Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
Lúc Phất Lôi đi săn trở về thì mang theo chút măng cùng vài con vịt hoang, đồng thời cũng mang theo chút hàn khí. Đã bắt đầu vào đông, tuy vẫn chưa đổ tuyết nhưng nhiệt độ cũng khá lạnh.
Vừa nghe Địch Nãi nói bảo bảo ở trong bụng cậu động đậy, Phất Lôi liền bật người chạy tới, muốn kiểm tr.a bụng Địch Nãi. Bất quá tay vừa mới vươn tới thì y nhớ ra mình vẫn chưa rửa tay, liền chạy ra ngoài. Rửa tay xong quay lại sơn động, dùng vải bố lau khô, sau đó y mới chạy tới trước mặt Địch Nãi.
Bất quá, chỉ mới vươn tay thì lại rụt lại, chạy tới bên đống lửa sưởi ấm. Hóa ra Phất Lôi sợ tay mình sẽ đông lạnh Địch Nãi cùng đứa nhỏ trong bụng, muốn hơ ấm một chút rồi mới sờ.
Nhìn Phất Lôi hoang mang rối loạn chạy tán loạn trong sơn động, Địch Nãi có chút buồn cười. Thế nên, lúc Phất Lôi một lần nữa chạy tới trước mặt, Địch Nãi liền dứt khoát nắm tay đối phương, áp lên bụng mình.
Phất Lôi có chút hoảng sợ, ngồi xổm xuống chậm rãi vuốt ve, vẻ mặt vừa kính động lại khẩn trương. Bất quá sờ cả nửa ngày cũng không cảm giác được bảo bảo động, vì thế, có chút nghi hoặc áp mặt tới gần bụng Địch Nãi, muốn nghe thử nhịp tim của bảo bảo. Đương nhiên, cũng không nghe được gì.
Phất Lôi nhẹ giọng nói chuyện với bảo bảo: “Hey bảo bảo, động một chút đi, động một chút đi a!”
Địch Nãi cúi đầu nhìn bụng mình, nơi đó đã gồ lên rất rõ, giống hệt như bụng tướng quân vậy. Cậu thầm nghĩ, theo tương quan ở thế giới cũ, đại khái tới năm bốn mươi tuổi cũng có thể phình thành thế này. Bất quá, hiện giờ bụng này quý giá hơn bụng tướng quân nhiều.
Phất Lôi nghe Bội Cách nói lúc mình mang thai bốn tháng bụng to hơn bụng Địch Nãi một chút thì bắt đầu nghĩ đủ biện pháp làm nó lớn hơn.
Trước kia Phất Lôi từng nghe Địch Nãi nói qua đủ loại canh bổ, đặc biệt là gà rừng, vịt hoang, chim bồ câu, cá này nọ, vì thế gần nhất đi săn đều mang về mấy loại con mồi này.
Địch Nãi cũng không quá để ý, cậu cảm thấy cứ tuân theo tự nhiên thì tốt rồi. Kỳ thực so với những món canh món hầm, cậu thích ăn rau xào chua chua cay cay hơn. Lại nói tiếp, hơn bốn tháng nay bảo bảo trong bụng cũng thực nghe lời, không hề giày vò cậu. Khẩu vị của Địch Nãi vốn rất tốt, trừ bỏ thỉnh thoảng có bệnh trạng đau xương sống cùng nhũn chân thì không bị gì nữa.
Trước kia Địch Nãi cứ nghĩ lúc mang thai mình sẽ bị hành không ít, dù sao cậu cũng không phải người thế giới này, chính là nước thánh thần kỳ kia cư nhiên làm cậu thuận lợi hoài đứa nhỏ, quả thực có chút khó tin.
Phất Lôi dán mặt lên bụng Địch Nãi một hồi vẫn không cảm nhận được bảo bảo máy thai. Y không chịu ch.ết tâm, một mực thì thầm nói chuyện với bảo bảo.
