Chương 90
Editor: Phượng Chi Hạ.
Ánh mắt What tối sầm lại, thanh âm tràn ngập ủy khuất: "Hắn rất cường đại! Ta đánh không lại hắn!"
Thiên Dạ sửng sốt một thoáng rồi bật cười thành tiếng: "Đột nhiên ta phát hiện ngươi có đôi khi cũng rất đáng yêu!"
"Nàng không xem thường ta...Cảm thấy ta rất vô dụng sao?!" What thần sắc ảm đạm nhìn nàng khẽ hỏi.
"Ngươi không vô dụng! Ta chưa từng xem thường ngươi!"
Nhìn khuôn mặt nam nhân trong nháy mắt bừng sáng, Thiên Dạ lại vô tâm nói tiếp: "Nhưng ngươi cũng không thể ngăn trở ta và Sanaa ở bên nhau có hiểu không?! Ta đã có giống đực nên không tiếp thụ ngươi được! Điểm này chắc ngươi cũng rõ ràng đi?!"
"Ta chính là không hiểu rõ! Một giống cái vốn có thể có rất nhiều giống đực! Cho dù ta không thể độc chiếm nàng thì cũng có quyền được đi theo bên cạnh nàng, trở thành bạn lữ của nàng!"
Không hiểu sao Thiên Dạ lại thấy lời nói của What rất quen thuộc, giống như trước kia cũng từng có người đã nói như vậy với nàng, chỉ là vừa nghĩ đến liền thấy đầu óc đau đớn như bị búa bổ, nàng đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi biết không What, muốn ta một người tiếp thu nhiều giống đực thật rất khó, ta cảm thấy rất khó chấp nhận, có lẽ nguyên nhân chỉ là do chính bản thân ta, tóm lại, ta chỉ muốn mình có một cái giống đực là đủ, thật sự không nghĩ nhiều ra thêm vài người!"
What nghe xong lời nói của nàng thì ngay lập tức đứng thẳng người, trong bóng đêm, đôi mắt xanh biếc tản ra quang mang u ám, thoạt nhìn có chút doạ người.
"Ta không quan tâm! Ta sẽ không buông tha nàng!"
What cúi thấp người định nắm lấy đôi cánh tay của Thiên Dạ, nhưng không biết nghĩ đến điều gì lại xoay người nhảy xuống sông.
Thiên Dạ khẽ thở dài một hơi, nâng mắt nhìn về phía trời đêm, vô số tinh tú lấp lánh nhanh chóng hiện lên trong tầm nhìn, Thiên Dạ không khỏi nghĩ đến đôi mắt của Sanaa cũng có ánh sáng này, luôn ôn nhu sủng nịch nhìn nàng, mỗi lần lơ đãng ngoái đầu nhìn lại đều có thể chạm đến ánh mắt kia, Thiên Dạ khẽ cong khóe môi, tư vị yêu thương thật sự khiến nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Bỗng nhiên đồng tử của nàng chợt u ám đi xuống, ý cười trên khoé môi chậm rãi biến mất, hiện tại điều đó còn có ý nghĩa gì, Sanaa sủng ái nàng như thế nhưng cuối cùng không phải cũng rời bỏ nàng mà đi hay sao...
Bên trong thạch động, Boolean vẻ mặt uể oải, một bên thêm củi vào đống lửa, một bên nhìn bóng dáng to lớn đứng trước cửa động, nội tâm chán nản nói không nên lời, đã tìm gần cả một ngày nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của tiểu giống cái, ngay cả mùi hương cũng không nắm bắt được, hy vọng nàng bình an vô sự.
"Nàng đến tột cùng ở nơi nào?! Có phải hay không đang đói bụng?!"
Sanaa khẽ thì thào trong miệng, chỉ cần nghĩ đến Thiên Dạ là hắn lại liền hối hận không thể tự tay giết ch.ết chính mình, đều do hắn nhất thời lòng dạ hẹp hòi, tâm đố kỵ nặng mới hại nàng mất tích.
