Chương 6: Gây họa
Tháng tám mới tới, thời tiết nóng dần, một ngày sau giữa trưa, Lý Viên đang ngủ gật ở tháp trúc thì bị tiếng chim bên ngoài bỗng nhiên đánh thức, mở to mắt, nàng giương giọng kêu lên “Cẩm Tú ”
“Chủ tử, người tỉnh” Cẩm Tú bước nhanh đi tới.
Lý Viên nhờ tay nàng đỡ đứng lên: “Ta có chút khát, ngươi đi lấy cho ta chén trà đến ”
Uống liền hai chén ôn trà, Lý Viên mới cảm thấy tinh thần phấn chấn chút ít, nàng nói: “Ta vừa rồi nghe giống như tiếng chim kêu ”
“Là có hai con chim tước nhỏ” Cẩm Tú nói “Không biết làm thế nào bay tới, từ mấy ngày trước đây cứ ở trong viện chúng ta bay tới bay lui đuổi thế nào cũng không đi ”
“Chắc không đem nơi này làm nhà đi!” Lý Viên nổi lòng hiếu kỳ, quyết định đi xem.
Lang Huyên các tuy mang danh là “Các” nhưng kỳ thật là một cái tiểu viện tọa phía bắc ba tầng, từ cửa viện đến chính phòng có con đường trải đá phiến, hai bên đường trồng một ít cỏ cây hoa lá, Lý Viên theo đường nhỏ đứng ở dưới tàng cây, gốc cây cần hai người ôm hết mới ôm hết.
Nàng ngẩng đầu, hướng về phía trước nhìn.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở phiến lá ở trước mắt nàng hình thành một mảnh vết lốm đốm, nhiều điểm chiếu trên mặt, ấm áp, ngứa ngứa.
“Cẩm Tú” nàng quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng lòe lòe tỏa sáng ” ngày mai là sinh nhật Khổng muội muội, ngươi đem lễ vật chúng ta chuẩn bị tốt đưa qua cho nàng!”
“Hiện tại?” Cẩm Tú nghi hoặc
“Ân! Sớm đưa sớm an tâm thôi!”
“Dạ!” Cẩm Tú đáp, nàng xoay người trước hết muốn đem Xuân hoa tìm đến, lại bị Lý Viên gọi lại “Không cần kêu các nàng, ta đứng tại chỗ này trong chốc lát ”
Tú Vân trai cùng Lang Huyên các rất gần, nàng không mất nửa khắc chung là có thể nhanh chóng trở về, nghĩ đến đây Cẩm Tú cũng không cố ép nữa, vào trong phòng lấy hộp lễ vật liền hướng Khổng Tú Dung kia đi.
“Hắc hắc hắc hắc hắc… … …” Trong viện yên tĩnh đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng cười, chỉ thấy nàng chậm chạp khom người lại, ánh mắt giống như tên trộm nhìn chung quanh khắp nơi
Sauk hi xác định điều kiện hết thảy, nàng lập tức đem làn váy xanh biếc của mình hướng về phía trước, rồi lật lên cài vào đai lưng, nàng cả người đều ghé vào cây, hai tay giương ra, hai chân kẹp lại, giống như con thằn lằn linh hoạt, chậm chạp leo lên phía trên.
Đợi đi đến chỗ trạc cao nhất, nàng tìm thấy chỗ vững chắc ngồi xuống, có chút sung sướng nghĩ thầm: mình quả nhiên vẫn là bảo đao chưa cùn a!
Cây liễu thụ này tuy thô to, nhưng không cao lắm, Lý Viên cho dù là ngồi ở ở chỗ cao nhất cũng vẫn như cũ xem không được xa bao nhiêu, đối với điều này, nàng chưa từng thất vọng, nàng trèo cây cũng không phải vì cái này. Đầu Lý Viên xoay xung quanh, cuối cùng ở một cái chạc cây phát hiện ra mục tiêu.
