Chương 17
“Ai nha ~ Mặc Vũ! Mặc Vũ! Nước nước nước!” Tại trù phòng truyền đến tiếng thét chói tai của Quân Vô Song.
“Nga. Nga. Đến đây.” Rồi sau đó là thanh âm mềm mại của Quân Mặc Vũ: “Vô Song ngoan, vẫn là đi đem cà rốt thái một chút đi!” Thanh âm ôn nhu vui vẻ tiếp theo chính là Vương nương mà Quân Mặc Ngôn từng nhắc tới.
Hôm nay chính là sinh nhật Quân Mặc Ngôn, ba người từ lúc hạ ngọ (đầu giờ chiều) đã đi vào tiểu viện, mang theo nguyên liệu. Vương nương lại tự mình xuống bếp giúp Quân Mặc Ngôn nấu mì trường thọ.
“Thật sự không cần ta hỗ trợ sao không?” Vươn đầu nhìn vào trù phòng, trong lòng bi ai tính toán xem ngày mai mình có thể nấu được bữa sáng hay không?
Tại trù phòng là một mảnh hỗn độn, cùng với cảnh tượng của nơi vừa bị cường đạo không có gì khác nhau.
“Không cần a! Tam ca ngươi đi ra chờ thôi là được!” Khuôn mặt bị khói hun đen sì sì, Quân Vô Song đi ra phía trướcc, ba một tiếng đem cửa trù phòng đóng lại.
Bị đóng cửa đuổi đi, Quân Mặc Ngôn vô tội sờ sờ mũi.
“Tiên sinh, ta thực sợ bọn họ đem trù phòng đốt.”
Cười đến cực kỳ vô lương, Vị Ương lấy một tư thế nằm vô cùng tùy ý trôi nổi tại không trung: “Hi! Kia cũng là ngươi tự tìm. Dù sao ngươi cũng thích sự náo nhiệt hiếm có này, ngày mai đi ra ngoài ăn cơm đi!”
Nói xong liền nhắm mắt lại, bộ dáng tắm nắng thoải mái thích ý cực kỳ.
Bất đắc dĩ sụp xuống bả vai, theo bản năng Quân Mặc Ngôn lấy ra một quyển sách từ trong lòng bắt đầu lật xem. Từ sau khi tửu lâu khai trương, chuyện hắn phải làm cũng khá nhiều. Sợ không kịp đọc sách, cho nên liền đem sách bỏ vào trong lòng ngực, để tiện tìm đọc.
“Tam ca! Được rồi a!” Khi Quân Vô Song đẩy là cánh cửa trù phòng, sắc trời đã gần chuyển sang màu xanh thẫm. Chỉ có vài vệt màu vàng biểu hiện bây giờ còn là hoàng hôn.
“Vất vả các ngươi.” Quân Mặc Ngôn tiến lên nhận lấy bát sứ trên tay Vương nương đặt lên trên bàn đá.
“Mặc Ngôn ngốc, ta cũng là nương ngươi a!” Vương nương cười đến vô cùng ôn nhu.
“Nhanh lên! Nhanh lên! Ăn mì thọ! Ăn mì thọ!”
“Tam ca ca, nếm thử mì trường thọ.”
Nhìn ba người trước mặt, Quân Mặc Ngôn nhịn không được cúi đầu từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn mì trường thọ. Nước mắt rơi thẳng xuống bát sứ biến mất không thấy, trong lòng lại nóng rực nóng rực.
Vị Ương ở một bên vui mừng nở nụ cười. Quân Mặc Ngôn mà y muốn không phải là một người không có cảm tình.
Sau khi Quân Mặc Ngôn cố gắng ăn hết bát mì nóng, mọi người liền ngồi quanh bàn đá hàn huyên thật lâu, mới lưu luyến rời đi.
“Vui vẻ sao không?”
“Ân. Thực vui vẻ.”
“Vậy sao.”
Vị Ương ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, “Nhớ kĩ ân huệ mà bọn họ đối với ngươi đi! Khi bọn họ gặp nan, dù có mất tánh mạng cũng phải báo đáp.”
“Ta sẽ như thế, tiên sinh.”
