Chương 40: Thủ Pháp

Tăng Nghị nhướng mày, hắn cũng nhìn ra được phần nào thân phận của đối phương, người này rất có thể là quân nhân xuất ngũ đã lâu, hơn nữa, đã từng trải qua chiến trận, trên người sát khí dầy đặc, ánh mắt hết sức máu lạnh, giống như ánh mắt của một con rắn.


Tăng Nghị giơ tay lên, ra hiệu người đó tới nói chuyện:
- Đây là nơi khám bệnh của tôi, nhưng chưa khai trương, anh muốn khám bệnh?
- Có biết bó xương không?
Đầu trọc hỏi.


Tăng Nghị nhìn kỹ, phát hiện hai cánh tay đầu trọc đều lủng lẳng trên vai. Người đầu trọc này đứng rất thẳng, mặt lại không để lộ chút đau đớn nào, cho nên lúc đầu Tăng Nghị không phát hiện ra.
- Cánh tay bị trật khớp?


Tăng Nghị không khỏi có phần khâm phục, khi hai cánh tay đều trật khớp, sẽ rất đau đớn, không ngờ người đầu trọc này có thể giữ được vẻ mặt thản nhiên như không, đây không phải là sự nhẫn nại và kìm chế bình thường.
Đầu trọc gật đầu:


- Tôi muốn tìm thầy thuốc bó xương giỏi nhất, vết thương của tôi không thể đưa về đúng vị trí.
- Trước hết hãy ngòi xuống, để tôi xem!
Tăng Nghị lấy ra một cái ghế, đặt trước mặt đầu trọc.


Trần Long khẽ thở phào nhẹ nhõm, đúng là mình méo mó nghề nghiệp, một người mà hai cánh tay đều đã bị phế, không ngờ mình lại căng thẳng đến cả người ra đầy mồ hôi.
Tăng Nghị giơ tay lên, cẩn thận nhéo nhẹ vài cái lên hai tay của người kia, vẻ mặt tỏ ra nghi hoặc:


available on google playdownload on app store


- Anh bị thương, là do người ta dùng thủ pháp đánh ra, không dễ đưa về như cũ.
Người đàn ông gật đầu:
- Có thể nhìn ra điều này, cho thấy người anh em có thực tài. Anh xem rồi xử lý đi, nếu không được, tôi tìm người khác…


Tăng Nghị lắc lắc đầu, vươn hai tay, đồng thời nắm lấy hai cánh tay đầu trọc, sau đó kéo thẳng ra phía sau.
- Lúc ấy có phải đối phương kéo như thế này?
Đầu trọc gật đầu:
- Đúng!


Lúc này trên trán y mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt, hai cánh tay đã bị trật khớp, bị kéo như vậy, đau buốt tận tim gan.
- Sau đó còn làm như thế này?
Tăng Nghị bẻ ngược hai cẳng tay đầu trọc lại, cong xuống, lưng bàn tay vặn đi.


Những giọt mồ hôi nhỏ trên trán đầu trọc lập tức biến thành to như đậu tương, cắn răng gật đầu:
- Đúng vậy!
- Cuối cùng hắn mãnh liệt xoay ngược lại, sau đó kéo mạnh ra ngoài?
Tăng Nghị làm bộ như xoay và kéo giật ra.
Đầu trọc vội vàng nói:
- Không đúng, là kéo ra trước.


Tăng Nghị liền thử kéo ra:
- Là như thế này sao?
Đầu trọc lắc đầu:
- Vị trí không đúng, là bước ra phía trước mặt mà kéo…
- Là như thế này sao…Là như thế này sao…
Tăng Nghị hỏi không ngừng, sau đó điều chỉnh góc độ cánh tay, sau lưng đầu trọc liền ướt đẫm.


Rốt cuộc, khi Tăng Nghị kéo tới một vị trí, ánh mắt đầu trọc sáng ngời lên, vội vàng nói:
- Đúng rồi, chính là như vậy, lúc đó…


Y còn chưa nối dứt câu, chỉ thấy Tăng Nghị tiến về phía trước một bước, đột nhiên một tay kéo thật mạnh, một tay mạnh mẽ đẩy, “rắc” một tiếng, hắn buông cánh tay đầu trọc, vỗ vỗ vai y:
- Tốt lắm! Cánh tay đã về đúng khớp!


Lúc này, đầu trọc còn chưa kịp phản ứng, sửng sốt một lát, rồi mới theo phản xạ cử động cánh tay, phát hiện hai cánh tay không ngờ giơ lên được, liền chắp tay nói:
- Khâm phục, công phu người anh em rất cao cường, tay rất rắn chắc, vết thương này người bình thường không chỉnh được!
Tăng Nghị khoát tay:


- Anh cũng lợi hại, nếu là người bình thường đã sớm la to lên rồi. Tôi thấy anh khí lực lớn, vừa rồi cố ý kéo sai vị trí, dẫn dắt đánh lạc hướng sự chú ý của anh, bằng không, không thể kéo cánh tay về đúng vị trí.