Nàng thật cẩn thận đi qua “Thật sự có chim con a!” Lý Viên ngạc nhiên mở to hai mắt “Nhưng vẫn còn là trứng chim a”
Bất giác nhìn trong cái tổ cây cỏ có năm cái trứng chim trắng như tuyết nằm song song cùng một chỗ.
“Không thể tới gần, không thể tới gần” nàng một bên nói nhỏ một bên hướng chỗ bên cạnh cấp tốc lui đi, bởi vì nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc, đó là ở “Kiếp trước” khi nàng về nông thôn, bà ngoại nàng nói: chim nhỏ còn chưa có lớn lên nếu không cẩn thận dính mùi con người, sẽ bị ba mẹ nó từ trên cây ném xuống ngã ch.ết, khi đó còn nhỏ nàng đối với việc ” chim ba mẹ ” nhẫn tâm cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, cho nên chuyện này nàng nhớ rõ cực kỳ.
Ai biết nếu trứng chím dính mùi của loài người, có thể cũng bị ném từ trên cây xuống a! Lý Viên cũng không muốn bởi vì sự tò mò nhất thời của mình mà làm cho mấy cục cưng chim bị ch.ết. Xem cũng xem xong, Lý Viên quyết định đi xuống, bộ dáng này của nàng nếu như bị Cẩm Tú thấy được nhất định sẽ cằn nhằn đến ch.ết.
Trượt chân một chút, từ trên thân cây tụt xuống, Lý Viên lập tức sửa sang quần áo bị nhiều nếp nhăn, nàng xem mình một chút
Bàn tay có chút đỏ bừng, nghĩ rằng: thân thể này da thịt còn rất yếu ớt.
Lý Viên giờ phút này cảm thấy vô cùng cao hứng, trời quang, nắng ấm, cây xanh, chim nhỏ, còn có cảm giác hưng phấn vì làm thành công chuyện xấu, cái miệng nhỏ nhắn của nàng vỡ ra nụ cười khanh khách ngây ngô trong chốc lát, vì kỷ niệm khoái trá này sau giữa trưa, nàng quyết định muốn tìm chút “Vật kỷ niệm” trở về.
Kiễng mũi chân, Lý Viên bẻ gẫy một cành liễu “Chờ sau khi Cẩm Tú trở về, làm cho nàng tìm cái bình thủy tinh lại đây” nàng nắm cành liễu vung vẫy tới lui.
Cành liễu rất dài, từng khoản từng khoản lá nhỏ xanh biếc, không ngừng rung động theo mỗi lần quơ lên, dần dần Lý Viên chơi thành nghiện, nàng đem cành liễu này tưởng tượng thành một cái roi, mà nàng giống như một nữ hiệp giang hồ, đang dùng roi đánh hết thảy những người có gan cãi lời nàng, không ngừng quất, quất, quất… …
“Chiêu này tên là hồi phong vũ liễu, chiêu này tên là trường hà lạc nhật, chiêu này tên là thiên ngoại phi tiên” Lý Viên một bên ở trong não hồi tưởng các tư thế oai hùng của các đại hiệp cái thế, một bên giống như con vịt con béo mập hoa chân múa tay vui sướng, cuối cùng làm nàng đem hết các tên chiêu thức còn trong trí nhớ đều dùng hết xong, nàng quyết định bây giờ thu binh.
“Ân! Hay cuối cùng dùng một chiêu thăng long tại thiên, để chấm dứt đi!” Nàng hít sâu một hơi, thân mình nháy mắt vừa chuyển, lớn tiếng quát: “Xem chiêu thức cuối cùng của ta ———— ”
Cành liễu rất dài bởi vì lực quay lại, bay thẳng tắp về phía trước, vô cùng chính xác, chuẩn xác không có lầm, không sai chút nào quất lên trên mặt anh tuấn tiêu sái của người nam tử phía sau kia.
Một vết đỏ thật dài nhất thời hiện lên
… … …
… …...
… …
…...
…
...
“Thật hay, xong, một chiêu này kêu là gì?” Thanh âm nam nhân kia giống như gió lốc lạnh lẽo thổi từ vùng điạ cực, vang lên ở trên đầu Lý Viên.
