Chương 4: Chạy trốn

“Ưm...mm...”


Thiên Dạ mơ mơ màng màng tỉnh lại, toàn thân đau đớn chua xót khiến nàng khổ đến sở nhăn mặt nhướng mày, cắn răng, hai tay chống xuống giường ngồi dậy, nhặt lên quần áo bị nam nhân xé nát lúc trước khoác vào người, ít nhất có thể che khuất những bộ vị trọng yếu, so với trần trụi vẫn tốt hơn rất nhiều.


Nghĩ đến chuyện tình tối hôm qua nàng phải thừa nhận, hốc mắt Thiên Dạ dần dần nóng lên nhưng lại mạnh mẽ đem nước mắt bức ngược trở về.


Đỏ mắt đỏ ửng đảo qua không gian xung quanh mình, ánh mắt trong phút chốc trở nên mừng rỡ, cố nén cảm giác không khoẻ trên thân thể leo xuống giường đá, chân trước chân sau khẽ động, không chút nghĩ ngợi liền hướng về phía cửa hang chạy đi!


Tiếp xúc đến ánh sáng mặt trời ấm áp bên ngoài, Thiên Dạ không khỏi mừng rỡ kích động như điên, nguyên nhân vì đối nơi này hoàn toàn xa lạ nên nàng khẽ tạm dừng một vài giây, vận dụng sức lực toàn thân chọn loạn một cái phương hướng chạy đi.
Trốn! Nàng nhất định phải trốn!


Trong đầu Thiên Dạ hiện tại chỉ còn lại duy nhất tính niệm này, liều mạng hướng về phía trước mà chạy, vô số nhánh cây cùng cỏ gai hai bên đường đi cắt qua da thịt mềm mại của nàng, đá nhọn vô tình xuyên phá gót chân nhỏ bé khiến cho mỗi địa phương mà nàng dẫm qua đều lưu lại một dấu chân đỏ tươi.


available on google playdownload on app store


Khắp nơi trên thân thân thể không ngừng kêu gào đau đớn, mãnh liệt kích thích đến từng sợi dây thần kinh cảm giác, Thiên Dạ cắn răng đem toàn bộ đau đớn nuốt vào trong bụng, không kêu rên dù chỉ một tiếng, chỉ cần nghĩ đến tên nam nhân đáng sợ đêm qua, nàng liền như điên như dại hướng về phía trước chạy không ngừng nghỉ.


Bất tri bất giác mặt trời đã muốn theo từ hướng đông chuyển sang hướng nam, nhiệt độ không khí càng ngày càng cao, Thiên Dạ không khỏi dừng lại bước chân, đứng ở một chỗ gần cạnh sông nhỏ nghỉ ngơi.
Hắn hẳn là không thể đuổi theo kịp đi!


Ngồi lên tảng đá bên bờ sông, nàng nhẹ đưa tay xoa bóp chân cẳng nhức mỏi, giương đôi mắt xinh đẹp quan sát chung quanh.
Địa phương mà nàng đang đứng hiện tại bốn phía phương xa đều được bao phủ bởi những dãy núi cao, khắp nơi trải đầy cổ thụ cao rợp trời vẽ lên một mảnh xanh biếc hài hoà.


Kỳ quái!
Nơi này là nơi nào?!
Tại hiện đại làm sao sẽ có thiên nhiên nguyên thủy như vậy?! Chẳng lẽ nơi đây là một cái địa phương chưa được người địa cầu khai phá?!


Thiên Dạ mang theo ánh mắt nghi hoặc không ngừng đánh giá xung quanh, hoàn toàn không thấy bất kỳ công tình nào do con người xây dựng, tất cả đều là từ thiên nhiên uẩn dục mà thành, khắp nơi hiện hiển rõ ràng một mảnh hơi thở nguyên thủy.


Thiên Dạ không khỏi thầm nghĩ lại tình cảnh của bản thân mình, nàng vốn cùng bạn trai đi khu du lịch sinh thái du ngoạn nhưng không cẩn thận rơi xuống vách núi, không thể ngờ rằng không những không ch.ết mà còn bị một nam nhân xa lạ cưỡng bức, trong lòng cảm thán không biết vận khí của bản thân mình là may mắn hay xui xẻo.


Thân là nữ sinh hiện đại nên nàng không hề để tâm đến lớp màng mỏng manh trong thân thể mình, tuy nhiên nam nhân đêm qua thật sự đã khiến cho nàng sợ hãi khôn cùng, chỉ cần vừa nghĩ đến hắn thì nội tâm của nàng liền không tự chủ được run rẩy, giữa hai chân hiện tại vẫn còn đau đớn vô cùng, đủ để biết tối hôm qua nam nhân kia có bao nhiêu điên cuồng bá đạo xâm chiếm nàng.


Thiên Dạ khẽ cúi người vóc lên nước sông trong suốt để uống rồi rửa mặt, tìm vị trí thoải mái tựa vào tảng đá lớn cạnh bờ sông, thân thể buộc chặt mới dần dần buông lỏng nhắm mắt nghỉ ngơi.


Điên cuồng chạy không ngừng đã sớm nàng mệt đến không thể nhúc nhích tay chân, đối với một người con gái được nuông chiều từ bé như nàng thì nếm qua gian khổ như bây giờ không sai biệt chính là cực hình, nếu không phải nội tâm bản thân đối với tên nam nhân kia mãnh liệt sợ hãi, nàng căn bản không chạy được trong khoảng thời gian dài như thế, hiện tại đã thoát khỏi địa phương nguy hiểm, tin chắc rằng gã không thể nào tìm được chính mình nên mới dám thả lỏng tinh thần, chỉ trong phút chốc sự mỏi mệt giống như sóng biển ồ ạt ập đến, nàng nhịn không được nhắm mắt làm cho bản thân nghỉ ngơi một chút.


Lúc này một đạo bóng đen cao lớn lặng yên không tiếng động bao trùm lấy thân thể Thiên Dạ, một loại hơi thở nguy hiểm chẫm rãi lưu động trong không gian.


Trong lúc mơ màng, Thiên Dạ đột nhiên nhận thấy ánh sáng mặt trời bị một vật gì đó ngăn trở nên lờ đờ mở mắt ra nhìn, chỉ trong phút chốc đôi tròng mắt liền kinh sợ mở to.
”A!!!”






Truyện liên quan