Chương 43: Thiệp mời ngoài ý muốn
Có lẽ là cảm nhận thấy bầu không khí căng thẳng trong phòng, nha hoàn ngoài cửa thận trọng đi đến, nói: “Hồi bẩm phu nhân, phủ Hầu Trường Đình phái người đến đưa thiệp mời.”
Mộ thị thuận nước đẩy thuyền * đứng dậy: “Ân, bảo người dẫn sang phòng khách nhỏ đợi một lát, ta qua liền bây giờ.”
Thuận nước đẩy thuyền: biết thời biết thế, theo tình thế mà làm.
Mai di nương bị gạt sang một bên, không chút tình nguyện cúi đầu.
Ngọc tướng quân cố gắng ngồi dậy, nhịn đau nói: “Có lẽ là Trường Đình Hầu biết ta trở về, muốn mời ta qua đó? Nàng thiết đãi người ta tốt một chút, đừng để mất lễ nghi.”
Bộ dáng hắn lúc này như vậy, sao có thể ra ngoài gặp khách? Chỉ có thể để Mộ thị ra mặt tiếp đón.
Mộ thị vừa muốn đáp ứng, liền nghe thấy thanh âm nơm nớp lo sợ của nha hoàn báo tin: “Là… Là người của Hầu phu nhân đưa thiếp, mời Tứ tiểu thư của phủ chúng ta đi thưởng hoa.”
“Cái gì!?” Thanh âm kinh ngạc của Ngọc tướng quân và Mộ thị đồng loạt vang lên.
Ngọc Linh Lung chỉ là một thứ nữ, sao có thể được phu nhân của Trường Đình Hầu mời!?
Ánh mắt Mộ thị trợn thật lớn, nhìn chằm chằm vào nha hoàn kia: “Ngươi không có nghe sai đấy chứ? Không phải mời Lục tiểu thư?”
Cho dù muốn mời tiểu thư Ngọc phủ làm khách, cũng nên mời đứa con của chính thất là Ngọc Thiên Kiều chứ, Ngọc Linh Lung kia có thân phận gì, sao có thể được mời!?
Nha hoàn kia hoảng sợ, thấp giọng nhưng rõ ràng nói: “Nô tỳ…nô tỳ không có nghe sai, là mời Tứ tiểu thư của phủ chúng ta.”
Ngọc tướng quân cùng Mộ thị mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.
Vốn là còn muốn trừng trị Ngọc Linh Lung một chút, nhưng phu nhân của Trường Đình Hầu đưa thiếp tới mời, hoàn toàn ngoài dự đoán của Ngọc tướng quân và Mộ thị.
Phải biết rằng, Ngọc tướng quân vốn xuất thân là quan võ, người hiển quý trong kinh thành đại đa số là kính trọng những thứ như là thanh liêm cao quý sang trọng, ngoài mặt đối với một võ tướng như Ngọc tương quân cho dù cung kính, trong lòng lại khinh thường. Loại thái độ này đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng tới hôn sự tương lai của các tiểu thư Ngọc phủ. Dù sao, làm quan văn gần như không có người nguyện ý kết thân cùng quan võ.
Nhưng mà hiện tại, đường đường là phu nhân Trường Đình Hầu lại mang thiếp đến mời tiểu thư Ngọc phủ!
Vô luận là xét theo địa vị hay thân phận, phủ Trường Đình Hầu là chỗ mà Ngọc tướng quân và Mộ thị rất khó leo lên, cơ hội này cực kì hiếm thấy.
Nhưng mà, người mời cứ phải khăng khăng là Ngọc Linh Lung!?
Mộ thị khó xử nhìn Ngọc tướng quân: “Lão gia, làm thế nào cho tốt bây giờ?”
Náo loạn ở nhà thì cho qua cũng được, nhưng nếu đến Hầu phủ, Ngọc Linh Lung lại không có quy củ như khi ở nhà thì phải làm sao? Ngọc phủ mất mặt là việc nhỏ, đắc tội với phủ Trường Đình Hầu, với Ngọc tướng quân có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Ngọc tướng quân cũng vô cùng bất ngờ, Ngọc Linh Lung cũng chỉ là nữ nhi do một vũ cơ sinh ra, thân phận này sao có thể được phu nhân của Trường Đình Hầu ra mặt mời?
Nhưng tình huống trước mắt này, lại hoàn toàn không thể cự tuyệt người ta, nếu không, chẳng phải chính là đắc tội với phủ Trường Đình Hầu sao?
Ngọc tướng quân chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, vết thương trên người lại càng đau.
Nha hoàn báo tin bất an ngọ nguậy hai chân, kiên trì nói: “Lão gia, phu nhân, người đưa thiếp còn đứng bên ngoài chờ hồi âm!”
Ngọc tướng quân buồn bực phất tay: “Đem thiếp mời đến cho nha đầu kia đi.”
Mộ thị cau mày nói: “Lão gia, tính tình Linh Lung thế nào người cũng thấy rồi, vạn nhất đắc tội với Hầu phu nhân ———-”
Ngọc tướng quân phiền chán quát: “Bằng không phải làm sao? Bảo người ta đem thiệp về sao? Ngươi muốn ăn nói thế nào với Hầu phu nhân? Dầu gì ngươi cũng là một phu nhân quản lý việc nhà, ngay cả chút đạo lý ấy cũng không hiểu à?”
Ngay trước mặt Mai di nương, Mộ thị lại bị Ngọc tướng quân mắng chửi thậm tệ, lập tức tím tái mặt mày, một chữ cũng không nói nên lời.
