Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
Phất Lôi trở thành tộc trưởng tân nhậm, công tác kết thúc lễ thù thần liền giao cho y phụ trách. Bởi vì rất nhiều chuyện phải làm nên Phất Lôi bận tới xoay vòng.
Có vài phương diện Địch Nãi không thế giúp đỡ, bất quá chiêu đãi thì vẫn có thể làm tốt. Vì thế, cậu xung phong nhận việc tổ chức buổi tiệc tạm biệt dực báo tộc cùng dực xà tộc.
Cả buổi chiều, Địch Nãi cùng Mã Cát rửa rửa nấu nấu, chuẩn bị thức ăn.
Nguyên liệu nấu nướng có rất nhiều thứ do Mã Cát chuẩn bị từ trước. Đặc biệt là măng cùng ớt chua, Mã Cát đã làm vài bình, lần này vừa lúc mang ra xào rau cùng nấu lẩu.
Lập tức phải cống ra hết số hàng dự trữ, Mã Cát quả thực có chút tiếc nuối. Địch Nãi chỉ đành an ủi, sau này nhất định sẽ dạy hắn làm thật nhiều món ngon. Nghe vậy, Mã Cát mới vui vẻ trở lại, kích động chỉ huy Hách Đạt đi hái rau dại, sẵn tiện đi săn.
Lúc chạng vạng, Địch Nãi rốt cuộc cũng làm xong tất cả đồ ăn. Cậu chỉ huy nhóm bằng hữu dị tộc cùng tộc nhân ngồi một vòng quanh nồi đá. Sau đó cậu cùng Mã Cát mang ra bát đũa đặt trước mặt mỗi người. Bởi vì biết bọn họ không biết dùng đũa nên đặc biệt làm mẫu một hồi.
Địch Nãi làm đầu bếp, vì buổi tiệc này mà chuẩn bị hơn mười mấy món. Đương nhiên, mỗi món là một nồi đá lớn, tỷ như lẩu măng chua gà rừng, lẩu móng heo chua ngọt, lẩu cá… Lẩu có một chỗ tốt chính là có thể thêm thức ăn.
Cho dù là vậy, đối với loại dạ dày vương của thú nhân thì chút thức ăn này chỉ đủ nhét kẽ răng. Cũng may, Địch Nãi vốn không trông cậy món lẩu có thể lấp đầy bụng, chỉ là món khai vị mà thôi. Cậu đã nhờ các thú nhân khác hỗ trợ nướng thịt.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Địch Nãi bảo các thú nhân nếm thử tay nghề của mình. Quả nhiên, sau khi nhấm nháp món lẩu, bọn người đều lên tiếng khen ngợi. Nhóm phi thú nhân hưng trí bừng bừng lôi kéo Địch Nãi cùng Mã Cát truyền thụ kinh nghiệm.
Rất nhanh mọi người đã ăn tới miệng đầy dầu, Địch Nãi đứng lên nấu một nồi nước sôi để ấm cho mọi người dùng làm nước uống, bất quá vẫn có cảm giác không đủ hương vị.
Nhớ lại các buổi tiệc ở thế giới cũ, mọi người thường sẽ uống chút rượu hoặc đồ uống này nọ. Nếu có rượu thì tốt rồi, bữa tiệc sẽ càng vui hơn. Đáng tiếc thế giới này không có rượu, lại càng không có đồ uống.
Bất quá, cho dù không có máy ép, Địch Nãi cảm thấy mình vẫn có thể làm được nước trái cây.
Nhớ lại, trong sơn động quần cư bên kia có rất nhiều quả cam. Đó là vài ngày trước vài thú nhân dực báo tộc dẫn tình nhân mới nhận thức ra ngoài hái mang về. Có rất nhiều, ăn cũng không hết.
Địch Nãi bảo Hách Đạt hỗ trợ mang hết cam qua đây. Sau đó cậu bảo mọi người lột sạch vỏ cam rồi đặt vào một ống trúc lớn, tiếp đó dùng một khúc côn gỗ đã rửa sạch bắt đầu nghiền. Sau khi nghiền ra nước sẽ rót vào một cái ống tre lớn, tiếp đó đặt ống tre vào nồi nước hâm nóng. Cứ vậy, trước mặt mỗi người đều có một ly nước cam nóng.
