Chương 12: Đột nhiên tức giận (1)
Thunder khẩu khí bá đạo cường ngạnh hôn lên bả vai trắng ngần của tiểu giống cái dưới thân mình, đôi môi lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt mềm mại không khỏi khiến hắn có nỗi xúc động muốn đem nàng nuốt gọn vào bụng.
“Aaaa...aaa..”
Đau quá...
Vì lý do gì mà người nam nhân trước mắt này lại luôn làm cho nàng cảm thấy sợ hãi như thế?! Tựa như bản thân nàng là một con mồi không hề có sức lực phản kháng được đặt trước khoé miệng hắn vậy!
Thân hình thon dài trong phút chốc bao phủ lên toàn bộ thân thể Thiên Dạ, một cỗ khí lạnh thấu xương đột ngột xuất hiện từ nơi gót chân lan toả đến tận đỉnh đầu.
Hắn hung hăng khắc xuống bả vai của nàng từng đạo lại từng đạo ấn kí màu đỏ sậm, mỗi một lần đều khiến nàng thống khổ đến mặt mày trắng bệch, khoé môi không ngừng phát ra những tiếng kinh hô đau đớn.
“Đau quá! Không cần!!”
Thiên Dạ vặn vẹo thân thể muốn né tránh sự gặm cắn từ Thunder, đôi bàn tay nhỏ bé không ngừng đấm mạnh vào lồng ngực rắn chắc của hắn, tuy nhiên không những không khiến đối phương đình chỉ hoạt động mà càng làm dục vọng trong nội tâm hắn bùng phát mãnh liệt hơn.
Thunder bỗng nhiên ngẩng đầu vươn bàn tay trái kéo lấy tay nàng cố định lên trên đỉnh đầu, tay phải thì mạnh bạo xé nát bộ y phục da thú duy nhất trên người nàng xuống.
“Aaaa...Không!!!”
Cảnh xuân bị bại lộ trước mắt nam nhân khiến Thiên Dạ không khỏi cảm thấy hổ thẹn muốn đào một cái hố lớn để chui vào.
Khuôn mặt xinh đẹp e thẹn chuyển sang màu phấn hồng, ngay cả hõm cổ cũng đều trải đầy một tầng ửng đò nhàn nhạt, thần thái này vô tình làm cho dung nhan vốn đã tuyệt mỹ của nàng càng thêm phá lệ mị hoặc cực điểm, nam nhân thu vào trong mắt chỉ cảm thấy khắp người trào dâng một trận miệng nóng lưỡi khô, đột ngột cúi đầu ngậm lấy một bên bầu ɖú đẫy đà, dùng sức cắn nuốt da thịt mềm mại.
“Ân...!!!”
Thiên Dạ cảm nhận được từ trước ngực truyền đến một trận cảm giác tê dại tựa như điện giật, không ngừng kích thích tế bào trong cơ thể khiến nàng không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ.
Thanh âm tựa như mèo kêu này không hiểu tại sao lại làm cho cả người Thunder trào dâng một cổ lửa nóng, khoé môi lạnh lẽo đang vùi vào trước ngực nàng càng thêm dùng sức cắn ʍút̼, bàn tay to lớn giữ chặt tay nàng trên đỉnh đầu nhất thời buông lỏng, di chuyển xuống vuốt ve sống lưng của nàng một cách không hề ôn nhu làm cho, đau đớn tập kích từ phía sau lẫn phía trước hình thành nên một cỗ cảm giác hưng phấn khó hiểu.
Nam nhân hài lòng buông thacho bầu ngực bị chính mình cắn ʍút̼ mà trở nên kiên đĩnh đẩy đà, áp sát tới gần bên tai nàng thì thào nói: “Ngươi thật thơm...Thật mềm!”
“Ngươi... Buông ta ra!”
Thiên Dạ vừa thẹn vừa giận đấm mạnh lên lòng ngực của Thunder, tuy nhiên nửa điểm khí lực này của nàng không những không đủ để gãi ngứa cho nam nhân mà càng làm cho đối phương có nỗi xúc động muốn tàn phá nàng bừa bãi.
“Ngươi là giống cái của ta nên cùng ta giao phối cũng là chuyện thường tình hợp lý thôi! Vì cớ gì lại muốn ta buông tha cho ngươi?!”
Thunder thấp giọng cười đem đầu ngón tay thon dài đùa bỡn hai hạt hồng đào trước ngực Thiên Dạ, bộ dạng vô cùng tò mò nói: “Thứ đồ vật mềm mại bất khả tư nghị này của ngươi thật sự rất kỳ quái! Làm cho ta hận không thể chặt chẽ nắm lấy trong lòng bàn tay nhưng cũng sợ bản thân quá dùng sức sẽ làm nó vỡ nát!”
Thiên Dạ vốn bị câu nói phía trước của hắn làm cho nghẹn họng không thể phản bác được gì, đang buồn bực thì lại nghe được câu nói tiếp theo, không khỏi có nỗi xúc động muốn trợn mắt ngất đi.
“Ngươi hỗn đản! A!!!”
Thiên Dạ tức giận đối với Thunder quát lớn, tuy nhiên lời nói còn chưa kịp dứt thì đã bị đau đớn từ trên bầu ɖú tập kích làm cho mặt mày bỗng chốc trở nên trắng bệch.