Chương 54: Văn tàn
Tân niên buông xuống, vốn nên là mỗi nhà sung sướng vui mừng, vô cùng náo nhiệt. Nhưng mà, lúc này ở kinh thành ngoài, đường cái đông sườn bên của Thuận Vương phủ lại hoàn toàn không có gì vui mừng qua năm mới vui mừng, ngược lại mây đen mù sương thê ai.
“Ô... Ô ô… Con của ta a! Con của ta a!” Thuận Vương sườn phi Tiền thị, ghé vào giường lớn gỗ tử đàn điêu khắc hoa thất thanh khóc rống, nàng vẻ mặt nước mắt thần sắc thê lương không ngừng kêu lên: “Con của ta a! Văn Nhi đáng thương của ta a!”
“Chủ tử! Chủ tử…” Một bên nha đầu Tiểu Điệp hầu hạ bên người lau lau nước mắt trên mặt, thanh âm khàn khàn khuyên nhủ: “Chủ tử, ngài đừng như vậy, chúng ta nhất định còn có thể có biện pháp khác, đại thiếu gia nhất định sẽ không, nhất định sẽ không như vậy… Ô… Ô ô…”.
Lúc này Tiền sườn phi không còn có dung lệ ngày xưa, nàng thần sắc đờ đẫn hai mắt không ánh sáng, kinh ngạc nhìn con nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.
Vì sao… Vì sao… Vì sao con trai của nàng biến thành như vậy???
Nghĩ đến đây sắc mặt của nàng bỗng nhiên biến dữ tợn, giống như là một dã thú muốn ăn thịt người, mạnh mẽ đứng dậy hướng ra phía ngoài phóng đi.
Tiểu Điệp xem nàng vẻ mặt khác thường, tiến lên ôm thắt lưng của nàng, quỳ trên mặt đất không ngừng rã họng khuyên: “Chủ tử, chủ tử… Ngài không thể đi… Không thể đi a!”
“Ngươi buông! Buông!” Tiền sườn phi going như điên cuồng xé rách quần áo tóc tai Tiểu Điệp.
“Chủ tử, ngài bình tĩnh chút, bình tĩnh chút”. Tiểu Điệp chịu đựng đau nhức trên người, đối với tiền sườn phi khóc kêu lên: “Ngài lúc này đi, không phải hợp ý Vương phi thôi! Đến lúc đó nàng nói ngài bị điên, muốn đem đại thiếu gia cùng chủ tử ngài tách ra, vậy nên làm cái gì bây giờ a!”
Những lời này giống như là vô số cây châm, nháy mắt liền đem tiền sườn phi đâm vỡ nát, nàng tê liệt ngã xuống đất thống khổ lẩm bẩm nói: “Vậy nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ, Văn Nhi của ta a! … Cả đời đã bị độc phụ kia làm hỏng a! … Ô ô… Hắn về sau không bao giờ có thể đi được nữa, không bao giờ có thể có cuộc sống như người bình thường, cả đời đều chỉ có thể giống phế vật nằm ở trên giường”.
Nghĩ đến đứa nhỏ của mình vốn tráng kiện khỏe mạnh liền như vậy phế đi, trong lòng Tiền sườn phi hận ý cùng tuyệt vọng tựa như hai con độc xà cắn xé từng tấc trên người nàng.
“Sẽ không, sẽ không, sẽ không … Đại thiếu gia, đại thiếu gia nhất định còn có hi vọng …” Tiểu Điệp không ngừng khuyên bảo, nhưng mà, trong lòng nàng kỳ thật là thực hiểu được, bị các nàng ký thác vô vạn kỳ vọng đại thiếu gia, sợ thật là —— tàn phế đi.
Lư hương tam túc men khổng tước lam khắc kỳ lân chìm, tỏa ra hương tử vân thoang thoảng, đang ngồi ở phía đông kháng tập ở cữ, Thuận Vương phi Vu Thiến Nhân, nhẹ nhàng gảy ngón tay gắn hộ giáp vàng cẩn ruby, thanh âm thản nhiên hỏi: “Bên kia thế nào a?”
“Hồi Vương phi nương nương” một bà tử thân hình gầy yếu vẻ mặt nịnh nọt, lập tức sinh động như thật đem chuyện tình ba ngày qua trong viện Tiền sườn phi trong viện nói một lần, đến trọng điểm cường điệu Tiền sườn phi nàng ta là như thế nào điên cuồng tuyệt vọng, dám nhục mạ nguyền rủa Vương phi ”.
Vu Thiến Nhân mặt không chút thay đổi nghe nàng nói xong, gật đầu vẫy tay nói: “Đã biết, ngươi đi xuống đi”.