Mọi người ở đây chưa từng thưởng thức nước trái cây, đều cảm thấy thực mới mẻ. Nếm thử một chút, chua chua ngọt ngọt, hương vị thực không tệ. Ít nhất, ngon hơn uống nước sôi để nguội rất nhiều.
Kỳ thực rất nhiều người đã từng ăn cam, chỉ là chưa có ai nghĩ tới chuyện ép nước. Mọi người đều cảm thấy Địch Nãi thực thông minh. Lại nhìn những món ăn đủ sắc hương vị thơm ngon trước mắt, cơ bản đều là mỹ vị bọn họ chưa từng nếm qua.
Ánh mắt mọi người nhìn Địch Nãi tràn đầy tán thưởng, ngay cả Mã Cát cũng được thơm lây.
Địch Nãi tự làm cho mình một ly nước trái cây, sau đó giơ cao nói: “Đến, hôm nay tuy chúng ta phải nói tạm biệt, chính là, hiện giờ được tề tụ cùng một chỗ chính là duyên phận. Vì duyên phận này, mọi người cùng cụng ly nào.”
Địch Nãi đứng lên, đi tới trước mặt mỗi người cùng bọn họ cụng ly. Những người khác cái hiểu cái không giơ cao ly, cùng cậu cụng một cái. Cụng xong, Địch Nãi lại hào hứng hô một tiếng: “Cụng ly!” Sau đó một ngụm uống cạn nước cam trong ống tre.
Những người khác cũng học theo, nâng ống uống. Uông xong, cả đám người nhìn về phía Địch Nãi, cười ha hả.
Trong đó, vài thú nhân dị tộc vẫn chưa tìm được bầu bạn vẫn luôn nhìn chằm chằm Địch Nãi, chỉ hận khoi6ng thể xông lên ngậm lấy cậu bay về bộ lạc của mình. Chỉ tiếc, bọn họ không có can đảm này. Dù sao, bọn họ đã biết Địch Nãi chính là người trong lòng của tân tộc trưởng. Tuy vẫn chưa cử hành nghi thức bầu bạn nhưng cũng là ván đã đóng thuyền.
Chỉ là, giống cái này thực sự rất chói mắt. Mái tóc ngắn đặc biệt thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái. Gương mặt anh tuấn, da dẻ trắng nõn, còn cả cử chỉ tự nhiên phóng khoáng, tất cả đều làm người ta động tâm. Đặc biệt hơn là cậu không hề ỷ lại thú nhân như những phi thú nhân khác, ngược lại có thể tự lập làm ra rất nhiều thứ tốt.
Bọn họ thầm nghĩ, sao mình không may mắn gặp được mỹ nhân này trước nhỉ? Thực sự là hâm mộ ghen tị hận tân tộc trưởng của dực hổ tộc mà!
Địch Nãi hoàn toàn không cảm giác được dị thường, uống xong một ly nước trái cây, chép chép miệng, cảm thấy thực vui sướng. Cậu cảm giác như tìm lại cảm giác ở cùng nhóm bằng hữu trước kia. Khoát tay ngồi xuống, hướng mọi người hô: “Đến đến đến, đồ ăn sắp nguội rồi, mọi người mau ăn a.”
Nói xong, cậu dẫn đầu múc một muỗng cá vào chén Trác Nhã: “Đến, Trác Nhã, mau ăn. Cám ơn ngươi mấy hôm nay đã dạy chúng ta dệt vải bố.” Tiếp đó lại múc một muỗng cho Mã Cát: “Mã Cát, ngươi cũng vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”
Mã Cát thực hưởng thụ cười tủm tỉm bưng bát lên ăn.
Mọi người lục tục gắp những thứ mình thích ăn. Có người không quen ăn ớt, bị sặc tới mức nước mắt chảy ròng ròng. Địch Nãi vội vàng nhắc nhở mọi người nên nếm thử rồi hãy ăn. Cũng có vài thú nhân không quen dùng đũa, dứt khoát dùng tay bốc cho lẹ, Địch Nãi cũng không quản.
