Chương 62: Đồi phong bại tục

Sau hôm đó, Đại phu nhân định cho người trói Tử Yên lại đem bán ra ngoài, ai ngờ Tử Yên vụng trộm chạy ra được, mượn cơ hội quấn quít lấy Lí Mẫn Phong không buông, uy hϊế͙p͙ hắn nếu đuổi nàng đi, nàng sẽ nói hết mọi chuyện ra, làm ầm ĩ thật lớn.


Đại phu nhân nhíu mày: “Yến hội đang vui vẻ, lại bị một nha đầu không hiểu chuyện phá hỏng, người đâu, kéo nàng ta xuống.”
Lập tức có người đến nâng Tử Yên, Bạch Chỉ nắm chặt tay áo Tử Yên, hai bên lôi kéo, xé rách một nửa tay áo Tử Yên, Đại phu nhân gầm lên: “Còn không mau kéo nàng ta ra!”


Đột nhiên Bạch Chỉ kêu thất thanh: “Mọi người xem!”
Ánh mắt mọi người đều nhìn theo lời của nàng ta, lại nhìn thấy trên xương quai xanh trắng nõn cùng trên cánh tay Tử Yên, đầy vết thương xanh tím, vừa nhìn đã biết là dấu vết bị làm nhục.


Lí Trường Nhạc nhanh chóng nhìn, rồi quay đầu thật mạnh, làm đôi hoa tai cẩm thạch nạm vàng rua dài bên tai bị dao động, giọng nói lạnh lùng: “Nhất định là chính nàng ta đã làm chuyện không biết xấu hổ, quả nhiên là ɖâʍ loạn!”
Mang bộ dáng tiểu thư khuê các, băng thanh ngọc khiết.


Ngũ Hoàng tử vội vàng lấy lòng nói: “Đại tiểu thư đừng nhìn những thứ dơ bẩn, tránh làm bẩn mắt!”
Tam phu nhân chậm rãi nói: “Nha đầu kia đã tặng cho Đại thiếu gia, cũng tuỳ Đại thiếu gia xử trí, nhưng như vậy, không khỏi quá…”


Ý tử của bà rất rõ ràng, tuy rằng Tử Yên là nha đầu, nhưng cũng không nên ngược đãi nàng ta như vậy, càng miễn bàn đến những vết thương đầy người thế này, công tử đại gia tộc thế gia phải đoan chính có lễ, làm ra loại chuyện này…


available on google playdownload on app store


Lí Vị Ương từ từ thở dài một hơi, bộ dáng như không đành lòng, “Đại ca, muội không muốn trách tội đại ca, nhưng Tử Yên theo muội từ Bình thành đến, nhu thuận nghe lời hiểu chuyện, đại ca bức ch.ết nàng ta như vậy, bảo muội phải ăn nói thế nào đây.”


Đại phu nhân híp mắt lại, lông mày nhíu thành hình trăng non, nghiêm mặt nói: “Phong nhi thường ngày bận rộn sự vụ, sao có thể lưu ý đến hành động của một nha đầu. Đám tỳ nữ ở Lí gia nhất định phải tự giữ gìn chừng mực mới được hầu hạ chủ tử, Tử Yên nha đầu này tất nhiên là thông ɖâʍ với mấy tên sai vặt gây ra chuyện phiền toái sợ bị mọi người trách phạt, cho nên mới tự sát.”


Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Ồ, thật không?”


Lí Mẫn Phong đương nhiên là người biết rõ chuyện này nhất, Tử Yên một mực quấn quít muốn bản thân cân nhắc chuyện đưa nàng lên làm di nương, mà mình còn chưa lấy vợ, sao có thể lấy một nha đầu làm thiếp? Cho nên hắn cứng rắn hạ độc thủ, phân phó người bên cạnh mạnh mẽ trói nha đầu kia lại, giết hoặc đem bán, tất nhiên mấy người kia đã động sắc tâm, lặng lẽ xử lý Tử Yên, vấn đề mấu chốt là, thi thể vốn đã đưa ra khỏi phủ, sao có thể xuất hiện trước đám đông thế này?! Đây rõ ràng là có người cố ý giở trò! Nghĩ đến đây, hắn mặt đỏ tai hồng, ngón tay nắm chặt, cười lạnh: “Tử Yên ch.ết, ta thật sự không biết.”


Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Mau nâng xuống!”
Bọn hạ nhân ba chân bốn cẳng khuân thi thể xuống. Nhưng mà, ngay tại lúc bọn họ chuẩn bị đưa thi thể đi, nghe thấy lạch cạch một tiếng, từ trong người Tử Yên rơi ra một thứ.


Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Đại ca, đây là túi tiền đại ca mang theo bên người, hiện giờ bị nha đầu kia làm dơ, có còn cần nữa không?”


Một nha đầu chẳng hiểu sao tự dưng thắt cổ tự sát, trên người đầy vết thương bị làm nhục, trong người còn rớt ra túi tiền của Đại thiếu gia… Mọi chuyện xảy ra liên tiếp, sắc mặt mọi người không thể không thay đổi.


Vị Đại thiếu gia Lí gia, phẩm đức đúng là rất bại hoại! Đồi phong bại tục không nói, lại còn có loại ham mê này! Người như thế, ai còn dám đem nữ nhi thân yêu gả cho hắn, tương lai hắn thế nào cũng tham gia quan trường, vào triều làm quan, đúng là làm mất mặt Lí Thừa tướng!


