Chương 33: Thuận theo
Nhan Tử Kì rời khỏi trạch chủ trở về nhà gỗ, vừa vào phòng liền nhìn thấy lão cha đang nằm ngủ trên giường, lúc này không phải giờ nghỉ trưa, cũng không phải giờ ngủ buối tối mà lão cha lại nằm trên giường, phỏng chừng đúng là bị Lam Đặc đột ngột xuất hiện dọa sợ rồi.
Nhưng mà bộ dáng của Lam Đặc thật sự rất được nha, tuy rằng tính tình có hơi lạnh nhạt một chút nhưng cũng đâu đến mức dọa người, vì cái gì mỗi lần nhắc tới Lam Đặc lão cha lại phản ứng mãnh liệt như vậy? Chẳng lẽ giữa hai người thật sự có gian tình không thể để ai biết? Nếu nói như vậy cũng không hợp lý lắm, một người cao lớn lại anh tuấn như vậy, còn một lại vừa già vừa lùn.
Nhan Tử Kì nhức đầu, cảm thấy nghĩ thế nào cũng không thông, vì thế cũng lười suy nghĩ tiếp.
Đi đến bên giường vỗ vỗ lão cha: “Lão cha, không sao chứ, Lam Đặc bảo ta chuyển lời tới cho ngươi, về sau ông sẽ không đặt nửa bước chân tới chỗ này, ngươi yên tâm.”
Lão cha nguyên bản giống như người đang ngủ say, nghe thấy những lời này lại đột ngột xoay mạnh người lại, mắt trừng lớn như hạt châu hỏi hắn: “Thật sao.”
“Đúng vậy.” Vừa rồi lúc trở về Lam Đặc cố ý kéo hắn lại để nói những lời này, nhưng lúc nói ra lại nghiến răng nghiến lợi.
Lão cha trở nên vui vẻ, nhưng lập tức lại cúi đầu, vẻ mặt vô cùng chán nản.
Bị bộ dáng hết hỉ tới bi của lão cha làm choáng váng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Lão cha, ngươi và Lam Đặc rốt cuộc là sao vậy.”
“Ai.” Lão cha thở dài nặng nề, vô cùng thê thảm nói: “Chuyện cũ không dám nhớ lại!”
Nhan Tử Kì giật bắn, nghĩ thầm, lão cha ngươi đã một bó tuổi rồi cư nhiên lại còn đùa giỡn với Quỳnh Dao, ngươi cố tình để ta nỗi da gà đến ch.ết phải không.
“Lão cha….. ngươi không phải là vì bị Lam Đặc quản gia vứt bỏ nên mới không muốn nhìn thấy ông ta phải không?” Nhan Tử Kì đoán chuyện là như vậy, dù thế nào cũng không thể đoán là lão cha vất bỏ Lam Đặc được, không hợp lý chút nào, nhìn tới nhìn lui thì Lam Đặc mới đúng là loại người nhẫn tâm vứt bỏ người khác.
Lão cha nghe Nhan Tử Kì hỏi như vậy lập tức hổn hển quát: “Làm sao mà hắn vứt bỏ ta được, rõ ràng là ta bỏ hắn…….” Lão cha rống xong mới phát hiện có điểm không đúng, ông lại bị tiểu quỷ này chọc nói ra mọi chuyện, ai, đúng là già quá rồi không làm gì được.
“Ngươi vứt bỏ hắn?” Nhan Tử Kì kinh ngạc truy hỏi, lại liếc nhìn đánh giá lão cha từ đầu tới chân, vẻ mặt không tin: “Lão cha, ngươi như vậy còn muốn vứt bỏ người ta sao, ta không tin.”
Lão cha tưc giận, giơ chân đá Nhan Tử Kì: “Tiểu tử ch.ết tiệt, cái gì mà tin hay không tin, trước kia ta không phải dạng này.”
“Không phải dạng này? Thế là bộ dáng thế nào, có ảnh chụp không, ta xem với.” Nghe thấy lão cha nói mình còn một bộ mặt khác nữa, Nhan Tử Kì cảm thấy tò mò tới cực điểm, cũng không sợ bị đánh, nhảy tót lên giường lão cha làm bộ dáng như đang cầm đuốc soi.