Nhìn bộ dáng cẩn thận của Phất Lôi, Địch Nãi đột nhiên cảm thấy trái tim mình cũng mềm mại. Một tay vuốt ve đầu Phất Lôi, tay kia thì xoa bụng, học theo y nói: “Bảo bảo, động một cái chào hỏi phụ thân ngươi đi a.”
Rốt cuộc, bảo bảo trong bụng lại giật một cái. Lần này Phất Lôi cảm nhận được, y khiếp sợ ngẩng đầu, giống như có chút không thể tin mà xoa xoa mặt mình, sau đó bắt đầu cười ha hả ngây ngô: “Bảo bảo đá ta một cái a, hắc hắc, thật lợi hại. Bảo bảo của chúng ta sau này nhất định sẽ lợi hại giống như ngươi vậy.”
Địch Nãi tức giận vỗ đầu Phất Lôi: “Ngươi nói gì vậy hả, chẳng lẽ ta thường xuyên đánh đập ngươi à?”
Phất Lôi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Không phải, ý ta là nắm đấm của ngươi lợi hại hơn ta a. Hắc hắc, bảo bảo của chúng ta sau này có ngươi dạy, khẳng định lại càng lợi hại hơn.
Mã Cát cùng Thải Ni ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện mà cười ha hả. Tộc trưởng của bọn họ cư nhiên nhận mình thua kém một phi thú nhân, lời này mà truyền ra ngoài đại khái sẽ làm người ta rụng cằm đầy đất. Bất quá cẩn thận ngẫm lại, nếu Địch Nãi là thú nhân có thể biến thân thì đại khái trong bộ lạc không có ai là đối thủ đi! Có một phi thú nhân cường hãn như vậy, này là kiêu ngạo của tất cả phi thú nhân a!
Mã Cát cười một hồi thì bước qua xách con vịt hoang Phất Lôi săn về nhìn nhìn, có chút nghi hoặc hỏi: “Phất Lôi, sao ngươi chỉ săn được ít con mồi thế? Mấy con vịt này gầy trơ xương, ăn vài ngụm đã hết rồi, các ngươi ăn no được à?”
Phất Lôi có chút ngượng ngùng: “Phụ cận không tìm ra con mồi nào tốt, ta lại lo lắng cho Địch Nãi nên không dám chạy đi xa, chỉ bắt vài con vịt hoang rồi quay về. Này là hầm canh cho Địch Nãi uống, ta có thể ăn thịt khô.”
Mã Cát nghe vậy thì có chút đăm chiêu: “Ngươi nói vậy ta mới nhớ, gần nhất Hách Đạt cũng nói dạo này đi săn không dễ như trước kia, thường xuyên phải bay tới nơi xa đi săn mới có thu hoặc. Này là làm sao a?”
Địch Nãi nghe bọn họ nói vậy thì liền suy tư, chẳng lẽ bộ lạc thú nhân cũng gặp phải nguy cơ khan hiếm thức ăn? Trước kia cậu vẫn nghĩ tộc nhân không cần lo ăn lo mặc, bởi vì thú nhân vừa có cánh lại vừa có năng lực săn bắt cường hãn, cho dù không tích trữ lương thực cũng có thể vượt qua mùa đông giá rét.
Không ngờ hiện giờ lại xuất hiện nguy cơ, ngay cả thú nhân cường hãn cũng không săn được động vật lớn.
Địch Nãi suy đoán có hai nguyên nhân, một là vài năm nay dân số trong bộ lạc tăng trưởng mà các thú nhân thì vẫn không ngừng đi săn, nhóm động vật ở phụ cận gần như bị tuyệt chủng. Số chưa bị giết cũng vì sợ hãi mà bắt đầu di chuyển tới nơi khác. Hai là năm rồi có nhiều dực long lui tới ở phụ cận, sức ăn của chúng rất lớn, đã diệt rất nhiều động vật. Vì thế mới dẫn tới cục diện khan hiếm bây giờ.