Đợi lão bà tử kia cúi đầu khom lưng lui ra sau, Vu Thiến Nhân mới chậm rãi gợi lên khóe miệng, sau đó càng cong càng lớn, cuối cùng nhưng không ngừng được cười ha ha lên.
“Chúc mừng chủ tử được đền bù mong muốn” nha hoàn Ngọc Cầm bên người của nàng ý cười trong suốt nói.
“Hừ…” Vu Thiến Nhân kia lại lạnh lùng hừ một tiếng, vẫn chưa hết giận oán hận nói: “Này tính là cái gì! Tiện loại kia bất quá là liệt thôi! Mà hài tử của ta…” Nàng kìm lòng không đậu sờ sờ bụng mình, trong lòng đối với tiện nhân kia hận ý như như ngọn lửa bùng cháy lên.
Con trai của nàng a, hắn còn không có liếc mắt xem qua thế giới này một cái đã bị người hại ch.ết a!
Ngươi xem thấy sao? Vu Thiến Nhân gắt gao trụ lòng bàn tay của mình: nương báo thù cho ngươi.
“Chủ tử…” Ngọc Cầm biết nàng lại nghĩ tới trẻ mới sinh ch.ết kia, cười nói: “Người này a! Đôi khi còn sống còn không bằng ch.ết thoải mái, Tiền sườn phi nhìn con mình về sau chỉ có thể giống chỉ heo phải ở trên giường ăn uống đái ỉa, tư vị đó… …”.
Vu Thiến Nhân nghe xong lời của nàng sau, trên mặt lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng: “Đúng! Bổn vương phi muốn đôi mẫu tử kia nếm thử cái gì gọi là sống không bằng ch.ết!!!” Nàng cười ha ha ra tiếng, một đôi mắt đẹp tản mát ra vẻ ác độc.
“Chính là…” Tiểu Điệp do dự nói: “Vương gia cùng Thái Hậu nơi đó có thể hoài nghi hay không ”.
“Hừ!” Vu Thiến Nhân cười lạnh ra tiếng: “Vương gia chúng ta hiện nay đang ôm hai cái ngựa gầy Dương Châu đùa vui ch.ết đi được đâu, thế nào còn lo lắng. Về phần mẫu hậu nơi đó…...” Nàng mi mắt cong lên nói: “Bổn vương phi ngày mai lại tự thân hướng mẫu hậu thỉnh tội, mặc kệ nói như thế nào, đứa nhỏ kia còn gọi ta một tiếng mẫu thân đâu! Hừ…”.
Ánh trăng tập tễnh, bóng cây lắc lư, nhánh cây khô héo bị gió lạnh thấu xương thổi tới gió lạnh quật qua, liền phát ra thanh âm cót két, thật giống như đang có vô số quỷ mị quỷ quái đang khe khẽ nói nhỏ.
Cam tuyền cung, Lý Viên sáng sớm tỉnh lại liền bắt đầu cân nhắc như thế nào “tr.a tấn” con tròn béo của nàng.
Tiểu hài tử lúc này thật sự là một ngày một hình dáng a! Lý Viên nhìn tiểu nhi tử trên thảm bong đỏ thẫm thêu hoa văn màu vàng, không khỏi tràn đầy yêu thương, thật đáng yêu nga! Trắng trắng, phấn phấn, nộn nộn, thật sự giống như một cái bánh bao nga!
“Nương…” Một bên Châu Châu vươn tay nhỏ bé vội vàng bưng kín khuông mặt nhỏ nhắn đệ đệ, nàng nói lời chính nghĩa đối với Lý Viên: “Ngươi cũng không thể lại cắn đệ đệ lâu!”
Lý Viên nhìn nữ nhi giống như gà mái nhỏ, nhéo nhéo hai má nói: “Nương khi nào thì cắn đệ đệ, nương đó là thân hắn, thích hắn được không”.
Châu Châu trên mặt lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo ngươi tuyệt đối không lừa được ta, thanh âm nàng thúy thúy chỉ trích: “Con hai ngày trước còn thấy trên má đệ đệ một cái dấu răng đâu! Rõ ràng, vừa thấy chính là nương cắn ”.
Lý Viên nói sạo: “Ngươi trước đây, nương cũng cắn quá má của ngươi nga!”
Đây là phương thức nương yêu thương các ngươi a! Dùng môi ta tràn ngập tình yêu nóng bỏng ở thịt thịt trắng trắng của các ngươi lưu lại dấu răng tốt đẹp.
Đây là cỡ nào thi tình, cỡ nào họa ý, cỡ nào thú vị a!
“Cho nên Châu Châu càng phải bảo vệ đệ đệ, quyết không cho nương cắn cắn, phụ hoàng nói làm cho Châu Châu xem chừng nương, cho nên nương nếu không nghe lời, Châu Châu liền nói cho phụ hoàng”.