Bộ dạng của lão cha thật ra như thế nào? Chẳng lẽ cũng cao lớn cường tráng như thú nhân bình thường? Nhưng vì sao lại biến thành thế này? Tò mò quá, tò mò ch.ết mất!
“Cút, không nói với ngươi nữa.” Lão cha bị hỏi đến phát bực, dĩ nhiên là thẹn quá hóa giận, xoay người muốn leo xuống giường, nhưng lại bị Nhan Tử Kì kéo giật lại.
“Ngươi mà không nói ta sẽ không thả.” Nhan Tử Kì lại bắt đầu đùa giỡn.
“Tiểu tử thối, ngươi dám vào phòng ta còn trêu chọc ta, xem ra ngươi bị dưỡng thành quen, nhìn lang bằng nửa con mắt nhỉ.”
Bị lão cha mắng như vậy, Nhan Tử Kì đành chịu thua, hắn cũng không dám xem thường con lang này, xem bộ dạng lão cha có lẽ tức thật rồi, cũng không dám đùa nhây với ông nữa, tuy rằng trong lòng vẫn còn tò mò khó chịu muốn ch.ết nhưng không dám dây dưa hỏi nhiều nữa, thầm nghĩ, chờ lúc nào tâm tình lão cha tốt một chút hỏi sau cũng không muộn, còn khối thời gian.
“Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa, lão cha ngươi đừng giận, kỳ thật ta tới là có chuyện khác muốn hỏi.”
Lão cha không vui hung hăng liếc mắt: “Chuyện gì?”
“Tây Nhĩ Trạch là một nơi thế nào? Chơi vui không?” Nhan Tử Kì nhớ rõ địa danh Lan Nô Tu Đốn vừa nói khi nãy, trong lòng lại bắt đầu tưởng tượng, nếu giải thích theo tên gọi thì có lẽ nơi này có một hồ nước xanh thẳm tuyệt đẹp.
Lão cha nghe thấy tên này, nhíu mày suy nghĩ: “Tây Nhĩ Trạch?….. Đó là thành phố lớn nhất ở Nạp Tây đại lục, cũng là nơi có đủ loại người phức tạp nhất, là trung tâm giao dịch buôn bán của Nạp Tây, lúc còn trẻ ta cũng tới đó một lần, đến nay vẫn còn ấn tượng sâu sắc.”
Vừa nghe ông nói như vậy, Nhan Tử Kì vô thức chọt vào một câu: “Đi cùng Lam Đặc hả?” Mới vừa hỏi xong, một vật thể không rõ liền bay thẳng vào mặt, Nhan Tử Kì khó khăn lắm mới tránh được, hoàn hồn nhìn lại mới phát hiện vật thể đó là một tảng đá trang trí, lập tức toát mồ hôi lạnh: “Lão cha, trúng cái này là ch.ết người đấy.”
“Có ch.ết cũng không đáng tiếc.” Lão cha nửa điểm cũng không cảm thông, ý chí vô cùng sắt đá.
“Nãy là ta vô tình nói ra thôi, ta cam đoan không hỏi loạn nữa.” Nhan Tử Kì chỉ có thể giả bộ đáng thương làm lành.
Lão cha lúc này mới nhận ra vấn đề lập tức nghiêm túc hỏi: “Ngươi hỏi Tây Nhĩ Trạch làm gì?”
“Nga.” Nhan Tử Kì xếp bằng hai chân, thờ ơ trả lời: “Lan Nô Tu Đốn bảo ngày mai có việc tới đó, nói là dắt ta theo.”
“Chủ tử cho ngươi đi chung?” Vẻ mặt lão cha không tin được: “Sao có thể như vậy.”
Nhan Tử Kì nhức đầu: “Vừa rồi có nhiều người nghe thấy lắm, chắc không phải ta nghe nhầm đâu.” Hơn nữa nếu hắn không nhầm thì lúc hắn khiêu vũ trước mặt nhiều người như vậy, Lan Nô Tu Đốn có vẻ không thích cho lắm.
“Nhưng chủ tử từ trước tới nay luôn đi một mình, sao lần này lại cần ngươi đi theo?” Lão cha rất nghi hoặc, lập tức nghĩ tới một chuyện, trừng mắt: “Xú tiểu tử, không phải ngươi đã làm chuyện đó với chủ tử chứ?”
