Chương 61: Sinh xong

Trong phòng rất lâu vẫn không phát ra chút âm thanh nào, Thản Đồ sau khi bị Thụy Ân Tư cùng A Nhĩ Sâm lôi ra ngoài thì bắt đầu lâm vào điên cuồng, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn, nếu không phải bị người kiềm chặt tay hẳn đã lập tức vọt vào trong!


Dương Hàn cũng đi qua đi lại, lúc thì nhìn về phía cửa, lúc thì gãi đầu, trong thật sự vô cùng lo lắng.
Trời ạ, anh cuối cùng cũng có được cảm giác chân thật!
Học đệ của anh sắp sinh đứa nhỏ a! Không, là đang sinh đứa nhỏ! ! !


Đàn ông sao có thể sinh đứa nhỏ… Đàn ông rốt cuộc phải sinh đứa nhỏ thế nào a a a!
Dương Hàn cảm giác mình sắp phát điên.


Điều này thực sự khiêu chiến nhận thức của anh. Không đúng, trước đó học đệ mang thai mấy tháng, có lẽ vì phản ứng rất bình tĩnh nên anh nghĩ mình đã có thể tiếp nhận sự thật này, nhưng thực tế chuyện đang diễn ra trước mắt mới làm anh thật sự hiểu ra—— này không phải chuyện đùa.


Chính là, học đệ vì cái gì một chút động tĩnh cũng không có? Phụ nữ sinh con không phải đều la rất lớn sao? A Sách đến bây giờ vẫn không phát ra chút âm thanh nào a!
Rốt cuộc có sinh không a… A Sách không phải đang cậy mạnh đi…


Dương Hàn quay đầu lại nhìn Thản Đồ đang phát cuồng, chính là người này làm học đệ trái với lẽ thường mà mang thai! Hại học đệ anh ở bên trong chịu khổ.
Bất quá, nhìn bộ dáng khó chịu gấp trăm ngàn lần so với mình, tạm thời… bỏ qua cho y đi.


available on google playdownload on app store


Nói thật, Dương Hàn đang thầm cười khổ trong lòng, lúc này nếu không nghĩ lung tung một chút để dời lực chú ý, thật sự anh không biết làm thế nào chịu đựng.
Anh xem A Sách như em ruột của mình a…


Dương Hàn trong lòng dĩ nhiên là rối rắm vô cùng, lo lắng vô cùng, nhưng thực hiển nhiên, so với anh càng lo lắng cho Tô Sách hơn chính là Thản Đồ.


Bộ dáng Thản Đồ hiện tại vô cùng bất thường, có lẽ vì vừa nãy nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Tô Sách bị dọa sợ, cũng có thể vì y bị cưỡng ép lôi ra ngoài mà không yên. Cơn khủng hoảng trong lòng Thản Đồ lúc này hệt như hồng thủy dâng trào, thúc giục y nhất định phải nhanh chóng tới bên người A Sách.


Chính là, cố tình có người ngăn cản y.
Vì cái gì những người này không cho y tới xem A Sách? A Sách hiện giờ rõ ràng rất cần y…
Ánh mắt Thản Đồ từ màu vàng biến thành đỏ, ý thức từng chút tan biến.


A Nhĩ Sâm cùng Thụy Ân Tư phát hiện khí lực giãy dụa của y ngày càng lớn hơn, không hẹn mà cùng thêm lực kìm chế. Hai người hợp lực chế trụ Thản Đồ đã lâm vào điên cuồng.
Người này, sao lại đột nhiên giống như ngựa thoát cương…


Cứ việc biết y hiện giờ rất lo lắng, nhưng nếu để y xông vào sẽ ảnh hưởng tới Tạp Mạch Nhĩ đỡ đẻ, đến lúc đó vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.


A Nhĩ Sâm không muốn thấy Thản Đồ lúc tỉnh táo sẽ hối hận, mà Thụy Ân Tư lại không muốn Tạp Mạch Nhĩ bị quấy rầy, vì thế lại càng đồng lòng hợp lực.
Chính là, chấp niệm ngày càng sâu trong đầu Thản Đồ bắt đầu lưu chuyển.


Cánh tay y nổi lên gân xanh, cổ họng cũng phát ra tiếng gầm gừ của mãnh thú, răng nanh cũng càng sắc nhọn hơn.
A Sách…
A Sách rất khó chịu…
Vì sao không nghe thấy âm thanh của A Sách?
Ta muốn tới bên người A Sách!


