Chương 54: Trong hiểm cảnh cầu phú quý
Buổi chiều hôm đó, Lí Vị Ương cùng lão phu nhân tiến cung.
Tuyết rơi mấy ngày liền không ngừng, cực kỳ lạnh lẽo, cho dù trong Từ Ninh cung đặt bảy tám lò sưởi cũng không hữu dụng, từng trận rét lạnh thật sâu vẫn tiến vào.
Lão phu nhân mặc áo ngoài màu đỏ ráng chiều dệt kim, trước ngực thêu một con sư tử nhỏ, cổ áo được khâu đường viền hoa thanh mảnh bằng chỉ vàng và bạc, cùng với khăn choàng làm cả người bà như đang rạng rỡ toả ra hào quang.
Lí Vị Ương cúi đầu, nhìn chằm chằm không chớp mắt một khối bạch ngọc hình chữ nhật dài ba thước trên mặt đất, quỳ lạy cùng lão phu nhân theo đúng nghi thức.
Lúc này, cả sảnh đường đều yên tĩnh, thậm chí tiếng viền váy ma sát xột xoạt xuống đất cũng nghe thấy rõ ràng.
“Người nào là Lí Vị Ương?” Thái hậu dung nhan đoan chính, khuôn mặt hiền hoà chậm rãi nói.
Lí Vị Ương hít thật sâu, tiến lên phía trước một bước, thi hành đại lễ, nói: “Thái hậu phượng thể an khang, phúc trạch vạn năm.”
Ánh mắt của Thái hậu dừng trên người nàng, mỉm cười nói: “Ngẩng đầu lên để ta nhìn xem.”
Lí Vị Ương ngẩng đầu lên, ánh mắt kính cẩn, cử chỉ phù hợp nghi lễ.
Thái hậu nhìn nàng, mỉm cười gật đầu, nói: “Đúng là một đứa nhỏ xinh xắn.” Sau đó bà nói, “Biện pháp đối sách ghi trong tấu sớ, là ngươi nghĩ ra sao?”
Lí Vị Ương bình tĩnh nói: “Dạ.”
“Ồ…” Thái hậu trầm ngâm lại lưu tâm đánh giá nàng, “Tuổi còn nhỏ, đã có được kiến thức như vậy, đúng là hiếm thấy.”
Ánh mắt của bà rõ ràng rất ôn hoà, mà trong lòng lão phu nhân cảm thấy ánh mắt kia như vô định, trong lòng dâng lên sự bất an, nhưng Lí Vị Ương đứng bên cạnh, lại không bị ảnh hưởng chút nào. Nhất thời, trong lòng lão phu nhân thấy kinh ngạc. Bà sao có thể ngờ rằng, kiếp trước, những trường hợp như vậy đã quá quen thuộc với Lí Vị Ương rồi.
Hai người đứng dậy được Thái hậu cho ngồi, Thái hậu phân phó miễn các nghi thức xã giao, sau đó nói chuyện với lão phu nhân, không nhắc lại chuyện tấu sớ kia nữa.
Lí Vị Ương cực kỳ bình thản nhìn ly trà trắng làm từ gốm Thanh Hoa trong tay, yên lặng ngồi bên dưới, nàng biết, Thái hậu không muốn để nàng quá kiêu ngạo, cố ý dồn áp tính khí của nàng.
Rất nhanh sau đó, bên ngoài có tiếng thái giám báo: “Hoàng thượng giá lâm.”
Mọi người vội vàng đứng dậy đón chào, Hoàng đế toàn thân màu vàng hoa văn rồng đi đến, không hành lễ với Thái hậu, mà gọi một tiếng: “Mẫu hậu.” Quay đầu lại vung tay áo với những người đang quỳ trên đất, tuỳ ý nói: “Đều đứng lên đi.”
Thân hình Hoàng đế rất cao lớn, lúc tuổi trẻ chắc chắn cũng là một vị mỹ nam tử, có điều cuộc sống đế vương lâu năm đã làm trên người ông có thêm một loại khí chất làm người khác không tự chủ được sinh ra sợ hãi. Ông ngồi xuống, ánh mắt tự nhiên nhìn chằm chằm thiếu nữ phía dưới kia.
Lúc ánh mắt của Lí Vị Ương và Hoàng đế chạm nhau thì không hề rụt rè chút nào, ngược lại còn đảo mắt một cách bướng bỉnh, sau đó thoải mái nở nụ cười. Đôi mắt nàng như bóng đen xen giữa ánh sáng loá mắt, vừa di chuyển, đã làm Hoàng đế cảm thấy trước mắt như sáng rọi, đánh giá nàng tỉ mỉ hơn.
Mười ba mười bốn tuổi, dáng người tuy cao gầy, nhưng hiển nhiên là chưa trưởng thành, chỉ là một đứa trẻ.
“Ngươi nói năm biện pháp cứu tế có vấn đề?” Hoàng đế nhìn Lí Vị Ương nói.
Lí Vị Ương cúi đầu không hoảng hốt không vội vàng: “Dạ.”
“Nói thử xem.”
“Hai ngày nay phụ thân trở về than thở, nói đã cô phụ Hoàng ân, không thể phân ưu thay bệ hạ, thần nữ thấy phụ thân ưu sầu, không đành lòng, cho nên hỏi kỹ càng tình hình thực tế của nạn dân, sau này còn tiến hành phân tích sách lược của Đại tỷ, phát hiện năm biện pháp cứu tế đúng là có rất nhiều chỗ sơ hở, nếu bệ hạ muốn nghe, thần nữ sẽ nói rõ ràng với bệ hạ.”
