Chương 7
Sáng sớm hôm sau, Long Diễm mua một chiếc xe, đem Thi Văn Tâm còn đang say ngủ bọc lại cẩn thận sau đó nhét vào trong thùng xe.
Không chi lực chuyển sinh nhân gian, đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt. Long Diễm nhíu mày, nhìn Thi Văn Tâm trong ngực mình phát ra những tiếng thở đều nho nhỏ.
Tiểu ngốc thư này lúc nãy còn chưa ăn gì — may mà chuyện giao hợp đã đồng thời có tác dụng hiệu quả chữa thương với song phương, sự kịch liệt của hắn cũng không lưu lại thương tổn nào trên người y. Kỳ thật bát thịt cháo đem qua cũng không phải thứ bình thường, bên trong có thiên ma( vị thuốc), ô kê cùng xà cốt ngao chung thành tinh hoa, bất quá nghĩ đến thư ngốc uống nhưng không nhận ra, có rất nhiều thứ tốt y chưa từng được thấy qua, càng huống hồ, Long Diễm hắn cũng chỉ nghĩ muốn y uống thôi, có hiệu quả thì tốt, y tiêu nhiều thể lực, uống xong bát cháo này, ít nhiều trên mặt cũng có được chút huyết sắc.
Ngón tay bất giác giơ lên, bao phủ bờ má mềm mại của Thi Văn Tâm, Long Diễm nhìn Thi Văn Tâm trong lòng vì cảm giác thô ráp nơi ngón tay của mình mà khẽ lắc đầu, sau tiếp tục ngủ.
Nghĩ đến chuyện có lẽ y thật sự rất mệt đi... Ngày hôm qua sau khi ăn chén cháo xong liền ngủ, thẳng đến hiện tại còn chưa thấy tỉnh.
Long Diễm thu tay lại, cẩn thận phóng sa liêm nặng nề hoa lệ của xe ngựa xuống, sợ phát ra động tĩnh quấy nhiễu mộng đẹp của Thi Văn Tâm.
“Đi.”
Ngồi ở vị trí người lái xe, Long Diễm ra lệnh một tiếng, bốn hắc mã kéo xe phảng phất như nghe hiểu tiếng người, cước bộ chỉnh tề, đám người tú bà cô nương tiểu nha đầu của Xuân Hồng lâu đi xem náo nhiệt gần đó đều líu lưỡi.
Kỳ thực hắn cũng không nghĩ sớm như vậy liền đem tiểu ngốc thư về. Nhưng sự xuất hiện Long Băng làm cho hắn không thể không sớm xuất phát.
Vốn định ít nhất cũng phải ở lại đây một thời gian để hảo hảo tu dưỡng thân thể y một chút, bổ sung thêm nguyên khí, tuy rằng phòng hoa khôi hạng nhất của Xuân Hồng lâu cùng khí chất của tiểu ngốc thư không hợp chút nào, nhưng cần cái gì đều có cái đó, coi như là một nơi nghỉ chân thật tốt đi, nếu không phải vì không chi lực, hắn thực ra cũng muốn cùng tiểu ngốc thư ở chỗ này thêm vài ngày, hảo hảo hưởng thụ một phen.
Địa Thủy Hỏa Phong Không — Ma Vực nguyên bản có năm vị ma đế, đều tự nắm giữ một loại nguyên tố ma lực, nhưng hiện tại chỉ còn bốn người tại vị. Không ma đế vào hơn ba trăm năm trước vào trận tiên ma chi chiến đã hy sinh, nguyên thần chưa trở lại Ma Vực, cũng không có rơi vào tay tiên đạo. Cũng chính vì khuyết thiếu một vị ma đế, làm cho kết giới của Ma Vực xuất hiện một lỗ hổng, cũng chính vì vậy mà hắn mới có thể bị lọt vào phục kích ngay tại Ma Vực — nếu kết giới không có vấn đề, tiên đạo căn bản không thể tiến vào phạm vi của Ma Vực được, mà ngay cả cuộc chiến tranh vào ba trăm năm trước, mặc dù là từ một hồi yêu hận gút mắc giữa không đế cùng tiên đạo gây ra, nhưng địa điểm xảy ra chiến tranh là ở Côn Lôn tam đảo của tiên đạo, không hề lan đến gần phạm vi của Ma Vực.