Tăng Nghị tìm khăn lau mặt, lau mồ hôi, đồng thời chỉn hai cánh tay một lúc, là một kỹ thuật rất tốn sức, thời cơ thiếu một chút, lực hơi kém một chút, cánh tay sẽ không về đúng khớp.
Đầu trọc lại cảm tạ, đứng một lát, nói:


- Thật ra vừa rồi tôi còn có mấy lời chưa nói hết, tay tôi là do người ta dùng thủ pháp kéo trật, người đó muốn tôi phải bị đớn trong vài ngày, bây giờ…


Tăng Nghị “ồ” một tiếng, hơi minh bạch, ý của đầu trọc là hắn nắn lại cánh tay, người kia sẽ không hài lòng, e là sẽ tìm đến hắn gây phiền phức.
- Năm mươi tệ, anh bỏ tiền chạy lấy người đi!
Tăng Nghị ném khăn đi, ngồi xuống:
- Bây giờ anh mới nói thì muộn rồi, tôi coi như không nghe thấy.


Đầu trọc không lộ vẻ gì trên mặt, chỉ nói bằng giọng cảm kích:
- Người anh em, anh là một người rất sảng khoái, tôi sẽ không để anh phải chịu thay tôi, sau này nếu người kia tới tìm anh làm phiền, anh cứ chỉ sang cho tôi là được.
Tăng Nghị xua tay:


- Anh đi đi, nếu không đi, tôi lại làm cho hai tay anh trật khớp như cũ!
Đầu trọc lấy ra một tờ năm mươi tệ, hơi nhàu nát, thả trên bàn trước mặt Tăng Nghị, vái chào một cái, rồi cháp tay:
- Huynh đệ, ân tình này tôi nhớ kỹ, sau này còn gặp lại!
Đàu trọc vừa đi, Trần Long mở miệng nói:


- Cậu Tăng, đầu trọc kia thoạt nhìn là người có võ công, nếu đối phương có thể hủy đi hai cánh tay hắn, chứng tỏ trình độ còn cao hơn hắn nhiều. Hôm nay cậu gặp phải phiền phức lớn rồi!
- Người cũng đã cứu chữa rồi!
Tăng Nghị cười:


- Tôi mở phòng khám chỉ để trị bệnh cứu người, mâu thuẫn giữa bệnh nhân với nhau, tôi không có thời gian đâu mà để ý, nếu người kia muốn tới gây phiền phức, cứ để hắn đến.


Trần Long vẫn điềm nhiên, trong lòng lại thầm dặn chính mình, nhất định phải tăng cường tuần tr.a tại đây, nếu Tăng Nghị gặp chuyện không may, mình cũng có thể ứng cứu.


Buổi chiều, Tăng Nghị gọi điện cho Đỗ Nhược, mấy ngày trước, Đỗ Nhược kêu đau lưng, thật ra chỉ là do ngồi nhiều, tuy nhiên lúc chế thuốc dán, Tăng Nghị cũng làm cho Đỗ Nhược hai miếng.


- Đêm nay chúng ta gặp nhau, cậu nói địa điểm đi, tôi sẽ tới lấy thuốc dán. Ha ha, cái thắt lưng đau này của tôi xem như được cứu rồi!
Đỗ Nhược nói một cách học sinh hửng, Tăng Nghị nói địa điểm Trần Long đề nghị, y đồng ý.
- Tôi còn hẹn Đồn trưởng Trần.
Tăng Nghị nói.


Đỗ Nhược vừa nghe liền minh bạch, biết hơn phân nửa là do Trần Long nhờ Tăng Nghị gọi cú điện thoại này, tuy nhiên y không từ chối:
- Nhiều người thêm đông vui, tối nay chúng ta gặp nhé!


Biết Đỗ Nhược đáp ứng, Trần Long rất cao hứng, chạy về đồn công an thu xếp một chút, cầm theo món quà mình định tặng cho Đỗ Nhược, rồi chở Tăng Nghị đến chỗ hẹn.
Sau khi hai người tới nơi không bao lâu, Đỗ Nhược gọi điện thoại tới:


- Hai người ăn trước đi, có lẽ tôi đến muộn một chút, ở thành phố có nhiệm vụ khẩn cấp.
Tăng Nghị thuật lại lời Đỗ Nhược, Trần Long lập tức tỏ vẻ:


- Cục trưởng Đỗ làm người đứng đầu một Cục, quản lý sự an toàn cho hơn mười triệu dân toàn thành phố, đương nhiên là hết sức bận rộn. Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố có hoạt động gì, là Cục trưởng, ông ấy đều phải đích thân lo liệu công tác bảo vệ an toàn, có thể hiểu được mà!


Tuy nói như vậy, trong lòng y cảm thấy hơi thất vọng.
- Cục trưởng Đỗ nói chúng ta đừng chờ hắn, cứ ăn trước!
- Được, chúng ta ăn trước một chút, đợi Cục trưởng Đỗ tới, lại mở một bàn tiệc mới!


