Chương 96: Phong ba (Thượng)
Thập Nhất Nương vội đuổi theo.
” Hầu Gia, để thiếp thân hầu hạ ngài đổi xiêm y đi!” Nàng thanh âm không che dấu được khẩn trương.
Thập Nhất Nương cảm giác mình có chút nắm không được ý nghĩ của Từ Lệnh Nghi. Giống như vừa rồi, hẳn là hắn tự mình giữ thân phận khinh thường không thèm hỏi đến mới đúng, nhưng cố tình hắn lại hỏi qua. Giống như bây giờ, hắn hẳn là tỉnh bơ lén chất vấn mình mới đúng, nhưng cố tình hắn giống như thiếu niên đầy nhiệt huyết xông ra ngoài!
Hắn muốn làm gì?
Muốn đi tìm ai?
Trong lòng Thập Nhất Nương thực kích động.
Thật nhiều năm không có thấy ai như vậy…… Thời gian bọn họ ở chung thật sự là quá ngắn, nên hiểu biết về nhau có hạn, rồi khắp nơi tràn ngập chông gai chờ đợi nàng……
Đang suy nghĩ, nàng nghe Từ Lệnh Nghi kêu Lâm Ba:” Đi, kêu Ngũ gia đến cho ta!”
Kêu Từ Lệnh Khoan đến…… Là đối chất? Vẫn là giáo huấn?
Mặc kệ là loại tình huống nào, dựa vào sự sợ hãi của Từ Lệnh Khoan đối với Từ Lệnh Nghi, đợi lát nữa đi ăn cơm hơn phân nửa mặt sẽ lộ vẻ khác thường. Mà thái phu nhân một khi phát hiện, khẳng định sẽ truy vấn, Từ Lệnh Khoan nói không chừng sẽ giống như cây đậu nói toàn bộ cho thái phu nhân……
Nam nhân thường ỷ vào thân phận là con nên thẳng thắn không cần húy kỵ, mẹ chồng lại đem biến hóa về kết tội cho con dâu ở giữa châm ngòi li gián. Loại khẽ hở này một khi xuất hiện, liền khó hơn so gấp trăm lần với việc vá gương vỡ, ngàn lần cố gắng chỉ sợ cũng chưa chắc có thể tái hợp.
Nàng không khỏi cười khổ.
” Hầu Gia, Ngũ gia thay đổi xiêm y cũng phải đi chỗ thái phu nhân nơi đó ăn cơm.” Thập Nhất Nương thanh âm mềm nhẹ, mang theo chút an ủi khuyên nhủ,” Có việc gì, không bằng đợi ăn cơm xong nói sau. Cũng miễn cho Ngũ đệ muội lo lắng.”
Từ Lệnh Nghi liếc mắt xem Thập Nhất Nương một cái, sau đó xoay người trở về ốc.
Thập Nhất Nương đầu óc nhanh chóng phân tích, nghĩ xem khi Từ Lệnh Khoan đến đây mình sẽ giải thích như thế nào với hắn…… Hiện tại Tam phu nhân khắp nơi nhằm vào mình, quyết không thể làm cho Ngũ phòng cùng mình sinh ra mâu thuẫn gì. Bằng không, nàng mới đến chợt lâm vào trạng thái cô lập, về sau ngày tháng ở phủ chỉ sợ trôi qua không tốt……
Nàng một bên trầm tư, một bên đi theo phía sau Từ Lệnh Nghi vào nhà.
Từ Lệnh Nghi đã kêu Xuân Mạt cùng Hạ Y giúp hắn thay quần áo.
Hai cái tiểu cô nương cũng là người thông minh, cảm giác được không khí trong phòng khẩn trương, đều lộ ra biểu tình sợ hãi, vội vàng khẩn cấp đi tịnh phòng.
Thập Nhất Nương nhân cơ hội đó hỏi Đông Thanh:” Ngươi mang gói nặng làm gì?”
Đông Thanh cũng thực ủy khuất: “Bởi vì nói sáng mai liền khởi hành đi tòa nhà ngõ nhỏ Kim Ngư thành bắc trụ năm tháng, ta mang cho ngài cái tiểu áo đã làm gấp cho xong. Nghĩ đợi lát nữa mấy tiểu nha hoàn tới giúp ta dọn dẹp xiêm y, sợ các nàng không hiểu chuyện, đem tiểu áo ngài làm bẩn, cho nên cố ý mang lại đây……”
“Vậy sao ngươi khóc?”
Đông Thanh không nói chuyện, Tân Cúc ở một bên bĩu môi nói:” Vừa rồi có cái gì đó lọt trong mắt đi. Ta giúp đỡ Đông Thanh tỷ thổi nửa ngày!”
Chuyện này thật đúng là quá khéo! Ngay cả mình cũng nghĩ Đông Thanh là vì chuyện ra phủ ở chỗ đó thương tâm………
Thập Nhất Nương hít một hơi, tiếp bao áo:” Ngươi để chỗ ta nơi này đi!”
Đông Thanh liền nhìn tịnh phòng:” Vậy Hầu Gia……”
” Ngươi đừng động.” Thập Nhất Nương nói:” Ngươi đi thu thập đồ đạc của ngươi đi!”