Nhưng nàng hiện tại cái gì cũng không biết, thân thể cũng tốt, tư tưởng cũng tốt, toàn bộ cũng không nghe theo sự điều khiển của nàng.
Lại nghe được thanh âm lãnh khốc của hắn, hai mắt phóng thẳng của Lý Viên đang run rẩy, nói một cách phản xạ có điều kiện: “Đánh, biếm lãnh cung ”
“Thần, thần thần thần nô tì, tội đáng ch.ết vạn lần, tội đáng ch.ết vạn lần… …” Lý Viên phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, không ngừng đụng đầu.
Giờ phút này, lòng của nàng lý tràn ngập kinh hoàng mà trước nay chưa có, nàng đến tột cùng đã phạm vào cái gì a! Lý Viên hoàn toàn không dám tưởng tượng nàng sẽ gặp được cái dạng gì “Hậu quả ”
Phong Thành Vũ nhìn Lý Viên run rẩy, nàng không ngừng dùng sức đụng đầu, cái trán trắng noãn bóng loáng rất nhanh liền biến thành một mảnh xanh tím, tảng đá to bản trên đường cũng có nhiều điểm màu đỏ rơi xuống.
Sắc mặt hắn vốn âm trầm trở nên càng thêm khó coi “Đừng đụng ”
Phong Thành Vũ phiền chán tức giận nói
Lý Viên lập tức đình chỉ tất cả động tác.
“Lý Đại Hải” Phong Thành Vũ âm trầm kêu lên: “Đi truyền Thái y ”
“Chính là một ít bị thương ngoài da, đấp một chút hóa ứ tán là tốt rồi” Vương Thái y hơn sáu mươi tuổi, cung thân mình, nơm nớp lo sợ nói.
“Mấy ngày này chú ý chút, đừng đụng tới nước, như vậy sẽ không quá sáu bảy ngày liền khỏi hẳn ”
Phong Thành Vũ nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, phất phất tay, Vương Thái y phi thường tự giác lui xuống.
Lý Viên nằm ở trên giường sờ sờ cái trán quấn đầy băng gạc của mình, nàng vừa rồi thật sự là rất sợ hãi! Dập đầu cực kỳ dùng sức, hơn nữa làn da của nàng vốn thuộc loại “Vô cùng mịn màng”, cho nên ở ngoài mặt mới có vẻ đặc biệt nghiêm trọng.
Có nước mắt ẩm ướt chuyển động ở hốc mắt, Lý Viên nghĩ rằng: có thể là do đầu rất đau.
Nàng muốn lau nước mắt, nhưng không biết vì sao càng lau càng nhiều.
Nàng muốn khóc, nhưng cũng không dám khóc, nàng sợ hãi người kia nghe được.
Phong Thành Vũ chậm rãi đi đến bên giường, cách màn màu thiên thanh, hắn có thể rõ ràng nghe được từ bên trong truyền ra tiếng nức nở, nho nhỏ, yếu ớt, đáng thương hề hề, hắn một phen nhấc sa trướng lên.
Trên giường Lý Viên lập tức không có thanh âm.
Chỉ thấy nàng chậm rãi, cương trực, một tấc một tấc nâng đầu lên, phía dưới băng gạc thật dày, một đôi mặt bị ướt sũng nước mắt đặc biệt ôn nhuận, sáng ngời, giống như là một động vật nhỏ bị ngươi vô duyên vô cớ đạp một cước, đang thập phần ủy khuất nhìn ngươi.
Lúc này dưới ánh mắt, Phong Thành Vũ vốn lửa giận tận trời tâm tình cư nhiên dần dần trở nên dịu đi.