Sau đại chiến, nguyên thần lực lượng của Không đế mất đi khiến cho cân bằng của Ma Vực biến mất, dần dần lệch khỏi quỹ đạo nguyên trạng, nguyên bản mặt cỏ thơm mát cùng cây cối tươi tốt đã bắt đầu héo rũ — đúng lúc tìm được Không chi lực cùng đem ma đế gọi về đối với yên ổn của Ma Vực rất trọng yếu, mà đồng thời tiên đạo cũng đang trên đường tìm kiếm không chi lực. Theo như lời nói của Long Băng, Không chi lực đã muốn chuyển sinh ở nhân gian, Ma Vực đã biết được tin này, tiên đạo không có lý do nào không xen vào, bọn họ nhất định cũng vội vã muốn nhanh nhanh tìm được Không chi lực ở nhân gian — nếu để bọn họ nắm giữ được người sở hữu không chi lực, vậy thì thế giằng co nhiều năm từ đó đến nay giữa tiên ma, lần đầu tiên sẽ xuất hiện địa chấn hoàn toàn có thể lay động toàn bộ Ma Vực. Dùng thứ ma lực thuộc về Ma Vực để xâm hại kết giới của Ma Vực, hậu quả thiết tưởng sẽ vô cùng nặng nề.
Trí nhớ của Không ma đế Già Lăng không biết có... hay không cùng chuyển sang kiếp khác vào trong thân thể nhân loại, nếu có, như vậy sẽ là chuyện vô cùng xấu. Dù sao năm đó người Già Lăng yêu chính là tiên đạo, hơn nữa còn là thần tiên thuộc thượng cấp....
Cho nên hắn không thể trì hoãn nữa, Ma Vực nhất định phải tìm được nhân loại kia trước, dù sao ngũ lực lượng đều thuộc Ma Vực, chỉ cần ma đế tiếp cận người nọ, liền nhất định sẽ sản sinh ra cộng hưởng. Mà trọng yếu hơn là — người tiên đạo phái đến để giám thị hắn đều đã bị giết toàn bộ, dựa theo những gì bọn người này hay tự xưng vì chính nghĩa, thì theo tác phong đó, bọn chúng rất nhanh sẽ tìm tới cửa.(Dạ Liên: hơi khó hiểu, dịch từng nghĩa ra vậy)
Tới một người liền giết một người, đến hai người liền giết một đôi, hắn không quan tâm đến chuyện giết người, lần này ngoại lệ là do nơi đây là chỗ thư ngốc nghỉ ngơi, nên tận lực né tránh phiền toái mới hảo.
Long Băng hỗn trướng, quang minh chính đại tìm tới hắn, sạch sẽ lưu loát giết sạch người xung quanh, lưu trữ mấy cái thi thể vu oan cho hắn, nói rõ ra là muốn hắn dẫn dắt sự chú ý của tiên đạo, sau đó Long Băng liền vui vẻ rảnh rang mà đi tìm chuyển kiếp của Già Lăng.
Phi, biện pháp y hệt của tiên đạo, nếu Long Băng không phải ca ca hắn, một quyền ngày hôm qua nhất định liền trảo rụng một đống vảy lớn của y.
Trên người thư ngốc hiện tại có lưu giữ một phần ma lực của hắn, hiển nhiên nếu như bị bọn tiên đạo kia đánh hơi thấy phần ma lực này, còn không đem tiểu ngốc thư hiểu lầm trở thành chuyển sinh của Không chi lực sao? Long Băng lần này ra tay thật ngoan độc, chờ mang được tiểu ngốc thư về Ma Vực rồi, nhất định phải đem long cân của y rút ra làm dây lưng. Về phần tiên đạo, cứ giết hết cho xong chuyện.
Long Diễm nheo lại mắt, lộ ra sát khí nhè nhẹ.
Ngựa kéo xe bị hắn dùng niệm lực điều khiển giống như cảm giác được dòng bạo khí hung tàn bài sơn hải đảo (dời núi lấp biển) kéo tới, nhưng lại bị áp chế nên vô pháp lồng lên giãy dụa, chỉ có thể đẩy tốc độ chạy nhanh hơn.
Hắn đã dùng thêm ma lực tác dụng vào trong xe ngựa, hẳn có thể bảo trì được vững vàng không xốc nảy, tiểu ngốc thư mệt mỏi, ít nhất để y hảo hảo ngủ một giấc.