Hai người ngẩng đầu ngơ ngác nhìn ánh trăng, nhưng sự yên lặng ấm áp này cũng không duy trì bao lâu.
“Tiểu tạp chủng!” Một thanh âm Quân Mặc Ngôn quen thuộc vạn phần cũng thống hận vạn phần lại vang lên trong tiểu viện.
Nghiêng đầu nhìn lại, Vị Ương nhận ra hai kẻ đang đi vào tiểu viện kia là hai ca ca của Quân Mặc Ngôn.
Hai người mặc y phục sa hoa, mang theo vẻ mặt dữ tợn khiến người ta chán ghét.
“Có việc sao?” Thản nhiên hỏi một tiếng, Quân Mặc Ngôn lúc này đã sớm có năng lực giết ch.ết bọn họ, nhưng là hắn còn chưa thể giết.
“Tiểu tạp chủng! Gia gia ta(cách nói thô thiển giồng như: ông mày đây) hôm nay rất mất hứng. Đến! Làm cho ta trút giận!” Nói chuyện chính là nhị tử Quân Mặc Đống.
Nhíu mày, Quân Mặc Ngôn lùi gần ra phía hồ sen: “Mặc Ngôn làm gì chọc các ngươi sinh khí?”
“Không có, đương nhiên không có. Chính là ta xem ngươi không vừa mắt a!” Quân Mặc Tường nhân cao mã đại (to lớn vạm vỡ) xắn lên tay áo, trực tiếp đánh một quyền lên mặt Quân Mặc Ngôn.
Bốp!
Quân Mặc Ngôn bị đánh ngã trên mặt đất. Lại ngẩng đầu, tầm mắt lạnh như băng thẳng tắp bắn ra. Giống như thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ.
Quân Mặc Tường cùng Quân Mặc Đống ngoài ý muốn dừng lại cước bộ, tựa hồ có chút kinh ngạc lão Tam bình thường đều mặc bọn họ khi dễ lại có thể nhìn bọn họ như thế.
Nhưng lập tức, bọn họ liền thẹn quá thành giận vung tay: “Nhìn cái gì! Tiểu tạp chủng như ngươi cũng có tư cách nhìn chúng ta?”
“Xuất khí đồng (thứ để trút giận), cả đời ngươi chỉ có thể bị nhốt tại nơi này. Chờ tới lúc đại ca chưởng quyền(cầm quyền), liền đem ngươi đuổi ra Quân Gia!” Quân Mặc Đống coi như có chút đầu óc, nhìn chăm chú vào đại ca thân sinh của mình, nói rõ sẽ không cướp đoạt vị trí gia chủ Quân gia.
Đại ca vừa lòng gật gật đầu, bàn tay đánh về phía Quân Mặc Ngôn càng mạnh.
Hoàn toàn chính là phát tiết, Quân Mặc Ngôn cúi đầu, co người lại cố gắng che chở đầu. Ánh mắt trong suốt nhìn về phía Vị Ương đang đứng trước mặt hắn, nhìn hắn bị đánh.
“Tam Nhi, trước khi ngươi còn chưa nắm giữ thế lực Quân gia, ngươi không thể giết bọn họ. Ta cũng không thể bảo hộ ngươi.” Nắm chặt hai tay, Vị Ương híp mắt nhìn chăm chú Quân Mặc Ngôn.
Trong lòng hiện ra sự đau đớn không gì sánh được. Không phải chưa thấy qua Quân Mặc Ngôn bị đánh, vì sao sự đau đớn lần này lại sâu sắc hơn so với bốn năm trước? Đau quá! Đau quá! Đau đến không thể hô hấp. Hận không thể lao lên thay hắn chịu đòn! Vì sao? Vì sao?
Quân Mặc Ngôn lộ ra một nụ cười thản nhiên. Cúi đầu lặng yên thừa nhận sự ẩu đả đến từ hai huynh đệ tàn bạo.
Tiên sinh của hắn lộ ra ánh mắt đau lòng! Tiên sinh của hắn vô cùng quan tâm hắn! Hắn thật vui vẻ! thật vui vẻ! Vui vẻ tới không cảm giác được những nắm đấm đánh lên người đau tới bao nhiêu.