Thấy mọi người đều bắt đầu ăn, Địch Nãi mới chậm rì rì múc một chén thịt cá cho mình. Đang định ăn thì phát hiện Tiểu Nhị chạy tới, càu nhàu càu nhàu cọ vào chân cậu. Địch Nãi cười cười, gắp cho nó một cái đầu cá thật lớn.
Tiểu Nhị phe phẩy đuôi vui sướng ăn vài ngụm, đột nhiên nó ngừng lại, nhìn nhìn ra sau. Địch Nãi có chút kì quái, bình thường thấy cá Tiểu Nhị sẽ cắm đầu ăn không biết trời trăng gì, hôm nay nó bị sao vậy?
Địch Nãi quay ra sau thì phát hiện hóa ra tuyết linh cũng tới, chỉ là nó ngồi trong lùm cây phía sau, không chịu tiến tới. Nó ngẩng cao đầu, bộ dáng cao ngạo nhìn về phía này, chỉ là không rời đi.
Địch Nãi thầm nghĩ, xem ra tuyết linh vẫn không quen ở cùng một chỗ với nhân loại. Không biết vì sao khi thương lành nó cũng không rời đi, chẳng lẽ có liên quan tới Tiểu Nhị?
Đang định gắp một miếng thịt cá cho tuyết linh thì Địch Nãi phát hiện Tiểu Nhị đã gặm cái đầu cá ăn dở của mình, hổn ha hổn hển chạy tới trước mặt tuyết linh. Tới nơi, nó liền vứt đầu cá xuống mặt cỏ. Thực bất mãn càu nhàu hai tiếng, giống như đang giáo huấn tuyết linh.
Dạy xong, nó ngẩng cao đầu kiêu ngạo chạy về bên cạnh Địch Nãi, bất quá nháy mắt về tới bên người chủ nhân, vẻ mặt Tiểu Nhị lại trở nên nhu thuận vô cùng. Nó mở to đôi mắt to tròn, trông mong nhìn Địch Nãi, còn lắc lắc cái đuôi ngắn cũn, đòi ăn.
Địch Nãi cười ha hả, tình cảm của hai đứa thực tốt, cư nhiên đưa thức ăn đã tới tận miệng cho tuyết linh ăn trước. Trước kia Tiểu Nhị chưa từng làm ra hành vi hào phóng như vậy a!
Tuyết linh nhìn Tiểu Nhị, cúi đầu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đầu cá, nheo mắt. Nó giống như thực say mê ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, sau đó mới chậm rãi gặm cắn đầu cá. Nó ăn thực sự rất chậm, cứ như ăn xong sẽ không còn nữa, vì thế quý trọng ăn từng chút từng chút một, ngay cả xương cũng gặm hết.
Địch Nãi ăn cơm, đồng thời chạm cốc với những người bên cạnh, trò chuyện vui vẻ. Bất quá lần này không hò reo ‘cụng ly’ nữa, chỉ chu cái miệng nhỏ hớp nước trái cây. Dù sao cũng không phải rượu, có uống nhiều cũng không có ý tứ.
Những người khác cảm thấy làm vậy thực thú vị, cũng bắt đầu tốp năm tốp ba cụng ly.
Địch Nãi thầm nghĩ, này có tính là tập thói xấu cho bữa cơm nguyên thủy không a? Cũng may là không có rượu, bằng không các thú nhân còn không phải biến thành một đám sâu rượu à?
Phất Lôi xong việc liền bay tới tìm Địch Nãi thì thấy một thú nhân tuổi còn trẻ chạy tới cụng ly. Hôm nay Địch Nãi làm chủ nhà, đương nhiên ai tới cũng không cự tuyệt.
Phất Lôi không rõ tình huống, nhìn thấy hai người cười tủm tỉm sáp gần như vậy, ống tre trong tay còn đụng vào nhau, ánh mắt soạt một cái đỏ ngầu. Y thực muốn xông lên đập thú nhân kia một trận, bất quá vẫn cố khắc chế. Y là tộc trưởng, không thể vì nhất thời xúc động mà khơi mào xung đột giữa hai bộ tộc.