Lí Tiêu Nhiên sắc mặt xanh lét, đè nén tức giận ngút trời, ông gắt gao nhìn chằm chằm Lí Mẫn Phong, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.


Hạ nhân nâng Tử Yên đi, mọi người khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, mà trong lòng vẫn có sóng ngầm mãnh liệt, ánh mắt nhìn Lí Mẫn Phong, kiểu gì cũng thấy cổ quái, phảng phất còn có sự sợ hãi.


Lúc này, Lưu phu nhân đột nhiên khẽ hô một tiếng: “Tô nhi!” Mọi người thấy, một tỳ nữ dẫn Lưu thiếu gia mới tám tuổi đi vào, Lưu phu nhân vội vàng chạy qua, ôm tiểu nam hài vào ngực, kêu một tiếng bảo bối.
“Sao thế này?” Lí Tiêu Nhiên nhíu mày hỏi.


Tỳ nữ hành lễ, nói: “Nô tỳ thấy Lưu thiếu gia ở phía sau, Lưu thiếu gia hẳn là đi tìm nhà xí, sau đó bị lạc đường—— “


Tất cả mọi người cười rộ lên, nhưng mà trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ cười mà trong lòng không cười. Yến hội đến mức này, sao còn tiến hành được nữa, mọi người ngượng ngùng kính rượu, rồi rời đi.


Người Lí gia đứng ở cửa tiễn khách, mấy người Đại phu nhân đều gượng cười, chỉ có Lí Vị Ương tươi cười vẫn như bình thường. Lúc Thác Bạt Ngọc đi qua chỗ nàng, mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Làm tốt lắm.”


Lí Vị Ương khuôn mặt bình tĩnh, như không nghe thấy câu nói đó, trang trọng hành lễ: “Đưa tiễn Thất điện hạ.”


Nàng biết, hôm nay mặc kệ là Thác Bạt Chân hay là Thác Bạt Ngọc, ai cũng không tin Lí Mẫn Phong là người hồ đồ như vậy, nhưng không tin thì sao, lời đồn đại lan truyền nhanh như gió, ngày mai toàn Kinh đô sẽ biết, Đại công tử Lí gia ngôn hành bại hoại, đạo đức tệ hại như thế nào.


Từ hôm nay trở đi, bất luận là sĩ đồ (con đường làm quan) hay hôn nhân của Lí Mẫn Phong, đều triệt để hỏng.
Đây là quà đáp lễ cho việc lần trước hắn mưu hại mình.


Không còn người ngoài, Lí Tiêu Nhiên mạnh tay cho Lí Mẫn Phong một cái bạt tai, dồn hết sức lực, làm cả người hắn nghiêng ngả, rơi ra cả một cái răng, miệng đầy máu.
Đại phu nhân vội vàng chạy lên giữ chặt ông ta: “Lão gia, chẳng lẽ ông không nhìn ra, chuyện hôm nay là có người cố ý mưu hại sao?”


Lí Tiêu Nhiên cũng mặc kệ mưu hại hay không mưu hại, ông chỉ biết là mình mất toàn bộ thể diện trước mặt mọi người, danh dự trăm năm của Lí gia, tất cả đều mất trên tay Lí Mẫn Phong, tức giận nói: “Mưu hại! Ai mưu hại nó, nó thì tính là cái gì! Nếu nó thật sự trong sạch vô tội, đang êm đẹp lại thông đồng với nha đầu bên người muội muội làm cái gì, nó đúng là cái thứ không biết xấu hổ!”


Đại phu nhân nước mắt rơi xuống: “Lão gia, đây là trưởng tử của chúng ta đấy, lão gia sao có thể không tin nó —— “


“Tin nó? Hai mắt ta đều nhìn thấy! Bất cứ lúc nào xấu mặt cũng được, lại đúng lúc tất cả mọi người ở đây làm ra loại chuyện này, đúng là đồi phong bại tục!” Lí Tiêu Nhiên lại dùng sức đá Lí Mẫn Phong.


Lí Mẫn Phong quay đầu lại thật mạnh, mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm Lí Vị Ương: “Ngươi tiện nhân này! Đều do ngươi xui khiến nha đầu kia —— “
Lí Vị Ương nhìn Lí Tiêu Nhiên, oan ức nói: “Phụ thân, chuyện gì đại ca cũng đem ra trách con.”


Lí Tiêu Nhiên vốn đang tức giận, chỉ vào Lí Mẫn Phong nói: “Người đâu, nhốt Đại công tử vào từ đường, suy nghĩ hơn trăm ngày!”


Sắc mặt Đại phu nhân lúc trắng lúc đen, bà bỗng dưng quay đầu, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, ánh mắt hung ác như thể muốn ăn thịt nàng, Lí Vị Ương lại mỉm cười, lướt qua Lí Trường Nhạc vẫn đứng tại chỗ nói không nên lời: “Đại tỷ, muội mệt, muốn về phòng trước, nhường đường một chút.”


Ánh mắt Lí Trường Nhạc nhìn về phía Lí Vị Ương, như thể nhìn thấy ác quỷ vừa trèo lên từ địa ngục, không tự chủ lui lại một bước.
—— Lời ngoài truyện ——
== ta cực kỳ cảm thấy, nữ chính thật là thiện lương, đương nhiên, con người thiện lương nhất chính là tác giả






Truyện liên quan