bay qua xem xét.
Trừ bỏ những dịp lễ, bộ lạc hiếm khi nào vui vẻ như vậy, tuy chỉ đứng nhìn người khác chơi thôi cũng bị chọc cười. Thậm chí có vài thú nhân cùng phi thú nhân chạy tới chơi cùng đám nhỏ.
Nhất thời, khoảng sân trước sơn động Địch Nãi liền ồn ào náo nhiệt vô cùng.
Địch Nãi thực đắc ý, dù sao náo nhiệt như vậy cũng là do cậu mang tới.
Các thú nhân nhìn một hồi thì nhớ ra phải đi săn, liền lục đục bay đi. Văn Sâm Đặc thấy Thải Ni chơi thật vui vẻ, liền nhờ Địch Nãi giúp mình trông một chút, sau đó cùng Phất Lôi, Hách Đạt đi săn.
Địch Nãi vuốt cằm xem náo nhiệt, cảm thấy thực giống khu vui chơi. Nghĩ tới khu vui chơi, Địch Nãi đột nhiên nghĩ tới xích đu. Tuy cậu chưa từng chơi trò này nhưng nhìn đám người trong TV chơi vui vẻ như vậy, cậu tin mọi người ở đây cũng sẽ thích.
Xích đu cũng dễ làm, chỉ cần miếng ván gỗ cùng dây thừng là được. Gỗ thì chất thành đống nên không lo thiếu ván gỗ, chính là dây thừng mang đi làm dây nhảy rồi, không còn sợi nào. Bất quá, chỗ Mã Cát hẳn có rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Địch Nãi liền bảo Mã Cát trở về lấy vài sợi dây thừng để cậu làm xích đu. Mã Cát vừa nghe có trò mới thì lập tức kích động chạy về sơn động.
Địch Nãi thấy Thải Ni chơi vui vẻ nên cũng không gọi, cầm lấy khúc gỗ cân nhắc xem nên cắt thế nào. Dao găm cho dù sắc bén thế nào, muốn chẻ gỗ cũng quá cố sức. Địch Nãi cắt thử một nhát liền nhụt chí. Một nhát này chỉ tạo thành một đường nhạt trên thân cây.
Nếu có cưa thì tốt rồi. Địch Nãi lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn về phía Thải Ni, bất quá phát hiện hắn không ở.
Địch Nãi cảnh giác nhìn xung quanh, liền phát hiện Thải Ni bị một thú nhân cao lớn kéo tới rừng cây bên cạnh. Thú nhân kia thực lạ mặt, Địch Nãi chưa gặp bao giờ.
Thải Ni thoạt nhìn khá kích động, thú nhân kia muốn kéo đi, hắn thì hất mạnh tay đối phương.
Trong lòng Địch Nãi khẽ động, nhanh chóng chạy qua.
…
Hoàn Chương 58.
_________________