Chương 47: Thế giới hai người
Ngày hôm sau hai người dậy rất sớm, ánh mặt trời chiếu vào hai người ôm nhau, không khí có vẻ vô cùng yên ắng.
Thản Đồ đã biến thành hình người, trong khu rừng này nhiệt độ sáng sớm cùng ban đêm chênh lệch rất lớn, y nhìn Tô Sách đang nằm gối lên đùi mình, đưa tay lau mồ hôi cho cậu.
Một lát sau, ánh mặt trời ngày càng chói mắt, Tô Sách cũng mở mắt. Tầm mắt vừa mới rõ ràng một chút liền thấy được nụ cười sáng lạn của Thản Đồ.
Tô Sách vô thức mỉm cười đáp lại: “Thản Đồ, buổi sáng tốt lành.”
Thản Đồ cẩn thận đỡ cậu dậy hệt như sợ cậu ngã bị thương: “A Sách buổi sáng tốt lành.”
…đối với hành động xem cậu như thủy tinh dễ vỡ của Thản Đồ, Tô Sách đã có thể bảo trì trấn định. Cậu đã hiểu được, đây là bản năng bảo hộ bầu bạn của giống đực.
Tô Sách đứng lên, nhìn trái nhìn phải. Đống lửa đốt đêm qua đã tắt, không còn gì ăn.
Nhưng nếu Thản Đồ không ăn sẽ chịu không nổi đi…
Nghĩ tới đây, Thản Đồ đi tới, hơi ngồi chồm xổm trên mặt đất.
Tô Sách giậm chân nằm úp sấp lên lưng y: “Muốn đi tìm thức ăn sao?”
Thản Đồ ‘ân’ một tiếng, nói: “A Sách, ôm chặt a!”
Lúc Tô Sách dùng cánh tay ôm chặt cổ Thản Đồ, y liền phóng ra ngoài.
Thản Đồ chạy cũng không nhanh, bởi vì y còn phải tìm kiếm tung tích con mồi, thực may mắn, còn chưa đi quá xa liền gặp một con động vật ăn cỏ lạc đàn… Mặc dù da dày thịt béo nhưng lấy làm thức ăn thật sự không có gì tốt hơn.
Căn bản không cần biến thành hình thái sư tử, Thản Đồ cầm dao găm Tô Sách đưa, lập tức cắt đứt gáy cổ con vật kia. Máu tươi ào ạt phun ra, con vật nằm gục trên mặt đất.
Tô Sách trên lưng Thản Đồ định nhảy xuống, nhưng Thản Đồ ôm cậu, nói: “Không vội, A Sách. Ta hái chút hoa quả cho ngươi ép nước, ngươi ở một mình dưới đất ta lo lắng.”
Nghe y nói vậy, Tô Sách tự nhiên không động đậy nữa.
Tiếp đó, Thản Đồ bám lấy một gốc đại thụ bên cạnh, nhanh chóng leo lên tận ngọn cây.
Ở trên cùng sinh trưởng rất nhiều quả màu tím lớn cỡ nắm tay, theo bề ngoài thì thoạt nhìn rất giống quả nho, đồng dạng là từng chùm từng chùm, nhưng mỗi quả có kích thước lớn hơn rất nhiều. Thản Đồ không hái nhiều, chỉ hái một chùm liền ôm Tô Sách thả người nhảy xuống—— độ cao hơn mười thước thế nhưng y hoàn toàn không để vào mắt.
Sự thực, trừ bỏ nháy mắt rơi xuống Tô Sách cảm nhận chút chấn động thì căn bản không bị bất cứ thương tổn nào.
Thản Đồ bảo hộ cậu rất tốt.
Kế tiếp, vẫn như cũ, Tô Sách nhóm lửa Thản Đồ xử lý con mồi, bởi vì đang ở bên ngoài nên Tô Sách không có phương pháp chế biến thức ăn, chỉ đành làm thịt nướng… Bất quá, sau khi đốt lửa, Tô Sách lơ đãng thấy bên cạnh gốc cây có sinh trưởng thứ gì đó.
Nấm dại.
Cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức quay đầu nói với bầu bạn cao lớn nhà mình: “Thản Đồ, lúc xé bụng nó cố gắng xé càng nhỏ càng tốt!”
Thản Đồ sửng sốt, loan đao trong tay đang chuẩn bị chém mạnh xuống lập tức khựng lại, sau đó ở trên phần bụng con thú chỉ rạch một đường nhỏ. Tiếp đó, y dựa theo phân phó của Tô Sách mà làm.
Ở gần đó hái được một ít, kiểm tr.a thì cư nhiên rất sạch sẽ, Tô Sách dùng nước rửa qua một lần, sau đó đem thi thể con mồi đã được xử lý tốt tới.