Thú tính ngay thời điểm này xông thẳng lên đại não, cơ hồ trong nháy mắt, Thản Đồ không thể khống chế biến thành hình thú! Không nằm trong phạm vi khống chế của y mà biến thành sư tử hoàng kim khổng lồ với đôi mắt đỏ sậm!
Màu đỏ trong ánh mắt đều là xao động cùng điên cuồng——
Nguy rồi!


Lực phá hoại của hình thú lớn hơn hình người rất nhiều!
Dương Hàn là nhân loại không có bất cứ biện pháp nào, chỉ có thể phí công nhìn sư tử hoàng kim trong phút chốc thoát khỏi sự khống chế của hai thú nhân, lao vút tới——


Cửa! Kia chính là cánh cửa phòng Tạp Mạch Nhĩ đang đỡ đẻ cho A Sách!
Sắp va chạm rồi!
Dương Hàn ngừng thở, theo bản năng muốn xông tới trước.
Bất quá có hai người nhanh hơn anh.


Một giây ngay sau khi Thản Đồ hóa thú, A Nhĩ Sâm biến thành cự xà dài hơn mười thước quấn lấy cơ thể Thản Đồ, dùng sức chế trụ, mà Thụy Ân Tư thì nhảy lên lưng Thản Đồ, dùng sức đè chặt đầu sư, làm y không khỏi cong chân trước, vô thức tứ chi bị ép khuỵu xuống.


Cứ việc đã tạm thời khống chế được Thản Đồ nhưng A Nhĩ Sâm cùng Thụy Ân Tư vẫn không dám thả lỏng, ngược lại lại càng dùng sức nhiều hơn, đè y xuống đất không thể nhúc nhích.
Chân Dương Hàn khựng lại, lúc này mới thở phào, chân tay đều mềm nhũn, vô thức ngã ngồi xuống đất.


Thản Đồ người này thật sự dọa ch.ết người a…


Thời gian giống như trôi qua thật nhanh mà cũng thật lâu, thật vất vả cánh cửa kia mới mở ra, Dương Hàn còn chưa kịp lau mồ hôi liền phát giác A Nhĩ Sâm cùng Thụy Ân Tư đại khái dùng sức quá lâu cũng nới lỏng một chút, Thản Đồ lập tức vùng khỏi hai người, lao như bay vào phòng.


Tạp Mạch Nhĩ vừa mở cửa cũng sợ tới mức lập tức trốn đi, bất quá vẫn bị luồng cuồng phong ập tới làm lảo đảo, ngã nhào vào lòng Thụy Ân Tư.


Mà A Nhĩ Sâm cũng bám sát theo Thản Đồ—— vì lo lắng diện tích căn phòng nên đã biến về hình người, Dương Hàn chạy chậm một chút nhưng vẫn nhanh chóng vào phòng.


Vài người vừa mới tiến vào cửa liền ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt bên trong, thùng nước nóng ban nãy đã nhuộm thành màu đỏ, sắc mặt Tô Sách tái nhợt, nằm ngửa trên giường khẽ thở dốc. Cơ thể cậu đắp một tấm da thú, có thể vì sợ cậu bị cảm lạnh nên trừ bỏ phần đầu, toàn bộ đều được che rất kín.


Thân hình khổng lồ của Thản Đồ chiếm hết một nửa không gian, lúc nhìn thấy Tô Sách vẫn không nhúc nhích thì tựa hồ ngẩn người, nhưng huyết sắc trong mắt dần dần rút đi.
Dương Hàn thấy Thản Đồ trấn định trở lại, thở phào.


Nếu trong phòng lại đánh đấm một trận thì thực không xong… Cũng may không ngốc tới mức đó.
Tạp Mạch Nhĩ thoạt nhìn cũng không quá mệt mỏi, ‘đấu’ bên cạnh biểu hiện thời gian bất quá chỉ mới trôi qua một giờ mà thôi.
Một giờ cũng có thể xem là sinh sản thuận lợi…


Tô Sách cũng không ngất xỉu, cậu thở dốc một lát liền mở mắt.
Mà Thản Đồ nhìn thấy thì cũng đột nhiên biến về hình người.
Sau đó y từng chút một đi tới, cầm lấy tay Tô Sách.