Đột nhiên, Quân Mặc Tường giữ chặt y phục Quân Mặc Ngôn, đem hắn xách lên. Mạng theo nụ cười độc ác, lạnh lùng nói: “Hôm nay sắc trời thật tốt đi? Hồ sen này cũng thật xinh đẹp đi? Như vậy, tự mình đi cảm thụ một chút đi!”
Nói xong liền đem Quân Mặc Ngôn ném vào hồ sen, rồi sau đó cười ha ha rời đi.
“Tam Nhi! Tam Nhi! Không——–!! Tam Nhi!” Bay tới bên trên hồ sen, Vị Ương vô cùng đau lòng kêu gọi.
Sau một lúc lâu, Quân Mặc Ngôn mới lộ ra cái đầu, hắn dãy dụa nghĩ muốn bơi tới trên bờ. Chính là hồ sen xây cũng khá sâu, hơn nữa vừa rồi bị đánh, làm cho hắn trong chốc lát còn không cử động được.
“Lại đây! Lại đây, Tam Nhi! Ngươi có thể! Tam Nhi, Tam Nhi!” Kêu la khàn cả giọng, Vị Ương chỉ cảm thấy tâm của chính mình giống như đang bị người khác cố gắng xé rách.
Hài tử kia ở trong hồ giãy dụa, tính mệnh hắn đang nguy cấp. Nhưng chính mình lại bất lực.
Thật muốn có một thân thể! Thật muốn có một thân thể!
“Ai có thể tới cứu cứu hắn! Ai có thể tới cứu cứu hắn! Ta van cầu ngươi ông trời! Để người nào đó tới cứu hắn đi!”
Quân Mặc Ngôn rất muốn cười. Nguyên lai tiên sinh của hắn coi trọng hắn như vậy. Hắn thật muốn cầm tay tiên sinh, nói cho y, hắn thật muốn cả đời ở bên cạnh y. Hắn có thể không cần Quân gia, không cần Đông Giải lâu, hắn chỉ cần y chỉ cần y.
Ngay tại khi động tác của Quân Mặc Ngôn càng ngày càng cứng ngắc, thanh âm đáp lại của ông trời cuối cùng cũng vang lên.
“Mặc Ngôn, xem ta mang đến cho ngươi cái gì Mặc Ngôn?!” Vương Kì Tư trèo tường mà vào, phát hiện Quân Mặc Ngôn đang dần dần chìm xuống đáy hồ.
Không hề chần chờ nhảy vào trong ao, nhanh chóng đem người cứu lên. Đem thân mình đơn bạc của hắn ôm lấy, vung chân đã bung cửa phòng. Đem Quân Mặc Ngôn đặt lên trên giường.
Phiên trương đảo quỹ(lục lọi khắp nơi) đi tìm một bộ y phục khác, nhờ có Đông Giải lâu. Y phục của Quân Mặc Ngôn cuối cùng đã thoát khỏi vụn vá.
Không nói một lời giúp hắn lau người thay y phục. Toàn bộ thu xếp xong, mới giúp hắn bắt mạch.
“Sao rồi? Sao rồi? Tam Nhi sao rồi? Không có việc gì đi? Không có việc gì đi?” Luống cuống vội vàng vây quanh Vương Kì Tư, trên mặt Vị Ương lộ ra thần sắc lo lắng.
Mặc dù Vương Kì Tư không thể nghe được tiếng y kêu gọi, y vẫn như thế một lần lại một lần hỏi.
Giây lát sau, Vương Kì Tư mới yên tâm thở phào: “May là chỉ phát sốt một chút. Ngủ một giấc thì tốt rồi.”
Vị Ương đứng bên cạnh cũng phun ra một hơi, bay đến bên giường ngồi xuống, không nói gì mà chỉ nhìn khuôn mặt của Quân Mặc Ngôn.
Vương Kì Tư đứng dậy rời đi, trở về tiểu ốc giúp hắn lấy thuốc, trước khi đi còn giúp Quân Mặc Ngôn dịch góc chăn. Mới cấp tốc rời đi.
Lưu lại Vị Ương một người ngồi ngơ ngác ở chỗ kia.
“Tam Nhi.”