Đông Thanh biết mình lúc này không giúp được gì, có chút bất an lên tiếng ”Vâng”, xoay người trở về lồng phòng phía sau.
Thập Nhất Nương liền đem kia gói nặng kia đặt ở chỗ bình thường Từ Lệnh Nghi vẫn ngồi trên kháng bàn Lâm Song đại kháng thứ gian. Lại thấy mình đứng ở một bên chờ Từ Lệnh Nghi như vậy không khỏi yếu thế, dùng thời gian này đi pha một ly trà. Đợi lúc quay lại, Từ Lệnh Nghi quả nhiên đã rửa ráy xong, thay đổi bộ trực chuyết màu xanh thạch hoa văn ngầm hình tròn.
Nàng cười đem trà bưng qua:” Hầu Gia uống chén trà rồi lại đi qua!”
Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương tươi cười điềm tĩnh, thần thái hào phóng, nghĩ đến vừa rồi nàng ở phía sau mình thanh âm mang chút kinh hoảng, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Bình thường nhìn qua bình tĩnh thong dong như thế nào, bất quá là cũng tiểu cô nương lớn hơn Trinh tỷ nhi vài tuổi, thấy mình tức giận, cũng sẽ kinh hoảng không biết làm sao……
Ánh mắt hắn nhìn Thập Nhất Nương lại nhu hòa vài phần, mang chung trà lên uống một ngụm.
Cảm giác được băng xung quanh thân Từ Lệnh Nghi bắt đầu tan rã, Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra, đợi cho hắn uống trà mình mang tới, Thập Nhất Nương cơ bản có thể khẳng định tức giận hắn đã tiêu một nửa.
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng trở nên bình thản.
“Đây là cái gì?” Từ Lệnh Nghi nhìn gói nặng trên kháng bàn– hắn nhận ra đây là gói nặng vừa rồi trong tay Đông Thanh.
” Nga!” Thập Nhất Nương cười nói,” Đông Thanh làm cho ta tiểu áo. Nói là muốn đi ngõ nhỏ Kim Ngư, cố ý nhanh chóng làm cho ta. Ai biết có cái gì đó rơi vào trong mắt, rửa nửa ngày, vừa lúc gặp chúng ta trở về.” Nói xong, trước mặt hắn mở gói nặng ra, lộ ra bên trong tiểu áo màu hồng bằng vải lăng. Từ Lệnh Nghi đã nhìn ra.
Bưng trà, lại đem gói nặng đặt ở trước mắt mình, tốn nhiều tâm tư như vậy, Thập Nhất Nương chính là muốn giải thích với hắn.
Là sợ mình hiểu lầm đi……
Trên mặt hắn còn có vài ý cười.
Thập Nhất Nương thấy biểu tình trên mặt hắn nhất thanh nhị sở, không khỏi giật mình.
Cho dù là thoải mái, cũng không cần phải cười a!
Nhất định tìm biện pháp nhìn thấu tính tình của người nầy mới được, bằng không, sẽ bị dắt mũi, cục diện rất bị động.
Nàng ngầm hạ quyết tâm, có tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ bẩm:” Hầu Gia, Ngũ gia đến đây!”
” Cho hắn tiến vào.”
Thập Nhất Nương phát hiện ánh mắt Từ Lệnh Nghi lại trở nên lạnh lẽo.
Chuyện của hai huynh đệ, mình làm tẩu tẩu tốt nhất không cần nhúng tay mới đúng.
Nàng liền cười nói:” Ta đi mang cho Ngũ thúc chén trà đi.” Nói xong, cũng không đợi Từ Lệnh Nghi nói cái gì, xoay người vén mành mà đi.
Từ Lệnh Nghi biết đệ đệ luôn sợ mình, gặp không khỏi có vài phần co dúm lại, hắn cũng không hy vọng Thập Nhất Nương nhìn thấy. Mặc kệ như thế nào, Từ Lệnh Khoan dù sao là quan lớn, bị phu nhân nhìn đến bộ dáng hụt hơi luôn không tốt. Đang nghĩ ngợi làm thế nào nói cùng nàng, không nghĩ tới nàng tự mình tìm cái lấy cớ đi ra ngoài.
Hắn không khỏi âm thầm gật đầu. May mắn lúc trước mình không có bài xích chuyện hôn sự này. Đột nhiên lúc ở tiểu viện biết ngăn chặn miệng những người khác cũng không phải là do nàng đã từng trải qua những việc như thế mà biểu hiện đó liên quan đến sự thông minh, có óc xét đoán, nhận thức được các đạo lý cơ bản!
Ý niệm hiện lên, thì Từ Lệnh Khoan lề mề chậm chạm đi đến.