Địch Nãi cảm thấy nếu bộ lạc thú nhân không tìm kiếm lối thoát, rất có thể phải chuyển nhà. Bởi vì theo phỏng đoán của cậu, càng về sau đi săn lại càng gian nan hơn, nếu mỗi lần đi săn đều phải tiêu tốn một hai ngày thì bộ lạc sẽ yếu đi, rất dễ xuất hiện vấn đề an toàn. Huống chi đi săn xa như vậy, các thú nhân cũng thực mệt mỏi.
Nếu thật sự xuất hiện tình huống như vậy, bộ lạc cần phải di chuyển tới nơi có động vật sung túc. Chính là, các thú nhân đời đời đều sinh sống ở đây, muốn dọn đi thì quả thật nói dễ hơn làm?
Địch Nãi nói suy đoán của mình với mọi người, rất nhanh cả đám liền chìm vào suy tư.
Mã Cát cảm thấy thực phức tạp: “Địch Nãi, ngươi nói là thật à? Có khi nào là vì mùa đông nên động vật trốn đi ngủ đông không?”
Địch Nãi lắc đầu: “Cho dù chúng núp vào hang cũng không thể qua được ánh mắt cùng cái mũi nhạy bén của thú nhân.”
Phất Lôi liền phụ họa: “Đúng vậy, cho dù nhóm động vật trốn sâu vào hang, chúng ta cũng có thể tìm được. Vấn đề là rất nhiều động vật không ngủ đông a! Trước kia trên thảo nguyên thường xuyên có đàn dê đàn bò ăn cỏ, hiện giờ cơ bản không nhìn thấy nữa. Địch Nãi nói đúng, nguy cơ khan hiếm thức ăn sắp ập tới, phải nhắc nhở mọi người trong bộ lạc.
Lúc mọi người đang thảo luận tính nghiêm trọng của việc cạn kiệt nguồn thức ăn thì Hách Đạt cũng mang theo con mồi tới. Làm Địch Nãi ngoài ý muốn là Hách Đạt săn được một con gấu. Ở bộ lạc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Địch Nãi thấy có người săn gấu. Con gấu này thân hình khổng lồ, hình thú cũng xấp xỉ thú nhân. Hách Đạt hiển nhiên đã hao phí không ít sức lực, trên người cũng đầy vết thương.
Mã Cát thấy vậy liền chạy tới giúp Hách Đạt băng bó, đồng thời có chút oán giận nói: “Sao ngươi lại phí sức săn đại gia hỏa này? Thịt thứ này cũng không ngon lành.”
Hách Đạt có chút bất đắc dĩ nói: “Ta đi nửa ngày cũng không thấy con mồi, chỉ thấy mỗi con này đang đào tổ ong, chỉ đành bắt nó. Nếu không phải bắt được nó, ta đại khái chỉ có thể bắt mấy con dúi trúc.”
Mã Cát kinh ngạc trợn to mắt: “Hách Đạt, vừa nãy chúng ta cũng đang nói chuyện gần nhất bộ lạc xuất hiện nguy cơ khan hiếm thức ăn này! Không ngờ lại nghiêm trọng tới vậy.” Hắn quay qua nhìn Địch Nãi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Ta không muốn rời đi, không muốn dọn tới nơi khác a!”
Địch Nãi trầm tư một hồi mới nói: “Nếu không muốn chuyển đi, hiện giờ nhất định phải thay đổi một ít thói quen của bộ lạc. Đầu tiên, lúc các thú nhân đi săn phải bỏ qua nhóm ấu tể vẫn chưa trưởng thành, để chúng có cơ hội sinh sản. Mặc khác, chúng ta cũng nên tự dưỡng một ít động vật, sau đó để chúng sinh sôi nảy nở. Tiếp theo, các tộc nhân phải thay đổi thói quen lãng phí, phải ăn hết tất cả bộ phận có thể ăn trên cơ thể động vật, không thể vứt bỏ nội tạng cùng phần đầu như trước kia. Hơn nữa mọi người cũng phải bắt đầu trồng trọt như ta. Như vậy, phi thú nhân có thể ăn lương thực, chẳng những tốt cho sức khỏe mà còn giảm bớt lượng đồ ăn. Nếu kiên trì thì đại khái vài năm sau có thể ổn định.”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy đề nghị này rất chí lí. Phất Lôi quyết định qua vài ngày nữa sẽ mở cuộc họp toàn bộ lạc, thông báo tình trạng hiện giờ với mọi người cùng áp dụng biện pháp Địch Nãi vừa nói.