Lý Viên giãy dụa từ trên giường đứng dậy, lại một lần quỳ rạp xuống đất: “Nô tì không giữ lễ nghi trước mặt quân vương, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt ”
Phong Thành Vũ cau mày, trầm ngâm nói: “ngươi hôm nay như thế, làm mất dáng vẻ cung phi, liền phạt ngươi cấm túc một tháng làm khiển trách ”
“Nô tì khấu tạ hoàng ân” Lý Viên lại cúi người một cái bái đi xuống, lần này nàng lthật tâm thực lòng, hắn chỉ nói nàng tội mất nghi lễ, cũng không có nói nàng đắc tội dùng cành liễu đánh đến trên người hắn, vô luận như thế nào đây đều là kết quả tốt nhất.
Biết mạng nhỏ bảo toàn, cũng không cần đi lãnh cung, Lý Viên kia vừa mới tâm thần hỏng bét, thì cổ họng và ánh mắt mới dần dần buông lỏng.
“Đứng lên đi, chẳng lẽ ngươi quỳ nghiện rồi sao?” Phong Thành Vũ ngồi ở trên giường nói.
Lý Viên ngẩng đầu cẩn thận nhìn hắn một cái, thấy hắn sắc mặt dịu đi cũng không nổi giận như vừa rồi, lúc này mới đứng lên.
Nói thật, từ sau khi tiến cung nàng cũng chỉ gặp qua hắn ba lượt.
Lần đầu tiên, là đêm đầu của nàng. Hắn thô bạo, dã man, không có ngôn ngữ gì, liền đem nàng trở thành công cụ tiết dục, hành vi đó đâm bị thương thật sâu tự tôn của nàng, ở lòng của nàng để lại một vết thương.
Lần thứ hai, hắn chỉ nói với nàng ba câu “Đứng lên đi!” “Lại đây thay quần áo cho trẫm ” “Ngươi thực sợ hãi trẫm?” Khi đó nàng rất muốn nói, ta rất sợ ngươi, nhưng ta lại càng chán ghét ngươi!
Lần thứ ba, là ở trong rừng hoa đào, nàng bị hắn mơ hồ đùa giỡn một chút
Mà hôm nay là lần thứ tư, nàng nghĩ đến “Chạy trời không khỏi nắng” là lúc, hắn lại nguyện ý phóng cho nàng một con ngựa, vô luận như thế nào lòng nàng đều mang cảm kích.
Phong Thành Vũ nhìn Lý Viên đứng ở bên giường như cái hồ lô cưa miệng vỗ vỗ vị trí bên người nói: “Lại đây ”
Lý Viên mềm mại nương tay chân tiêu sái từ từ đi qua ngồi xuống bên giường.
Nàng tâm tư phập phồng nỗi lòng lẩm nhẩm lợi hại, cuối cùng vẫn là phát động dũng khí, dùng thanh âm nhỏ như con muỗi nói: “Cám ơn ”
Phong Thành Vũ kinh ngạc nhìn nữ nhân bên người này, ở trong trí nhớ của hắn cho tới bây giờ không ai dùng giọng điệu ngang như thế nói cám ơn với hắn, thật giống như hắn không phải hoàng đế mà chỉ là một người bình thường giúp nàng, mà nàng cũng lấy phương thức bình thường biểu đạt sự cảm kích với hắn.
Thú vị, lông mày lưỡi mác của Phong Thành Vũ cong lên, làm bộ lạnh lung quát: “Ngươi vẫn là người thứ nhất dám hướng trên mặt trẫm ném này nọ… Không muốn sống sao ”
Lý Viên bị hắn mắng đến rụt bả vai, xem dáng điệu bị tránh móc kia của nàng, Phong Thành Vũ cảm thấy lửa giận vừa mới áp chế lại có khuynh hướng bùng phát
“Ngươi thật có năng lực a! Còn dám trèo cây, có một chút dáng điệu nữ tử hay không, có một chút đức hạnh cung phi hay không, hoàng gia thể diện đều bị ngươi làm mất hết … … …”
Ô ô ô!!! Ta thật sự biết sai lầm rồi!!Nếu thời gian có thể quay trở lại, ta tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không lại đi đến cây liễu thụ kia.
Lý Viên ở trong lòng giơ tay lên trời thề