Thản Đồ nhìn góc da thú bị cắn đầy dấu răng bên cạnh, y lập tức hiểu ra vì sao vừa nãy không hề nghe thấy âm thanh của Tô Sách.
Vì A Sách của y sợ y lo lắng nên cắn nó đi.
Nhưng y hiện giờ thực đau lòng a…


Thản Đồ nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Tô Sách, thấp giọng nói: “A Sách, ngươi rất đau sao…”
Tô Sách cố sức nhìn Thản Đồ cười cười: “…Tàm tạm.”
Này không phải nói dối, lúc sinh đứa nhỏ so với cậu tưởng tượng dễ dàng hơn.


Cậu vốn thực lo lắng vấn đề cậu là đàn ông, chĩ sợ không có thông đạo bình thường để đứa nhỏ sinh ra, chính là tựa hồ không phải như thế.
Tạp Mạch Nhĩ thực dễ dàng ấn lên bụng cậu, dẫn dắt hướng đứa nhỏ đi chuyển… Sau đó, liền sinh ra.


Quá trình cụ thể… Tô Sách cũng không nhớ rõ lắm.
Cậu chỉ nhớ đứa nhỏ ở trong bụng mấp máy mang đến cơn đau đớn kịch liệt cho cậu.
Cậu chọn lựa cắn một khối da thú vì không muốn làm Thản Đồ lo lắng, nhưng đồng thời cũng hi vọng mình có thể tiết kiệm chút khí lực.


Vì thế trong tình huống đau đớn vô cùng kia cậu vẫn như cũ duy trì thanh tỉnh, vẫn kiên trì đến lúc toàn bộ bọn nhỏ sinh ra… Cậu nhớ rõ, không phải chỉ là một đứa.
Tạp Mạch Nhĩ lúc này mới mở miệng nói: “Thản Đồ, A Sách, bọn nhỏ thực khỏe mạnh, các ngươi muốn xem không?”


Tô Sách cùng Thản Đồ cùng quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập hi vọng.


Dương Hàn cũng thực hiếu kì, anh nhìn thấy Tạp Mạch Nhĩ đi tới bên cạnh nhấc lên một cái rổ nhỏ, bên trong được phủ rất nhiều thứ mềm mại gì đó, đưa tới trước giường Tô Sách. Anh nhịn không được cũng sáp qua nhìn, này vừa nhìn một cái liền hoảng sợ.


Này… này sao là đứa nhỏ a! Rõ ràng là ba con sư tử con!
Ba con chỉ lớn cỡ bàn tay, cuộn mình nhắm mắt nằm trong rổ, cả người bao trùm một tầng kim mao óng ả, vẫn còn dính dính. Chúng nó được quấn bằng một tấm da thú nhỏ, móng vuốt nhỏ nhỏ cái mũi nhỏ nhỏ, thoạt nhìn yếu ớt vô cùng.


Nhìn thấy bộ dáng bọn nhỏ, Tô Sách cũng hơi sửng sốt một chút nhưng lập tức phản ứng lại.
Đúng vậy, hình thú của Thản Đồ chính là sư tử hoàng kim, sinh ra tiểu sư tử cũng là chuyện bình thường…
Bất quá xem ra cả ba đứa đều là giống đực… này xác định không thể nghi ngờ.


Dương Hàn giật mình hỏi: “Sao… lại là sư tử?”


Tạp Mạch Nhĩ đảm nhiệm chức vụ vu y nhiều năm, sớm đã quen bị người khác hỏi một ít vấn đề kì quái, vì thế thực tự nhiên trả lời: “Đây là ba giống đực ấu tể, vì để giảm bớt áp lực cho cơ thể mẹ nên dùng hình thú chào đời, nếu là sinh ra giống cái ấu tể thì bình thường chỉ có một, giống cái so với giống đực còn nhỏ yếu hơn rất nhiều, sinh ra trong hình người sẽ rất khó thừa nhận áp lực của cơ thể mẹ.” Ngừng một chút lại bổ sung: “Chờ thêm hai ngày ấu tể sẽ mở to mắt, có thể biến hóa tự do các hình thái… bất quá cũng có thể không ổn định.”


Nói cách khác, có thể một chốc là sư tử chốc lại trẻ con này nọ. Tô Sách biểu thị hiểu được.
Thản Đồ thật cẩn thận vươn ngón tay chọt chọt mũi nhóm ấu tể một chút.
Mà bên kia Dương Hàn chỉ cảm thấy mình bị chấn động.
Hóa ra là vậy…
Học đệ của anh… sinh ra ba tiểu sư tử.


Cho dù biết chúng nó có thể biến thành hình người cũng làm người ta thực khó tiếp nhận a!






Truyện liên quan