Thương lượng đối sách xong, mọi người mới an tâm một chút. Chính là đối mặt với khốn cảnh trước mắt, mọi người vẫn có chút lo lắng. Dù sao vẫn còn tới nửa mùa đông nữa!
Mã Cát theo Hách Đạt ra bờ sông xử lý con gấu kia, trong lòng không ngừng tính toán xem nên xử lý thế nào mới tốt. Trước kia đều vung tay quá trán, nội tạng này nọ đều vứt hết, bất quá hiện giờ phải tiết kiệm, hắn quả thực có chút không quen. Địch Nãi chỉ đành đi theo, chỉ hắn cách tẩy rửa cùng xử lý.
Kỳ thật với Địch Nãi, sớm phát hiện tình huống này cũng là chuyện tốt. Nhóm giống cái trong bộ lạc đều bị dưỡng tới an nhàn, tư tưởng cũng không tiến thủ. Các thú nhân cũng cảm thấy thực vật sung túc nên không cần thay đổi hiện trạng. Tư tưởng này đã giảm mạnh tính sáng tạo của bọn họ, không tốt cho sự phát triển của xã hội.
Tuy Địch Nãi đã tới bộ lạc này hơn một năm nhưng thực tế lại không có cách thay đổi hiện trạng. Lúc Địch Nãi bắt đầu trồng trọt, rất nhiều người hứng thú chạy tới xem. Chính là đại đa số mọi người đều cảm thấy Địch Nãi làm vậy thực thừa thãi. Trong rừng cái gì mà không có? Vì sao phải tự trồng a? Muốn ăn thì cứ chạy đi tìm là được rồi? Trồng trọt thực vất vả.
Địch Nãi hao hết nước miếng cũng không thay đổi được suy nghĩ của bọn họ. Tư tưởng không đổi, nói thế nào cũng vô ích. Cho dù Phất Lôi làm tộc trưởng cũng không có cách nào khuyên nhủ tộc nhân, chỉ có thể dùng hành động duy trì Địch Nãi, để các tộc nhân nhìn thấy hiệu quả rồi làm theo.
Hiện giờ thì tốt rồi, thức ăn khan hiếm, vì sinh tồn, các tộc nhân không thể không thay đổi. Kia tốt lắm, rất nhanh cả bộ lạc sẽ bắt đầu cuộc sống nông canh. Địch Nãi từng đọc qua lịch sử, chỉ có sản xuất thì xã hội mới có động lực phát triển.
Nếu các tộc nhân vẫn không chịu thay đổi hiện trạng, bộ lạc tiếp tục bảo thủ thì nơi này mãi mãi duy trì trạng thái lạc thái.
Địch Nãi cảm thấy mình không thể uổng phí cái danh ‘sứ giả của thần’, cậu hi vọng sự cố gắng của mình có thể giúp tộc nhân cảm nhận được sự đổi mới từ nông canh sản xuất, để cuộc sống của bọn họ dần dần tốt hơn.
Trưa hôm nay, trừ bỏ món canh từ số vịt Phất Lôi bắt về, bọn họ còn được ăn gan gấu cùng chân gấu. Phần gan bị Địch Nãi mang đi xào, bàn chân gấu thì để Mã Cát kho. Địch Nãi cũng không biết xử lý lắm, dù sao cũng là gan, hẳn không sai biệt lắm.
Địch Nãi vươn đũa gắp một miếng chân gấu, trong lòng nghĩ, này chính là chân gấu a, chân chính sơn hào a lại mang đi kho tàu có phải quá lãng phí không? Mà kệ đi! Chân gấu cho dù quý giá thế nào thì ở thế giới này nó chỉ là một món ăn, có thể lấp đầy bụng là tốt rồi!
…
Hoàn Chương 109.