Từ Lệnh Nghi vừa thấy bộ dáng này, hắn đột nhiên nghĩ tới Truân ca, lửa giận vốn đã bình ổn đợc một chút lại dâng lên:” Sao lại thế này? A! Lúc trước nương nói với ta, người thuộc cung ngưu trong nhà đều lảnh tránh đến biệt viện Tây Sơn, ta còn tưởng rằng là người trong phòng nương cùng trong phòng các ngươi. Không nghĩ tới tất cả mọi người thuộc cung ngưu đều phải tránh đi? Ngươi có biết trong nhà có bao nhiêu người thuộc cung ngưu? Còn có ngõ Hồng Đăng bên kia, các ngươi bình thường trụ nửa tháng trong nhà, trụ nửa tháng Hầu Gia bên kia, ngươi có biết không lão Hầu Gia bên kia có bao nhiêu người thuộc cung ngưu?”
Hắn làm một trận đổ ập lên đầu, làm Từ Lệnh Khoan một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần.
“Nói chuyện với ngươi a!” Từ Lệnh Nghi xem đệ đệ bộ dáng câu nào cũng không biết, trong lòng càng căm tức,” Lời này là ai nói? Khâm thiên giám kia nói? Hay là Pháp Thiện hòa thượng hay vẫn là cái mũi trâu Trường Xuân kia?” Hắn chỉ vào ngoài cửa,” Ngươi đi hỏi Trường Xuân, hắn không phải giỏi tính toán sao? Bảo hắn tính thử xem, tính xem hắn sống thọ đến bao lâu?”
Thanh âm Từ Lệnh Nghi tuy không nói là rít gào, nhưng cũng không nhỏ, Thập Nhất Nương bưng khay trà đứng ở dưới mái hiên, nghe nhất thanh nhị sở.
Nàng hoảng sợ.
Không nghĩ tới, Từ Lệnh Nghi đối với người kêu Trường xuân đạo trưởng kia lại phản cảm như vậy!
“…… Hắn nói cái gì các ngươi cho là cái nấy? Cuộc sống của nhà này còn có thể tiếp tục qua sao?”
Bên kia Từ Lệnh Khoan đã phục hồi tinh thần lại, vội nhận sai:” Tứ ca, ta biết lỗi rồi! Hiện tại ta đi nói cùng Đan Dương.” Nói xong nâng chân phải đi ra ngoài.
“Ngươi trở về cho ta!” Từ Lệnh Nghi nhìn thấy hắn dáng điệu rối rắm lò mò, thì cảm thấy mình là công toi tức giận
Từ Lệnh Khoan nghe thấy ca ca kêu mình, không dám đi, một lần nữa quay trở về, cúi đầu đứng ở trước mặt Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi không khỏi hít một hơi thật sâu, bởi vì cố gắng đè tức giận, thanh âm so với bình thường trầm thấp ba phần:” Ta cũng ngóng trông các ngươi sinh cái tiểu tử béo tròn! Lời này nếu là khâm thiên giám nói, luôn có điểm căn cứ. Lúc nường các người quay về cũng chỉ đi chỗ nương thôi, nên ta liền hiểu lầm là người chỗ nương cùng chỗ ngươi nơi đó lảnh tránh, lúc nương hỏi ta, ta cũng đáp ứng. Ngươi cứ như vậy đi nói cùng Ngũ đệ muội cũng không tốt, miễn cho nàng hiểu lầm chúng ta lật lọng, ngươi đi thương lượng Ngũ đệ muội, nếu phàm là người thuộc cung ngưu đều lảnh tránh, chỉ sợ chỗ lão Hầu Gia nơi đó cũng ầm ĩm không thể an ổn. Không bằng các ngươi chuyển đến biệt viện Sơn Tây trụ. Cứ như vậy, người của chúng ta hoặc là lão Hầu Gia bên kia tùy thời đều có thể đi nhìn các ngươi.”
Đan Dương lúc trước cũng nói qua lời này.” Từ Lệnh Khoan ấp a ấp úng nói.”Nhưng Tây Sơn ở phía tây, chủ kim, Đan Dương ngũ hành thiếu mộc, kim mộc tương khắc……” Nói xong, liền liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng Từ Lệnh Nghi một cái.
Đệ đệ này, thông minh toàn đặt ở chỗ vô dụng……
Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:” Ngươi chỉ cần để ý đi theo đừng nói gì. Ta biết nên làm sao.”
Từ Lệnh Khoan luôn luôn tin phục đối với ca ca này,” Nga” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Vậy, ta đây trở về thay quần áo thường.”
Từ Lệnh Nghi khoát tay áo:” Mau đi đi! Miễn cho lát nữa nương nhìn không thấy ngươi, lại lo lắng.”
Từ Lệnh Khoan trả lời mà đi.
Thập Nhất Nương vội vàng trốn trước khi Từ Lệnh Khoan ra cửa tránh ở nhĩ phòng bên cạnh, chờ hắn đi rồi mới bưng trà đi vào,
” Di, Ngũ thúc đi rồi sao không?”
Từ Lệnh Nghi không có trả lời, mà nói:” Ngươi muốn đổi bộ xiêm y hay không? Nếu không đổi. Chúng ta liền đi qua đi!” Giọng điệu mang theo vài phần mỏi mệt.
Thập Nhất Nương xem hắn sắc mặt không tốt, lại nghĩ thái phu nhân còn chờ người đến đông đủ để ăn cơm, liền cười rộng lượng nhìn mình:” Ta thấy xiêm y vẫn ổn mà.”