Nghĩ đến tiểu ngốc thư, khóe môi mím chặt của Long Diễm có phần thả lỏng —- ngốc thư nếu tỉnh, nhất định lại có một đống lớn vấn đề muốn hỏi, hắn nên hảo hảo ngẫm lại làm thế nào trả lời. Hắn cũng không biết, Thi Văn Tâm trong thùng xe cũng vừa tỉnh lại, thật cẩn thận qua khe hở của rèm che trộm nhìn bóng lưng của hắn.
Long Diễm...
Lưng của hắn hảo rộng, trên vai.... hẳn vẫn còn lưu lại vết cào của mình vào đêm qua đi! Mặt đỏ, lại một trận vựng huyễn, Thi Văn Tâm vội vàng buông rèm, dùng sức thở hai ngụm không khí lớn, nghĩ muốn bình phục hô hấp dồn dập của mình.
Uống qua cháo, có lẽ vì bụng no rồi, y cái gì cũng nhớ tới. Mình là như thế nào ở dưới thân Long Diễm phát ra tiếng rên rỉ làm cho người ta nan kham, như thế nào tác cầu thân thể của Long Diễm, y đều nhớ rõ.
Nghe nói.... y cùng Long Diễm giao hợp sẽ có hiệu quả trị liệu, có phải hay không vì vậy, cảm giác đau đớn cơ hồ làm y muốn ch.ết đi kia lại chỉ giống như một giấc mơ, nhưng là tình tiết xảy ra vẫn còn rõ ràng ở trước mắt nha — chỉ trừ bỏ khúc cuối không nhớ rõ lắm, cảm giác này là lần đầu tiên y có, giống như mọi thứ trước mặt đều biến mất, cả người phiêu phù ở trong không trung, cái gì cũng không muốn nghĩ....
Nếu như là nữ tử, ủy thân vu nhân, về sau đối phương chính là trời của mình, là phu quân, là nơi mình vĩnh viễn phải đi theo, vậy y phải làm như thế nào? Y là nam nhân, nhưng chuyện tình ngày hôm qua y cùng Long Diễm làm, chính là chuyện nam cùng nữ làm lúc đó. Vậy y có phải hay không cũng phải đi theo Long Diễm đến chân trời gốc biển? Bất quá Long Diễm cũng là muốn như vậy đi, bị xe ngựa lay động làm tỉnh lại, y biết bọn họ đã ly khai Xuân Hồng lâu.
Là bởi vì “Không chi lực’ mà nam tử gọi là Long Băng đêm qua nói sao? Tuy rằng không rõ lắm, nhưng nhất định là chuyện tình rất trọng yếu. Bây giờ bọn họ muốn đi tìm đồ vật đó sao? Bất quá mặc kệ như thế nào, Long Diễm mang theo y đi cùng, vậy cũng đã đủ rồi, y muốn ngồi sau rèm nhìn hắn nhiều một chút — tóc hắn hiện tại là hắc sắc, có phải hay không bởi vì ngân phát quá mức khiến người chú ý.
Thi Văn Tâm thầm nghĩ, xe ngựa là bỗng nhiên ngừng lại.
Màng xoát một cái phất lên, y mạnh ngẩng đầu, nhìn thấy đầu tiên chính là cặp song đồng sáng ngời sắc bén hữu thần của Long Diễm.
Thi Văn Tâm cảm thấy được tim của mình đập loạn nhịp, lập tức luồng nhiệt khí vừa được vất vả áp chế ngay tức khắc lại xong lên mặt.
“Tiểu ngốc thư, tỉnh, muốn cái gì?”
Vẫn là biểu tình giống như đang nằm mơ, Long Diễm nhìn mà trong lòng mềm ra. Hắn lo lắng đêm qua Thi Văn Tâm nghe được hắn cùng Long Băng đối thoại, nhưng tiểu ngốc thư thoạt nhìn giống như trước đây, hắn kéo mở mành che ra, liền thấy Thi Văn Tâm kinh ngạc, ánh mắt nhìn xuyên qua xe ngựa, trông về phía địa phương xa xăm vô danh nào đó.
“A... Không... Không có.”