Nha hoàn kia nhận được lệnh, vội vàng lui ra ngoài hồi âm.
Ngọc tướng quân càng nghĩ càng thấy phiền muộn, nhìn ai cũng thấy mệt mỏi, bàn tay to vung lên: “Đi hết ra ngoài đi!”
Mộ thị tức giận không nói được một lời, xoay lưng dẫn người đi ra ngoài.
Mai di nương trong lòng mừng thầm, nhẹ nhàng đi đến bên giường Ngọc tướng quân, dịu dàng nói: “Lão gia, người mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã. Mai Nhi ở đây hầu hạ người.”
Ngọc tướng quân ừ một tiếng, mệt mỏi nhắm mắt lại.
p style=”text-align:center;”>—————————————-
Trong Phẩm Lan Uyển, Ngọc Linh Lung nhìn thiệp mời đỏ thẫm mạ vàng trên bàn, mày hơi nhíu lại.
Trường Đình Hầu? Đó là nhà nào? Nghe cũng chưa từng nghe qua.
Tìm tòi trong trí nhớ cả nửa ngày, cũng không tìm thấy nửa điểm tin tức liên quan đến Trường Đình Hầu. Lai lịch thế nào? Tại sao chỉ muốn mời riêng nàng làm khách? Ngọc Linh Lung hoàn toàn không thấy một chút manh mối nào.
Huyên Thảo thò đầu nhìn thiệp mời trên bàn, nhịn không được nói: “Tiểu thư, người rốt cuộc có đi hay không?”
Ngọc Linh Lung lật qua lật lại chiếc thiệp mời tinh xảo kia, thờ ơ nói: “Đi! Tại sao không đi?”
Cuộc sống ở cổ đại nhàn rỗi như vậy, có cơ hội ra ngoài đi dạo cũng tốt.
Trông thấy Ngọc Linh Lung chịu đi, nét vui mừng lập tức lộ rõ trên mặt Huyên Thảo: “Thật tốt quá, em cũng có thể theo người ra ngoài nhìn một chút!”
Ngọc Linh Lung đóng thiệp mời lại, nói: “Thế nào, em rất muốn đi?”
Huyên Thảo cười hì hì nói: “Đúng vậy a, hạ nhân trong phủ nghe người được mời tới phủ Trường Đình Hầu làm khách, đều hâm mộ vô cùng!”
Đôi mày thanh tú của Ngọc Linh Lung khẽ hất lên: “Hâm mộ? Có gì mà hâm mộ?”
Nằm dí ở trong Ngọc phủ nhiều ngày như vậy, Huyên Thảo vô cùng vui thích khi sắp được đi ra ngoài, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng đem mấy tin tức bát quái mình nghe được kể lại cho Ngọc Linh Lung: “Nghe nói thế tử gia của Trường Đình Hầu năm nay vừa tròn hai mươi, lớn lên tuấn tú lịch sự, rất nhiều gia đình quyền quý muốn kết thân cùng bọn họ a!”
Ngọc Linh Lung khinh thường nói: “Lớn lên dễ nhìn một chút, liền muốn kết thân cùng hắn?”
Huyên Thảo cười nói: “Đúng vậy a, phủ Trường Đình Hầu gia thế hiển hách, thế tử gia lớn lên lại dễ nhìn, rất nhiều tiểu thư trong kinh thành đều mong chờ được thế tử gia coi trọng.”
Ngọc Linh Lung tiện tay đem thiệp mời đưa cho Huyên Thảo: “Được rồi, nói cứ như là em từng gặp rồi vậy. Đem cất cái này đi, lát nữa đi cùng ta.”
Huyên Thảo tiếp nhận thiệp mời, phấn khởi nói: “Đến lúc em được đi cùng tiểu thư, không khéo còn có thể nhìn thấy thế tử gia!”
Ngọc Linh Lung có chút giở khóc giở cười nhìn Huyên Thảo, ai nói rằng háo sắc chỉ có ở hiện đại? Ở cổ đại cũng có không ít người háo sắc đâu!
Huyên Thảo cẩn thận đem thiệp mời bỏ vào hộp trang điểm trên bàn, xoay người gọi Linh Nhi: “Linh Nhi, tới giúp ta thay xiêm y cho tiểu thư!”
Linh Nhi ở bên người Ngọc Linh Lung vài ngày, đã có chút quen với cuộc sống nơi đây. Sau khi Ngọc Linh Lung mua nàng, lại mua thêm vài tiểu nha hoàn làm việc nặng, Linh Nhi liền bắt đầu cuộc sống theo Huyên Thảo hầu hạ Ngọc Linh Lung mỗi ngày, dù chân tay có chút vụng về, nhưng cũng nhẫn nhịn chịu khó.
Huyên Thảo đầy hứng thú chọn lựa trang sức, nói với Linh Nhi bên cạnh: “Ngươi giúp ta nhìn xem, bộ trang sức này thế nào? Hợp hay không hợp với xiêm y này?”
Ngọc Linh Lung nhìn hai người chọn lấy chọn để trang sức mà Mộ thị đưa tới, có chút bất đắc dĩ day day trán: “Cũng không phải là chọn người đẹp, đừng phiền phức như vậy được không?”
Huyên Thảo lập tức nói: “Thế này sao có thể gọi là phiền toái? Tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao có thể so với mấy kẻ son phấn tầm thường!”
Ngọc Linh Lung dứt khoát đứng lên đi ra cửa: “Hai người cứ từ từ mà chọn, ta ra ngoài hít thở không khí trong lành.”
Làm thiên kim tiểu thư ở cổ đại, thật đúng là một chuyện phiền phức!