Nếu đổi lại là Trần Long, chắc chắn y sẽ ngồi chờ, không dám động đũa, nhưng bây giờ có Tăng Nghị, không thể để Tăng Nghị đói bụng được.
Hai người gọi vài món, ăn trước nhưng uống rượu, chờ Đỗ Nhược tới cùng uống.


Ăn uống no nê, lại đợi hơn hai giờ, Đỗ Nhược mới gọi điện thoại tới, nói với vẻ có lỗi:
- Cậu Tăng, thật ngại quá, đợi lâu lắm hả? Tôi lập tức đến ngay đây!
Không đầy năm phút sau, Đỗ Nhược hấp tấp đi đến, nói:


- Rất xin lỗi, một lãnh đạo đột ngột đến đây, tôi phải đi cùng mấy lãnh đạo chủ chốt của thành phố ra sân bay nghênh đón. Lỡ hẹn, tôi xin tự phạt ba chén.
Trần Long lập tức ngăn lại, y nào dám để Đỗ Nhược tự phạt rượu:


- Cục trưởng Đỗ vì việc công mà, việc công quan trọng hơn! Uống rượu thì khi nào uống chẳng được.
Tăng Nghị cũng cười:
- Đỗ đại ca, anh đừng làm vậy, nếu không, về sau tôi cũng không dám tìm anh uống rượu.


Đỗ Nhược chỉ làm bộ vậy thôi, nghe Tăng Nghị nói như vậy, y cũng liền nhân cơ hội xuống thang, nói:
- Vậy thì ghi nợ lại, lần sau uống rượu, tôi sẽ trả.
Trần Long vội mời Đỗ Nhược ngồi:
- Cục trưởng Đỗ công tác cả đêm mệt nhọc, vất vả, ngài mau ngồi đi, tôi bảo họ làm đồ ăn.


- Không cần gọi đồ ăn!
Đỗ Nhược khoát tay:
- Tôi phải đi ngay, công tác bảo vệ an toàn cho lãnh đạo ở Vinh Thành còn phải do tôi đích thân bố trí. Tôi nhân tiện lại đây, lấy thuốc luôn.
Tăng Nghị vừa nghe:
- Hả, sớm biết anh vội như vậy, tôi đã đích thân đi một chuyến, mang thuốc cho anh.


- Sao được? Làm sao tôi có thể được đãi ngộ giống như Bí thư Phương?!
Đỗ Nhược đùa, nói:
- Tôi phải đi rồi, cậu Tăng, lần này xin lỗi, lần sau tôi mời, nhất định phải đãi cậu uống say.
- Được, là rượu của Đỗ đại ca mời, tôi nhất định liều mình mà uống!


Tăng Nghị lấy thuốc dán trong bao ra:
- Đây là ba miếng, một miếng dùng ba ngày, dùng xong ba miếng, cam đoan thăt lưng của anh sẽ thoải mái.
- Ha ha, trình độ của cậu, đương nhiên tôi tin tưởng!
Đỗ Nhược cất thuốc vào túi, liền cáo từ xuống lầu.
Tới bên ngoài khách sạn, Đỗ Nhược nói:


- Cậu Tăng, tôi thuận đường, cậu có muốn tôi đưa về?
Trần Long lập tức giành lấy:
- Cục trưởng Đỗ vội như vậy, chuyện đó giao cho tôi đi, tôi cam đoan đưa Chuyên gia Tăng về nhà an toàn.
- Phải nói, Cục bảo vệ sức khỏe thật sự kém cỏi, công tác của cậu quan trọng như vậy, không có xe làm sao đi lại?


Đỗ Nhược bực tức:
- Như vậy đi, tôi giúp cậu thu xếp một chiếc.
- Không cần, có xe cũng hay bị kẹt xe lắm!
Tăng Nghị cười đáp.
- Việc này cứ giao cho tôi, cam đoan cạu không bị kẹt xe.
Nói xong, Đỗ Nhược khoát tay, vào xe của mình lái đi.


Nhìn theo chiếc xe khuất dạng, Trần Long thở dài một hơi, y hơi buồn bực, không ngờ Đỗ Nhược đến, đi vội vàng như vậy, “đồ tốt” y chuẩn bị vẫn nằm trong xe, không có cơ hội đem tặng, cũng không nghe được tin tức gì từ Đỗ Nhược.
- Trần đại ca, than thở buồn bực cái gì, anh sắp được thăng chức rồi!


Tăng Nghị cười nói.
- Ừm, đã chắc gì đâu!
Trần Long lắc đầu.
- Tôi thấy chắc chắn rồi, hôm nay Cục trưởng Đỗ có thể đến, không phải là đã cho anh một viên thuốc “yên tâm” rồi sao?


Trần Long suy nghĩ, hy vọng trong lòng lại dâng lên, có thể là như vậy, ý tứ của Cục trưởng Đỗ trong bữa cơm đêm nay tuy không rõ, nhưng ông ta có thể đến, đó đã là một dấu hiệu tốt rồi.
- Cậu Tăng, Cục trưởng Đỗ vội, tôi uống thay!
Trần Long nắm lấy cánh tay Tăng Nghị:


- Hôm nay nhất định không say không về!






Truyện liên quan