“Chuyện…. chuyện gì?” Nhan Tử Kì nhất thời không có phản ứng, ngây ngốc hỏi ông.
“Chính là chuyện thân mật ấy!” Tuy là lão cha đang chất vấn nhưng nói về phương diện này, lão cha vẫn không được tự nhiên có chút đỏ hiện lên trên gương mặt già nua.
“A…..không…. không có chuyện kia.” Hiểu được lão cha nói về cái gì, Nhan Tử Kì vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhưng vấn đề chính là trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh dã thú cọ cọ trên người mình nên có chút lắp bắp.
“Không có gì thì sao ngươi lại cà lăm!” Lão cha bày ra bộ dáng nghiêm khắc, liên tục lắc đầu: “Tên tiểu tử này, ta đã bảo ngươi đừng có đi trêu chọc chủ tử, không chịu nghe thì sau này có hối hận cũng đừng tới tìm ta.”
Nhan Tử Kì bị lão cha mắng một trận như vậy, trong lòng cảm thấy rất oan ức, rõ ràng là chủ tử nhà ngươi tới trêu chọc ta!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không thể hùng hồn nói ra, dù sao thì hắn cũng có một vài hành vi sai trái.
“Ngày mai ta không đi.” Nhan Tử Kì xấu hổ nói.
“Chủ tử bảo ngươi đi, không phải chuyện ngươi muốn hay không.” Lão cha lại bị thái độ trẻ con của hắn chọc giận, thuận tay đẩy hắn xuống giường: “Đi đi, ta mặc kệ ngươi, các ngươi muốn yêu đương thế nào thì cứ làm thế ấy!” Nói xong liền nằm xuống giường.
Nhan Tử Kì cảm thấy lão cha rất ngang ngạnh, bất quá cũng hiểu được ông tức giận như vậy cũng vì lo lắng cho mình, vì thể chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
Đương nhiên, ngày hôm sau vẫn phải ngoan ngoãn theo Lan Nô Tu Đốn rời khỏi trang viên, Lý Đức cãi cọ muốn đi theo lại bị Lan Nô Tu Đốn trừng mắt, chỉ có thể từ bỏ, còn Niên Vân đứng một bên, từ đầu chí cuối không nói tiếng nào nhưng ánh mắt rất khó lường, làm Nhan Tử Kì không dám nhìn thẳng.
Tái Á đưa bọn họ tới khu vực phi thuyền, khung cảnh na ná như đại sảnh, từ xa xa nhìn tới giống như một tòa lâu đài, lúc tới nơi mới thấy toàn cảnh căn cứ vô cùng tối tân.
Vào đại sảnh, Nhan Tử Kì liền theo sát Lan Nô Tu Đốn, nhưng y thấy hắn bước đi chậm nên đơn giản ôm lấy, để hắn ngồi trên cao, quan sát hết toàn cảnh xung quanh.
Ở nơi này, Nhan Tử Kì nhìn thấy ngoại trừ thú nhân còn có nhiều sinh vật khác, có loại giống như bò sát, còn có những tên hình cầu, không có chân, cơ thể mềm nhũn….. Nhan Tử Kì có cảm giác trái tim mình ngày càng nặng, bèn dựa đầu vào vai Lan Nô Tu Đốn, nhắm mắt làm ngơ.
Thầm nghĩ trong lòng, may mắn chính mình bị thú nhân chộp tới, nếu bị cái thứ mềm nhũn nhớt nháp kia chộp tới thì không phải vừa nhìn thấy đã buồn nôn sao, suy ra thì chỉ có hai con đường ch.ết, một là bị ghê tởm đến ch.ết, hai là ói đến ch.ết!
“Sao vậy?” Nhìn thấy Nhan Tử Kì hành động ngoan ngoãn như vậy, Lan Nô Tu Đốn cảm thấy rất bất ngờ, nhịn không được hỏi.
“Hơi chóng mặt một chút.” Nhan Tử Kì tùy tiện tìm một lý do, hắn không muốn thừa nhận mình vì nhìn thấy những ngoại tinh này mà hoảng sợ.