Kĩ thuật của Thản Đồ quả nhiên tốt lắm, vết thương trên bụng con mồi cũng chỉ lớn cỡ nắm tay, nội tạng bên trong được xử lý thực sạch sẽ, đại khái là Thản Đồ vói tay vào trong lôi chúng ra đi… So với cậu tưởng tượng còn tốt hơn.
Tô Sách lấy nấm đã xử lý xé nhỏ thành hai hoặc nhiều hơn, toàn bộ nhét vào trong miệng vết thương. Rất nhanh, khoang bụng xẹp lép kia dùng mắt thường có thể thấy tốc độ nó phình to lên, thẳng đến khi căng đầy…
Chuẩn bị xong.
Sau đó chính là dùng nhánh cây xuyên vào đặt trên đống lửa nướng, còn có một ít rau dại trái cây ép thành nước phết lên trên con mồi theo mỡ tan chảy xuống , phát ra tiếng vang xèo xèo.
Tô Sách đã nếm thử loại quả màu tím Thản Đồ hái lúc nãy, hương vị so với quả nho lại càng tinh khiết hơn, Tô Sách suy nghĩ một chút, đem một nửa trái cây ép thành nước, sau đó phết lên phần thịt nướng đã thành màu khô vàng.
Một lúc sau, thịt nướng phát ra mùi hương thơm ngọt trước kia chưa từng thấy.
Một con thú to như vậy, Tô Sách chỉ ăn khoảng một cái chân, phần còn lại đều bị Thản Đồ xử lý, nhưng nhìn bộ dáng ăn ngon lành của Thản Đồ, Tô Sách cảm thấy thực vui vẻ.
Ân, thích ăn là tốt rồi…
Chờ Thản Đồ càn quét hết sạch hầu như chỉ còn lại bộ xương thì y mới phát hiện A Sách đã nhìn mình thật lâu.
“A…” Y có chút ngượng ngùng: “A Sách vẫn chưa ăn no đi…”
Tô Sách lắc đầu nói: “Không, ta đã ăn no rồi.” Cùng lúc này, cậu nhìn thấy Thản Đồ cầm lấy một quả tím, vụng về lột vỏ đưa tới trước mặt mình.
Nói thật, Tô Sách có chút chướng ngại tâm lý.
Thản Đồ người này vừa ăn thịt nướng xong cũng không quản tới móng vuốt đầy mỡ, cứ thế mà lột vỏ trái cây cho cậu, làm thịt quả trong suốt được bôi một tầng mỡ vàng vàng——
Như vậy làm thế nào dám ăn…
Chính là, lúc ngẩng đầu, Tô Sách chống lại ánh mắt đáng thương hề hề của Thản Đồ.
Nói là đáng thương hề hề, không bằng nói là tận lực lấy lòng cậu đi, phối hợp với động tác này đối với Tô Sách mà nói quả thực có hiệu quả giết người.
…Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu quả thực không có chút biện pháp nào chống đỡ bộ dáng của người này.
Thản Đồ vẫn duy trì động tác cầm quả tím đưa tới—— nếu là bình thường, y chỉ sợ đã sớm phát hiện sự do dự của Tô Sách, cũng lập tức hiểu ra cái gọi là ‘ý thức vệ sinh’. Nhưng lúc này bất đồng.
Y khó có dịp đưa Tô Sách ra ngoài, cư nhiên vì tham ăn mà quên cả để ý giống cái nhà mình có ăn no hay không—— này quả thực là chuyện không thể tha thứ!
Thản Đồ lâm vào khủng hoảng vì mình không chiếu cố hảo mà có thể sẽ bị giống cái vứt bỏ…
Được rồi, này như cũ vẫn là bản năng của giống đực.
Vì thế sau đó, y bức thiết cần Tô Sách nhận ‘sự đền bù’ của mình, để y có thể thoát khỏi tình trạng khủng hoảng hiện tại.
Cũng vì thế mà y đương nhiên thực chấp nhất, mang theo sự khẩn cầu vô thức, chuyên chú nhìn Tô Sách, hơn nữa còn bảo trì động tác xum xoe của mình…
Tô Sách nhìn Thản Đồ khó có dịp kiên trì như vậy, chỉ đành thở dài.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người này đại khái lại lâm vào tình trạng chui vào ngõ cụt không có đường thoát đi.
Thái độ đối xử của giống đực với giống cái trong thế giới này rốt cuộc là sao a!
Nhưng mặc dù vậy, Tô Sách cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục.
