Quyển 1 - Chương 4
Đáng giận, chẳng lẽ ta sẽ ch.ết ở đây sao… ánh mắt xanh biếc của Khải Ân trở nên ảm đạm, ai thật sự bị số 7 nói trúng rồi… chính mình đã quá tự tin mà quên đi mình chẳng qua chỉ là một con người yếu ớt….
“Ha ha ha!” Khải Ân bất thình lình cất tiếng cười to làm 4 con mãnh long dừng lại, chúng nó nhìn nhau, không dám tùy tiện công kích.
Khải Ân lặng lẽ quan sát mãnh long đang chậm rãi tiến tới, thân thể dựa vào thân cây. Giơ lên côn điện, dòng điện lưu màu lam nhè nhẹ toát ra.
“Đến đây đi!” Khải Ân lớn tiếng kêu: “Đàn súc sinh này, Ai Đặc Khả Ân ta sẽ không ch.ết ở chổ này!!”
Khải Ân lớn tiếng khiêu chiến đám mãnh long, cầm đầu là một con cổ dài, đáp trả lại bằng một tiếng rống chói tai, 3 con còn lại cũng bày ra tư thế chuẩn bị tấn công.
Một cơn gió nhẹ thổi lướt qua các tán lá, từ từ thổi bay mái tóc vàng óng của Khải Ân, đôi ngươi xanh biếc trong suốt vô cùng—— hắn vốn là một người vô cùng kiêu ngạo, tuyệt đối không thể thua ở đây!!
Bắt đầu công kích rồi——bên phải một con mãnh long dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao vút lên, hé miệng lộ ra hàm răng nanh sắc bén, giống như một lưỡi dao bổ tới trái tim Khải Ân. Khải Ân căng cứng thân mình nhanh chóng nghiêng sang bên trái, dễ dàng vung tay đánh trúng con mãnh long vừa vồ hụt. Con thứ nhất run rẩy một chút liền ngã xuống không gượng dậy nỗi. Con thứ hai liền rống lên một tiếng, đánh về phía Khải Ân. Một chân nó chống đất, một chân khác giơ lên cao lộ ra dàn móng vuốt giống như chủy thủ muốn xé toạt Khải Ân. Hắn há mồm thở phì phò, dùng toàn lực nhảy ra phía sau. Ngay cả như vậy cũng không thể tránh hoàn toàn, trên tay là vết thương sâu dài hơn 20cm.
Đau đớn kịch liệt làm phản ứng Khải Ân trở nên chậm chạp, lồng ngực phập phồng. Khải Ân miễn cưỡng đứng lên, mồ hôi không ngừng rơi xuống mặt cỏ, thần trí cũng trở nên mơ hồ, hắn nhìn thấy hai con mãnh long khác cũng đã gia nhập hàng ngũ tấn công, cùng hướng về phía Khải Ân…. Đối với hình ảnh những con mãnh long tàn bạo trước mặt, Khải Ân vung côn điện trên tay. Cùng lúc với tiếng kêu rên phát ra, một con mãnh long ngã xuống. Cùng lúc đó một con mãnh long bên trái cũng tấn công Khải Ân, móng vuốt sắc bén cắm sâu vào bên trong cơ thể.
…. Ta phải ch.ết ở đây sao….Khải Ân đã không còn sức để mở mắt, hắn nhắm chặt mắt lại lẳng lặng chờ đợi cái ch.ết. Đột nhiên, móng vuốt trên người nhanh chóng bị rút ra. Phía trên truyền tới một tiếng kêu khác thường, giống như tiếng loài chim bị siết cổ. Ngay sau đó là tiếng vật thể bị xé toạt, còn có âm thanh đập vào thân cây, cuối cùng, tất cả quay về im lặng….
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ mười giây ngắn ngủi nhưng đối với Khải Ân lại dài như cả thế kỷ. Hắn cố gắng mở mắt một chút, mơ hồ nhìn thấy có người đang đứng bên sườn mình. Là thú nhân kia!! Cho dù không thể nhìn thấy rõ mặt, nhưng Khải Ân có thể khẳng định là y. Quần áo trên người đột nhiên co rút lại sau đó lại buông lỏng, có gì đó bò lên tay và chân mình….cuối cùng không còn khí lực để suy xét đã xảy ra chuyện gì, Khải Ân ngất đi.
*************ta là huyết tinh phân cách tuyến*************
Thú nhân kéo quần áo Khải Ân xuống cột lại cho chắc chắn, sau đó đưa tay nhấc Khải Ân đang hôn mê bất tỉnh đặt lên vai, dùng tốc độ cực nhanh lướt vào bên trong rừng rậm. Thân hình cao lớn không hề bị rừng rậm hạn chế, so với loài khỉ hay vượn càng linh hoạt hơn. Một lát sau đã tiếng tới hàng rào gai chắn cực lớn bên trong khu rừng rậm. Bụi gai giống như có ý thức lập tức tản sang hai bên để lộ ra một lối đi. Sau khi thú nhân tiến vào lại tự động khép lại như cũ…..