Thi Văn Tâm quẫn bách muốn đem mặt giấu xuống dưới chăn, không muốn nam nhân trước mắt nhìn ra suy nghĩ của mình. A nha, cái chăn này, chớ không phải chính là cái chăn thêu hình long phượng đỏ thẳm dùng khi đêm qua hai người cùng giao hoan sao? (chém nha, ta không hiểu)
Này... này phải làm thế nào cho phải? Phải đem mặt giấu đi nơi nào đây? Chăn chỉ làm cho y càng nhớ tới thứ chuyện tình không nên nhớ tới vào ban ngày. Thi Văn Tâm không biết nên làm thế nào cho phải, cuống quít lui về phía sau xe ngựa, nghĩ muốn né đi ánh mắt của Long Diễm, lại cố tình cái chăn kia không phải bố chăn nhỏ bé khi xưa của y, mà là loại tơ lục bóng loáng mềm mại —- ấn theo thói quen của y, chăn chính là thứ trong chắp vá bên ngoài cũng chắp vá, ba bốn tầng mụn vá luy cùng một chỗ, cho dù muốn trượt xuống khỏi người cũng không thể trượt, buổi tối còn có khi bị mụn vá làm cho khó chịu đến tỉnh lại cũng có, đáng xấu hổ a! Một ngày trước còn vừa chợp mắt liền ngủ, cũng bởi vì chăn đệm giường vừa thơm vừa ấm, bụng thì no, y không chế không được buốn ngủ, rõ ràng đang buồn vì bị Long Diễm xem là gói thuốc mang bên người, nhưng lập tức lại bị chăn ấm nệm êm mê hoặc, tự nhiên nằm ngủ thẳng một giấc — chăn nguyên lai rất dễ trượt, tay của y không có bám ổn, cả người đều hướng phía sau thùng xe, ngã thẳng xuống xe.
Mắt thấy mình mặc áo đơn cứ như vậy rơi ra ngoài, hai mắt Thi Văn Tâm nhắm nghiền lại.
Báo ứng sao? Có phải hay không không nên trốn tránh Long DIễm? Nếu không né tránh hắn, cũng sẽ không phải chịu cảnh mặc áo đơn rơi khỏi xe. Hiện giờ đã là mùa thu, tổng sẽ có chút lạnh đi, rơi xuống đất có hay không sẽ cảm thấy được đau đớn ni?
Nhất định có.... Cho dù xe ngựa không có di chuyển, nhưng thùng xe luôn luôn cách mặt đất hai thước, thịt người va chạm với mặt đất sao lại không đau? Ngã liền ngã đi....
Thời điểm Thi Văn Tâm nghĩ rằng mình sẽ rơi ra ngoài, liền bị một cái tay thật lớn lôi lấy cổ tay kéo vào, cả người bị một phen túm lại.
Long Diễm cơ hồ muốn thở gấp. Thư ngốc này độ ngốc trệ là vô hạn sao? Đang hảo hảo ngồi trong xe cũng có thể bị rơi ra ngoài, thật sự là trước nay chưa từng có mà. Bộ dáng thất kinh vừa mới rồi của thư ngốc là vì sao? Chỉ vì thấy mặt hắn liền liều mạng lui về phía sau, nhưng bởi vì chăn bị trượt nên rơi ra ngoài sao, hắn vừa rồi không có lộ nguyên hình, càng huống hồ, thời điểm Thi Văn Tâm thấy nguyên hình của hắn lại có phần tự tại hơn. (ý Diễm ca là ca không có lộ nguyên hình sao Văn Tâm lại bị dọa đến lui ra sau như thế, với lại Văn Tâm đối với nguyên hình của ca cũng đâu có sợ)
Một phen tha Thi Văn Tâm lại, đem thư ngốc kéo vào trong lòng ngực, y muốn tránh? Tốt lắm, để hắn nhìn xem y có thể trốn được đến nơi nào đi.
“A... Long... Long Diễm huynh, ta đã không còn đáng ngại, ngươi có thể buông tay sao?”
Tuy rằng không có rơi ra khỏi xe, nhưng cũng không trở lại bên trong xe, khí tức cuồng bạo thuộc về nam nhân đột nhiên tập kích đến không phải của Long Diễm thì là ai? Vừa mở mắt, phát hiện trước mặt mình là khuôn ngực của nam nhân, Thi Văn Tâm sợ tới mức nói chuyện cũng trở nên cà lâm.
Long huynh, Long Diễm, vẫn nên gọi hắn là Long Diễm huynh đi? Mặc kệ tốt xấu, chỉ cần Long Diễm buông tay y ra là tốt rồi — hai nam nhân chung quy vẫn không nên khanh khanh ta ta( ý Văn Tâm là thân mật quá mức), càng huống hồ y cảm thấy hảo ngượng ngùng.