Cậu nhìn quả tím bị lột vỏ ‘vô cùng thê thảm’ trước mặt, nhắm mắt lại vài phút để chuẩn bị tâm lý, rốt cuộc tiếp nhận, cắn một ngụm.
… Trời ạ, dầu mỡ lẫn với vị ngọt của trái cây, đây rốt cuộc là hương vị quỷ quái gì a!
Một lúc sau cậu mới nuốt thịt quả vào, cười cười với Thản Đồ: “Ăn ngon lắm.”
Này tuyệt đối… không, có một nửa là nói dối đi.
Hương vị trái cây đại khái thật sự rất ngon.
Thản Đồ lập tức từ uể oải biến thành sáng lạn như ánh mặt trời.
Tô Sách cũng đồng thời thở phào.
Thật sự không hi vọng nhìn thấy biểu cảm trước đó của y… Bọn họ đã là bầu bạn, bao dung cho nhau so ra cũng rất quan trọng đi… Mà không phải chỉ có một bên cố gắng.
Này về sau có thể chậm rại chỉ dạy cho Thản Đồ, dù sao, bọn họ hiện giờ chỉ mới ở cùng chưa tới nửa năm mà thôi.
Chờ Tô Sách ăn xong trái cây, hai người sẽ đi làm chuyện đứng đắn.
Cũng là việc mà Tô Sách luôn muốn làm.
Tìm kiếm học trưởng.
Chính là tung tích học trưởng phải làm thế nào để tìm đây…
Tô Sách cẩn thận suy nghĩ, nếu cậu cùng học trường cùng ở trong một khu suối nước nóng, nếu học trưởng thật sự tiến vào thế giới này thì không phải cũng cùng một thông đạo với cậu sao? Như vậy, nơi cậu đã tiến tới nơi này có khả năng lớn nhất đi.
Cho dù đã qua một khoảng thời gian dài, học trưởng rất có thể đã rời đi, nhưng nói không chừng cũng tìm được chút dấu vết học trưởng lưu lại… Như vậy, phải tới nơi đó đi.
Tô Sách ngẩng đầu nhìn Thản Đồ: “Ngươi còn nhớ cái hồ nước lần đầu gặp ta không?”
Thản Đồ nghĩ nghĩ: “Nhớ rõ.”
Lần đi săn đó y đi hơi xa một chút, kết quả ngẫu nhiên phát hiện A Sách… nơi bọn họ lần đầu gặp gỡ, y sẽ không quên.
… này tốt lắm.
Tô Sách gật gật đầu: “Thản Đồ, mang ta tới đó đi.” Ngừng một chút, cậu bổ dung thêm một câu: “Ta cùng ca ca chính là bị thất lạc ở gần đó.”
Đối với đề nghị của Tô Sách, Thản Đồ luôn biểu thị tuyệt đối duy trì.
Mà nếu đã có quyết định thì Thản Đồ lập tức biến thành sư tử hoàng kim khổng lồ, nhanh chóng chở Tô Sách chạy tới hồ nước mà bọn họ đã xác định kia.
So với vị trí của cự ngạc đầm lầy, khoảng cách từ hồ nước kia với bộ lạc càng gần hơn một ít, vì thế kì thật bọn họ đang trên hành trình trở về nhà… chẳng qua trung gian phải quẹo một chuyến mà thôi.
Tốc độ của sư tử hoàng kim cực nhanh, đại khái chưa tới một giờ đã tới nơi. Tô Sách từ lưng sư tử hoàng kim nhảy xuống, nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, đột nhiên cảm thấy có điểm hoảng hốt.
Nơi này… chính là thông đạo cậu tiến vào thế giới này sao…
Cậu kì thật còn nghĩ, nếu mình nhảy vào trong hồ, có thể nào sẽ trở về thế giới cũ hay không… Nhưng vì không biết mức độ khó khăn bao nhiêu nên cậu vẫn thực do dự.
Nhưng hiện giờ, ngay cả chút do dự ấy cũng không còn.
Cho dù có thể trở lại thế giới cũ cậu cũng không rời đi.
Nơi này, cậu đã có gia đình của mình… là thứ mà thế giới kia cậu chưa bao giờ có được.
Thản Đồ tốt hơn so với bất cứ người phụ nữ nào, cậu có lý do gì phải buông tha người này chứ?
Mà người nọ đang từ phía sau ôm lấy thắt lưng Tô Sách, cái đầu to cọ cọ bên gáy cổ cậu, giọng nói có điểm ủy khuất: “A Sách A Sách, ngươi nghĩ gì đó? Cũng không chịu để ý tới ta…”
Được rồi, cậu quả thật không nên bỏ quên y.
Vì thế Tô Sách hơi nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Chúng ta bắt đầu tìm kiếm học trưởng đi.”