Hoàng đế không ngờ một tiểu nha đầu người nhỏ sức yếu lại có thể nói rõ ràng đâu vào đấy, thêm hai phần hứng thú: “Ngươi nói đi.”
“Năm biện pháp cứu tế Đại tỷ nghĩ ra, vốn có thể thuyên giảm đi tình hình thiên tai, nhưng phụ thân lại nói với thần nữ, chỗ nạn dân sinh ra bạo động, còn tự nói không nhận được bất kỳ cứu tế gì, nhưng lương thực cứu tế của bệ hạ rõ ràng đã đến khu thiên tai. Ngẫm lại cẩn thận, sai sót này có lẽ đã xảy ra trong khâu đoạn nào đó. Biện pháp thứ nhất là đăng ký nạn dân, cam đoan chứng thực cứu tế có thể đến được từng người, nhưng mà trong quá trình cứu trợ thiên tai, bệ hạ cùng Ngự sử giám thị không thể trực tiếp phát lương thực cứu tế đến tay nạn dân, mà theo tầng tầng lớp lớp phân xuống, cuối cùng quyền lợi phân phát thuộc về quan lại nhỏ, chính vì trong tay bọn họ, bọn họ mới có thể mưu lợi từ tình hình thiên tai, giấu giếm không báo lại, hoặc báo sai so với sự thật, nói dối nạn dân.”
Lí Vị Ương nhẹ nhàng nâng mắt lên, phát hiện Hoàng đế đã ngồi thẳng lưng, lộ ra bộ dáng như đang đăm chiêu.
Nàng nói tiếp: “Biện pháp thứ hai là chế độ khuyến khích phân chia, để nhà giàu cứu tế nạn dân không hoàn lại, hoặc giảm giá bán lương thực cho nạn dân. Về lỗ hổng ở biện pháp này, cần bệ hạ đặc xá cho lỗi lầm của thần nữ, thì thần nữ mới dám nói.”
Hoàng đế nhíu mày: “Trẫm không trách ngươi, nói đi.”
Thái hậu ngạc nhiên nhìn tiểu cô nương này, công chúa quận chúa bên người bà rất nhiều, mà chưa thấy ai tuổi còn nhỏ đã biết tính toán như vậy.
Lí Vị Ương cười rất dịu dàng: “Dạ, lỗ hổng ở biện pháp thứ hai, bệ hạ thực hiện chế độ khuyến khích phân chia, rất nhiều quan viên địa phương đã vụng trộm tàng trữ lương thực chẩn tai bệ hạ ban làm của riêng, sau đó bắt buộc phú hộ địa phương bỏ tiền bỏ lương thực ra, cứ như vậy, phú hộ địa phương tất nhiên có sự bất mãn trong lòng, châm ngòi nạn dân náo loạn là chuyện không thể tránh khỏi!”
Vừa rồi chỉ nói là quan lại nhỏ, mà hiện tại đã liên luỵ đến cả quan viên triều đình.
Hoàng đế nheo mắt: “Ngươi đang nói quan viên của trẫm ở giữa kiếm lời làm của riêng?”
Lí Vị Ương cúi đầu, nghiêm cẩn nói: “Không phải tám chín phần mười, nhưng mà ba bốn phần mười thì có, lương thực trong kho hàng càng phong phú, thì con chuột càng béo mọng, bệ hạ là minh quân, tất nhiên trong lòng đã hiểu rõ.”
Lão phu nhân có chút sốt ruột lo lắng, nhưng nhìn Hoàng đế, bộ dáng cũng không giống như đang tức giận, tạm thời an tâm nghe nàng nói tiếp.
“Biện pháp thứ ba là thiết lập xưởng cháo. Thiết lập nơi nấu cháo ở tất cả các nha môn, lấy cháo cứu tế nạn dân. Bệ hạ khẩn cấp phái đại thần vận chuyển lương thực đến khu thiên tai, quan viên địa phương cũng thiết lập xưởng cháo để chẩn tai. Nhưng có điều trong tình trạng lương thực cứu tế đầy đủ dồi dào, vẫn có rất nhiều nạn dân đói ch.ết. Sự huyền bí trong đó, vẫn là ở trên người quan lại địa phương.”
Mở miệng là quan viên tham ô, mày của Hoàng đế nhíu lại càng chặt, tức giận: “Nói năng bậy bạ!”
Lí Vị Ương quỳ rạp xuống đất, nhưng trên mặt nàng không hề có sự sợ hãi, chỉ có sự bình tĩnh.
Nàng đang đánh cược một lần, chỉ cần cược thắng, nàng sẽ đạt được lợi ích lớn nhất.
Thua, cùng lắm là ch.ết. Dù sao cái mạng này cũng là nhặt trở về, thì còn gì đáng sợ chứ? Hơn nữa, nàng rất hiểu tính cách của vị Hoàng đế bệ hạ này, tuy tính khí ông nóng nảy dễ cáu giận, nhưng mà vẫn là một Hoàng đế anh minh, nếu không phải như thế, Đại Lịch sẽ không dồi dào cường thịnh như hiện giờ.
Nàng cúi đầu, không nói gì cả, chỉ quỳ thẳng lưng, biểu cảm kiên định.
Trong thời gian ngắn đại sảnh thật tĩnh lặng, cuối cùng, nghe thấy Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không nói rõ nguyên do, trẫm sẽ lấy tội danh vu cáo trung lương ban cho ngươi tội ch.ết.”
Giờ khắc này, phía sau lưng lão phu nhân đã ướt đẫm…
_________________________________