Bọn họ không giống như phần lớn người ở đây, xếp hàng chờ phi thuyền mà đi vào một thông đạo riêng biệt, trực tiếp lên phi thuyền, bất quá chiếc này nhỏ hơn nhiều so với những phi thuyền khác.
Không gian trống rỗng trong phi thuyền làm Nhan Tử Kì cảm thấy rất ngạc nhiên, leo xuống khỏi người Lan Nô Tu Đốn liền chạy hết bên này tới bên kia nhìn ngắm, lúc nhìn thấy một kí tự Lan gia trên phi thuyền mới hiểu ra.
“Đây là phi thuyền của ngươi sao?” Thấy Lan Nô Tu Đốn ngồi xuống nghỉ ngơi, Nhan Tử Kì vội vã chạy tới chứng thực.
Lan Nô Tu Đốn nhìn hắn một cái, gật đầu xem như trả lời, sau đó cầm lấy mớ tư liệu bên cạnh xem xét.
Nhan Tử Kì chép miệng, sao giới tư bản ở đâu cũng có, người ta có một chiếc máy bay chuyên dụng đã tranh cãi ầm ầm, muốn giành độc quyền khai thác, máy bay chuyên dụng tính là gì, phi thuyền mới đáng kiêu ngạo này!
Bất quá, chiếc chiến thuyền này có phải có thể đưa hắn trở về được?
Vì thế mà hắn lại mất bình tĩnh: “Phi thuyền này, nơi nào cũng đi được sao?”
Lan Nô Tu Đốn gật đầu, tiếp tục xem tư liệu.
“Địa cầu cũng có thể sao?”
Lan Nô Tu Đốn ngẩng đầu liếc nhìn hắn, duỗi tay ra dễ dàng kéo hắn vào ngực mình, nhu nhu đầu hắn một chút rồi thản nhiên nói: “Im lặng một chút.”
Nhan Tử Kì bị ôm chặt trong lồng ngực to lớn, chỉ có thể ngoan ngoãn khép miệng lại, tự tưởng tượng chính mình biến thành một chú cún lông xù ôn thuần, tìm một vị trí thoải mái trong ngực y, mơ màng ngủ.
Thời gian bọn họ ở trên phi thuyền cũng không quá dài, Nhan Tử Kì cảm thấy mình ngủ không bao lâu thì bị âm thanh thông báo làm tỉnh dậy, thông báo đã tới nơi, sau đó liền mơ mơ hồ hồ bị ôm xuống phi thuyền.
Chờ đến khi Nhan Tử Kì tỉnh táo lại, bọn họ đã ngồi trên người Tái Á, bay về phía thành phố.
Chờ đã, Tái Á? Sao Tái Á cũng tới được đây? Nó đi bằng cách nào, cơ thể lớn như vậy, không phải là chui vào phi thuyền đi……
“Sao Tái Á lại ở đây?” Bởi vì đoán không ra nên Nhan Tử Kì chỉ có thể trực tiếp hỏi Lan Nô Tu Đốn.
Lan Nô Tu Đốn cúi đầu nhìn hắn, trả lời ngắn gọn: “Ý niệm gọi về.”
Ý niệm, từ này làm Nhan Tử Kì có chút bối rối, hai từ gọi về cũng không khó hiểu lắm, nhưng “ý niệm gọi về” hắn hoàn toàn không thể hiểu, được rồi, cho dù hắn có thể hiểu thì sao chứ, hắn đâu thể triệu hồi được cái gì, vì vậy căn bản không cần phải hiểu.
Thế này cũng tốt, có Tái Á hành động gì cũng thuận tiện hơn.
Thật ra mà nói, cái gì cũng được, người ngoại tinh cũng tốt, ý niệm gọi về cũng tốt, tất cả đều không liên quan tới chuyện của hắn, chuyện hắn quan tâm nhất bây giờ chính là nên ăn gì, có nơi nào để ngủ hay không.
Nhưng mà, vì sao hắn phải ngủ chung một cái giường với Lan Nô Tu Đốn a, đây là vì sao chứ…..
Rõ ràng có nhiều phòng như vậy, vì sao hắn lại phải ngủ chung với đầu thú này a! !