Boolean chỉ cần nghĩ đến tình cảnh không hay mà Thiên Dạ có thể đang gặp phải liền không kiềm chế được oán hận Sanaa, sớm đã đem sự sợ hãi đối với thiên địch quăng ra sau đầu.
"Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi đối với nàng tỏ ra hung dữ rồi vùng vằng bỏ đi thì nàng cũng sẽ không bởi vì lo lắng mà đi ra ngoài tìm ngươi!"
Ánh mắt phảng phất như một mũi tên sắc bén âm lãnh bắn đến, Boolean cảm thấy lạnh run, ngoan ngoãn ngậm miệng, tiểu giống cái không có ở đây, tên ác ma này nếu thật sự muốn ăn hắn, thì bản thân hắn cũng không còn ai che chở.
Sanaa thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời, thấp giọng thì thào: "Ta nhất định sẽ tìm được nàng! Trăm ngàn lần phải đợi ta!"
Giữa vầng trăng mơ hồ hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, Sanaa tham luyến nhìn không rời mắt, bỗng nhiên hình ảnh đó biến mất, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, nhanh chóng hướng sâu vào trong rừng chạy đi, tìm không thấy nàng, hắn vĩnh viễn không an tâm!
"Ngươi muốn đi đâu?!"
Nhìn thấy Sanaa đột nhiên lao đi, Boolean cũng vội vàng đuổi theo, người má tiểu giống cái quan tâm nhất chính là tên mãng xà này, nếu nàng trở về nhưng không nhìn thấy gã chắn chắc sẽ khổ sở, hắn nhất định phải theo sát Sanaa, nghĩ vậy, Boolean trong lòng hiện ra tới rồi một cỗ đùi ghen tuông, nếu tiểu giống cái có thể đối đã biết sao để ý nên thật tốt...
Mặt trời vừa ló dạng phía đông, Thiên Dạ cũng lặng lẽ mở rèm mi, nàng chống tay từ trên mặt đất ngồi dậy, phát hiện thân thể đã không còn đau nhức như ngày hôm qua, suy nghĩ một hồi thì cảm thấy có lẽ là do tác dụng của đám quả tím trên rong xanh mà What đã đem về, sau này nàng nhất định phải nghiên cứu thử xem nó rốt cuộc là dạng dược vật gì, nói không chừng trong tương lai lại có hữu dụng.
"Nàng tỉnh?!"
What từ trong dòng nước chảy siết xuất hiện, chậm rãi đi lên bờ, tay cầm một đám quả mộng màu tím ngày hôm qua đưa cho Thiên Dạ, nàng cũng không hề khách khí nhận lấy, trước tiên phải uy no cái bụng đã rồi tính tiếp.
Nhìn nàng chuyên chú thưởng thức thực vật mà hắn tìm kiếm về, sâu trong nội tâm của What sinh ra một sự thoả mãn hiếm có, khóe môi không khống chế được khẽ vẽ lên một độ cong tuyệt mỹ.
Sau khi ăn xong, Thiên Dạ đưa tay xoa nhẹ khoé môi, chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của nam nhân đối diện, nghi hoặc nhìn hắn hỏi: "Ngươi không giận ta?!"
Vừa dứt lời nàng liền chỉ hận không thưởng cho chính mình một tát, bản thân nàng đang hỏi cái quái gì vậy a?!
What nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không giận!"
Nghe hắn nói như vậy Thiên Dạ mới yên tâm, nếu quả thật tên này tức giận rồi không thèm cung cấp thực vật cho nàng, với bộ dáng không thể động đậy hiện tại, nàng chỉ còn nước ăn bùn đất mà sống.
Bỗng nhiên thân thể nàng trong thoáng chốc bị What nhấc bổng, hắn ôm nàng lên dọc theo bờ sông hướng về phía hạ lưu mà đi, Thiên Dạ không biết hắn muốn đem chính mình đi nơi nào nhưng lại không thể phản kháng, không khỏi có điểm nóng nảy hỏi: "Muốn đi đâu?!"
"Ta mang nàng đến địa phương mà nàng muốn đi nhất!" What hạ thấp tầm ôn nhu nhìn nàng.