Hít sâu hai hơi, Phất Lôi mới hóa thành hình người đi qua. Địch Nãi thấy y tới thì vui vẻ ngoắc tay: “Phất Lôi mau tới đây, nếm thử nước trái cây ta làm này.”
Nhìn thấy Địch Nãi mỉm cười, thoáng chốc cả người liền thoải mái. Mỉm cười đi tới bên cạnh, thú nhân dị tộc kia thấy Phất Lôi tới thì lập tức quay về chỗ ngồi.
Địch Nãi kéo Phất Lôi ngồi xuống, cầm ống nước trái cây đưa qua. Phất Lôi không cầm lấy, ngược lại từ tay Địch Nãi uống một ngụm. Thực ngọt, ngọt tới tận trái tim.
Phất Lôi hưởng thụ híp mắt, cảm giác cổ họng thực ngọt ngào, liền cúi đầu hớp thêm một ngụm, sau đó vươn tay kéo Địch Nãi qua, hôn lên môi cậu. Đầu lưỡi chen vào đôi môi vì kinh ngạc mà hé mở của cậu, chuyển ngụm nước trái cây trong miệng mình qua. Đại khái cảm thấy vẫn chưa đủ, y lại quấn lấy đầu lưỡi Địch Nãi ʍút̼ nhẹ.
“Úc!…” Một đám người thấy một màn này liền gõ gõ bát, hưng phấn ồn ào.
Địch Nãi trở tay không kịp, bị Phất Lôi cường thế ôm hôn, hơn nữa nụ hôn này càng lúc càng có xu thế đẩy sâu. Cậu cảm thấy trên mặt nóng lên, ẩn ẩn có chút xấu hổ, nhưng cũng có chút hưng phấn. Phất Lôi thực sự là càng lúc càng nhiệt tình mà.
Hôn xong, hô hấp hai người đều có chút dồn dập, đôi môi Địch Nãi bị Phất Lôi cắn ʍút̼ nên có chút sưng đỏ, thoạt nhìn lại càng mê người hơn.
Thấy mọi người đều ngây ngẩn nhìn mình chằm chằm, Địch Nãi xấu hổ ho khan một tiếp: “Khụ, mọi người mau ăn tiếp đi, mau ăn, thức ăn nguội cả rồi.”
Mọi người cười vang một tiếng, phụ họa: “Ăn cơm ăn cơm!”
Địch Nãi biết Phất Lôi nhất định cũng rất đói bụng, vội vàng gắp mấy miếng thịt cho y. Phất Lôi ngoan ngoãn há miệng từng ngụm từng ngụm ăn. Địch Nãi biết chỉ chút xíu như vậy không đủ no, liền từ giá thịt nướng xé thêm vài miếng.
Phất Lôi không chịu cầm, ngược lại làm nũng: “Ngươi đút ta ăn đi.”
Địch Nãi nghĩ thầm, ngươi chính là tộc trưởng a, thế này thực mất mặt. Địch Nãi trừng mắt lườm một cái, bất quá vẫn mềm lòng đưa thịt nướng tới bên miệng y.
Phất Lôi ngao ô táp thịt nướng, bất quá, ngón tay Địch Nãi còn chưa kịp thu hồi cũng bị Phất Lôi ngậm lấy, chậm rãi ɭϊếʍƈ ʍút̼. Y vừa ɭϊếʍƈ vừa dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu chằm chằm.
Sắc mặt Địch Nãi ửng hồng, đột nhiên cảm thấy nhịp tim tăng tốc. Cậu vội vàng nhìn một vòng xung quanh, rụt ngón tay lại. Phất Lôi ý vị chưa hết chậc lưỡi một cái, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi.
Địch Nãi thầm phun tào trong lòng, cái người này từ đâu học được mấy thủ đoạn tán tỉnh a! Mau stop lại cho ta!
….
Hoàn Chương 84.