Tiểu hài tử loại này không chỉ có một ngày một cái dạng, nhưng lại càng lớn càng trở nên khó đối phó —— Lý Viên khóe mắt trừu trừu nghĩ.
Tục ngữ nói đúng, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đi ra. Châu Châu vừa mới nói cha nàng, cha nàng liền lập tức xuất hiện.
Chỉ thấy một thân áo mãng bào huyền sắc tay hẹp, thân mình cao ngất như tùng Phong Thành Vũ xốc rèm cửa đi đến.
“Phụ hoàng!” Đây là xú nha đầu thuộc phái thân lập tức vứt bỏ Lý Viên dấn thân vào trong lòng thân cha của nàng.
Thật sự là! Hiện tại tiến vào một tiếng thông truyền đều không có, đột nhiên muốn làm tập kích.
“Nô tì tham kiến Hoàng Thượng” Lý Viên mím môi cười nói.
Dựa theo trong cung quy chế, Phong Thành Vũ ba ngày trước chính thức phong bút, thẳng đến qua năm mới, mới có thể một lần nữa xử lý chính vụ. Cho nên lúc này hắn khó được bị vây trong trạng thái nhàn rỗi.
Phong Thành Vũ đối với Lý Viên gật đầu, ôm Châu Châu đi thong thả đến bên giường, hắn cúi đầu nhìn con đang ngủ vùi, mi mắt cũng vui mừng, miệng cũng kiều, hắn ôn nhu nói: “Hi Nhi có khỏe không!”
Lý Viên khẳng định gật đầu, con ngài tuyệt đối có thể ăn có thể ngủ, không thấy thân hình tiểu phì phiêu nhi của hắn đều đặc biệt lớn mau hay sao!
Phong Thành Vũ cong môi vừa lòng cười, hắn xoay người nhìn Lý Viên trên giường trêu ghẹo nói: “Ngươi khôi phục cũng rất tốt thôi!”
Lý Viên tức giận, hắn đây là ý từ thần mã, từ lúc nàng bắt đầu ở cữ liền hầm canh gan heo, trứng gà, sườn, lạc, đồ ăn đầy mỡ ngấy bắt ăn hết mình nàng gặp là muốn phun, nhưng thân thể lại dần dần đẫy đà lên, trước kia châu tròn ngọc sáng biến thành viên thịt heo như hiện tại.
“Nô tì, nô tì… Nô tì về sau sẽ giảm béo ”. Lý Viên hướng giường rụt lui thân mình, hiện tại mình nhất định là bộ dạng bác gái rối bù.
Giảm béo, quả nhiên là chức nghiệp cả đời nữ nhân.
Phong Thành Vũ khóe miệng cong lên, hai tròng mắt hiện lên ý cười.
Trộm nửa ngày nhàn nhã, Phong Thành Vũ khó cảm thấy một loại thoải mái đã lâu không cảm giác, hắn dựa vào tháp lim ngọc loa tơ vàng nghe Châu Châu ríu ra ríu rít nói chuyện, chỉ cần vừa nhấc đầu có thể nhìn đến Lý Viên ôn nhu nhìn hắn cùng Hi Nhi nằm ở bên người nàng ngủ vùi.
Thoải mái, tự tại, khoái hoạt.
Vô luận là Lang Huyên các trước đây hay vẫn là Cam Tuyền cung hiện tại, tựa hồ chỉ cần chỗ nào có nữ nhân này tồn tại, sẽ trở nên đặc biệt ấm áp.
Nhưng mà, loại thoải mái cảm thụ chỉ giằng co một lát, đã bị Lý Đại Hải vội vàng mà đến đánh gãy.
“Hoàng Thượng” Lý Đại Hải đầu đầy mồ hôi đến bên người Phong Thành Vũ, ghé vào lỗ tai hắn lặng lẽ bẩm báo.
Chỉ thấy Phong Thành Vũ nghe qua, trước là thản nhiên mỉm cười lúc này trên mặt lại biến không chút dấu vết.
Hắn gật đầu, thản nhiên nói: “Trẫm đã biết”.
“Hoàng Thượng?” Lý Viên nghi hoặc kêu lên. Là ra chuyện tình quan trọng gì sao?
Phong Thành Vũ vỗ vỗ đầu nhỏ ngẩng lên của Châu Châu, lại quay đầu đối với Lý Viên nói: “Thái Hậu bên kia ra chút chuyện, trẫm đi xem”.
Lý Viên nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn.
Thái Hậu lại xảy ra chuyện gì?
Cái lão vu bà kia, Lý Viên thầm nghĩ: sẽ không lại làm ra chuyện yêu thiêu thân gì đi!
Nhưng mà lần này nàng tưởng sai lầm rồi!
Thái Hậu cũng không có khí lực gì đến ép buộc nàng.
Bởi vì Thái Hậu nàng —— trúng gió.