Chương 57: Mưu đồ thất bại

Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Lí Trường Nhạc nhìn thẳng vào nàng: “Ta sẽ không tha cho ngươi.”


Lí Vị Ương ung dung: “Đại tỷ, một cơn gió thổi qua tỷ đã thấy không thoải mái, nhu nhược vô năng như vậy, về sau nhất định phải tự yêu quý bản thân mình mới tốt, đừng để phụ thân mẫu thân phải lo lắng.”
Dứt lời, Lí Vị Ương dẫn theo Bạch Chỉ ngẩng cao đầu dời đi.


Danh sách tặng phẩm được ngự ban rất dài, nắm tay Đại phu nhân bất giác xiết chặt lại.
“Lão gia, có phải quá nhiều không?” Nhìn bề ngoài, thì có vẻ Đại phu nhân đang rất kinh ngạc vì danh sách tặng phẩm quá dài.


“Đây là đồ bệ hạ ban cho Vị Ương.” Lí Tiêu Nhiên biết vì sao Đại phu nhân nói vậy, bởi vì chỗ vàng bạc châu báu này, độ trân quý vượt xa của hồi môn của Đại phu nhân năm xưa khi được gả đến đây.


“Lão gia, đây là bệ hạ ban cho Lí gia.” Đại phu nhân nhìn, nói rõ ràng từng chữ, bà không thể trơ mắt nhìn Lí Vị Ương có được hết đống đồ này.


“Phu nhân, những thứ này bệ hạ đã nói rõ là cho Vị Ương, nếu không đưa cho con bé, bên ngoài sẽ loan truyền rất khó nghe.” Lí Tiêu Nhiên chậm rãi nói: “Lí gia chúng ta sẽ mất hết thể diện.”


available on google playdownload on app store


Đại phu nhân suy nghĩ, trả lời: “Lão gia, năm nay chi tiêu trong phủ rất nhiều, ăn ở của Nhị phòng Tam phòng bên kia đều dùng bạc chung toàn gia, hơn nữa còn chi phí đi lại, lễ mừng năm mới sắp đến, để mọi người không bị mất thể diện, ngay cả đồ cưới của ta cũng trợ cấp vào đó. Lão gia trước giờ thanh liêm, không thu cung phụng của cấp dưới, nếu có chỗ đồ này, thì cuộc sống chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Huống chi, Mẫn Phong sắp phải bàn đến chuyện thành thân, bên dưới Trường Nhạc còn ba muội muội, tương lai đồ cưới của chúng nó đều phải chuẩn bị đầy đủ —— “


Lí Tiêu Nhiên có chút khó xử, muốn duy trì một gia tộc lớn như vậy, đúng là không phải chuyện dễ dàng. Theo bản năng ông lựa chọn xem nhẹ thu nhập từ vô số cửa hàng cùng điền trang của Lí gia. Giống như Đại phu nhân, trong tiềm thức của ông, cũng không đồng ý giao nhiều vàng bạc châu báu như thế cho Vị Ương, huống chi ông có thể cảm nhận được trong lòng đứa nhỏ này kiêu ngạo không hiền lành, điều này đã xúc phạm đến quyền uy đại gia trưởng của ông, ông cảm thấy như bị mạo phạm. Như vậy, Vị Ương hẳn nên nhận chút giáo huấn.


Cho nên ông gật đầu, đồng ý: “Được, ta đi nói với lão phu nhân.”
Thông thường, lão phu nhân sẽ nghe theo ý kiến của Lí Tiêu Nhiên, cho nên Đại phu nhân nghe xong, hài lòng nở nụ cười.
Hà Hương viện


Buổi chiều bầu trời vẫn rất quang đãng, chạng vạng lại bắt đầu có tuyết rơi, tuyết chạm vào ngói lưu ly tạo thành những tiếng vang nhỏ, tuyết rơi vừa dày vừa mau, chỉ chốc lát sau, đã thấy nóc nhà bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng mỏng manh. Lí Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua sắc trời, nhíu mày bước vào phòng. Thấy lão phu nhân mặc áo choàng ngắn thêu trăm bông sen xanh, kê gối đỏ thẫm thêu chữ phúc, đang ngồi trên sạp niệm kinh.


“Con nói muốn đem lễ vật bệ hạ ngự ban đưa vào tiền chung?” Lão phu nhân nghe xong, khẽ vân vê phật châu, cười lạnh nói: “Trên thánh chỉ đã viết rõ ràng, những thứ đó đều ban cho Vị Ương, hiện giờ đang được đặt trong từ đường, có cần ta sai người đọc lại lần nữa cho con nghe không.”


“Điều này con đương nhiên biết, nhưng mà phu nhân con…” Lí Tiêu Nhiên không ngờ rằng lão phu nhân sẽ phản ứng như thế, mặt đỏ lên nhất thời nói không ra lời.


“Thường ngày con xử lý chính vụ ta đều thấy rất yên tâm, nhưng đối xử với các phu nhân trong hậu viện lại quá phóng túng. Vị Ương cũng là con gái của con, tuy rằng là thứ xuất, mà theo ta thấy, không hề kém cỏi so với trưởng nữ, con vẫn nên rộng lượng hơn đi.”


Lí Tiêu Nhiên bất giác nhíu mày: “Vị Ương sao có thể so với Trường Nhạc —— “
“Sao không so được? Người đưa ra chủ ý cho bệ hạ phân ưu thay con không phải là Trường Nhạc, con hãy nghĩ cho rõ ràng!” Lão phu nhân nhắc nhở.
Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên có chút khó coi, hiển nhiên không nghe vào tai.


Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta biết, Trường Nhạc là nữ nhi đầu tiên của con, lại xinh đẹp, con với Tưởng thị đều ký thác hy vọng rất lớn ở nó. Nhưng ta luôn không đồng ý ở điểm này, thứ nhất Lí gia chúng ta vốn là bề tôi có chức vị có nhân tâm, không cần một lòng một dạ đặt cược lên phượng tử long tôn. Thứ hai Trường Nhạc quá kiêu ngạo, không cẩn thận sẽ dẫn đến tai hoạ. Nếu vị trí Thái tử củng cố, thì hai điều này không có vấn đề gì, nhưng nhìn tình trạng trước mắt, các Hoàng tử không ai dễ bắt nạt cả, chúng ta bị cuốn vào chưa hẳn sẽ có kết quả tốt. Huống hồ, qua chuyện này, thanh danh của Trường Nhạc ở Kinh đô đã mất hết, nếu con còn mong dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp để trèo lên ngôi vị Hoàng hậu, thì phải chuẩn bị đặt Lí gia chúng ta lên chảo nóng.”


Những lời này, trước kia lão phu nhân đã từng nói qua. Đây cũng là nguyên nhân khiến bà luôn không thích Lí Trường Nhạc, cho dù có mỹ mạo nhưng quá kiêu ngạo, chưa hẳn đã là phúc khí của Lí gia.


“Hiện tại địa vị của con là cái gì, mỗi một cử động mỗi một bước chân, đều như bước trên băng mỏng…” Lão phu nhân như đang thì thào tự nói, nhưng cũng là đang nhắc nhở, “Con chọn lựa nhân tuyển trong những người con của Hoàng đế, chưa hẳn bệ hạ đã không biết.”


Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, có chút kinh hãi.
Suy nghĩ của mình, có phải hơi qua loa không?
Ông gật đầu: “Chuyện này tất nhiên có thể gác lại, nhưng mà Vị Ương bên kia —— “


Lão phu nhân thở dài: “Hôm nay mỗi lời nói cử động của con bé trên đại điện, đều đã ghi vào sử sách, cho dù con không nhớ tới phần vinh quang con bé mang đến cho con, thì cũng nên cố kỵ chiếc bút kia của Sử quan đi, Lí gia chúng ta chẳng lẽ thiếu bạc thế sao, phải làm đến loại chuyện không rộng rãi này.”


Đại phu nhân nhất định sẽ không chịu, Lí Tiêu Nhiên cảm thấy huyệt Thái Dương lại đau nhức. Nhưng không dám làm trái ý lão phu nhân, gật đầu nói: “Vậy nghe theo lời lão phu nhân.”
Chỉ nửa canh giờ sau, tất cả bảo bối quý giá trong kho đều đến tay Lí Vị Ương.


Lão phu nhân kéo nàng đến bên cạnh, phân phó: “Đây là đồ bệ hạ ban cho, con phải giữ cho cẩn thận. Đừng để người khác lừa lấy mất. Chuyện này tuy con làm không sai, nhưng rất chói mắt, không cẩn thận sẽ rước lấy hoạ sát thân, bỏ hết mọi công sức, về sau làm việc phải cẩn thận hơn, nhớ kỹ chưa?”


Đây đều là khuyên bảo phát ra từ nội tâm, Lí Vị Ương hiếm khi nhận được sự quan tâm của tổ mẫu, vành mắt đỏ lên.


Lão phu nhân cười, vỗ lên tay nàng nói: “Hài tử ngốc, trước mặt người thượng vị, là khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục, hôm nay làm đống xương cốt già này của ta cũng thấy sợ hãi, con ấy, lá gan quá lớn, ngay trước mặt bệ hạ cũng dám dùng mánh lới. Dù sao, tóm lại hiếu thuận là đúng, có lệnh phong tam phẩm Thục Nhân, cuộc sống của mẹ con cũng tốt hơn nhiều.”


“Cám ơn lão phu nhân không trách tội.” Lí Vị Ương đưa hai tay ôm lấy cánh tay của lão phu nhân, nước mắt từng giọt rơi xuống mặt đất, thấm ra thành chuỗi những vòng tròn.


La ma ma bên cạnh vội vàng lấy khăn, cười nói: “Tam tiểu thư đừng khóc nữa, hiện giờ người là tiểu thư giàu có nhất Kinh đô đấy!”
Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức nở nụ cười.


Đúng vậy, những thứ Hoàng đế ban cho, ngoại trừ đồ vật ngự ban chỉ có thể trưng bày, thì một nửa là vàng, đối với nàng mà nói, hữu dụng hơn bất cứ thứ gì!


Đại phu nhân rất nhanh đã nhận được tin tức ở chỗ Lí Tiêu Nhiên, phẫn nộ vô cùng, xoay người đến Yên Vũ các của Lí Trường Nhạc, bước vào viện, Đàn Hương vội vã chạy ra đón, ấp úng: “Đại phu nhân, tiểu thư… tiểu thư thân thể không khoẻ —— “


Đêm nay Lí Tiêu Nhiên tổ chức yến hội chúc mừng cho Lí Vị Ương, tất cả quan to quý nhân đều đến, lúc này Lí Trường Nhạc lại nói có bệnh?! Sắc mặt Đại phu nhân, bỗng chốc trở nên lạnh lùng vô cùng. Đúng là không có tiền đồ!
—— Lời ngoài truyện ——
Tổ chức yến hội, ha ha ha ha ha ha ha


Biên tập: Ngươi cười có nghĩa là sắp có chuyện hay.
Tiểu Tần: →_→






Truyện liên quan