Chương 52: Bệnh Nghèo

- Cố tiên sinh quả thật biết nói giỡn.


Tăng Nghị mỉm cười, trong bụng thầm nhủ Cố Địch quả thật là người không đơn giản. Về phương diện trí tuệ, có thể không bằng Cố Hiến Khôn nhưng về những phương diện khác, y so với Cố Hiến Khôn còn lợi hại hơn. Khi nói câu này, nếu là Cố Hiến Khôn thì tuyệt đối không nói nên lời, hình như là nói giỡn, nhưng kỳ thật là kéo gần quan hệ. Hơn nữa lại không chút dấu vết. Thầy thuốc chữa bệnh thì hoàn toàn chính đáng. Điểm này Cố Hiến Khôn lại không giống như Cố Địch. Sự nho nhã lễ độ của y ngược lại làm cho người ta cảm thấy có chút khó tiếp cận. Con ông cháu cha thì giống nhau nhưng lại tồn tại trí tuệ của riêng mình.


- Chẳng lẽ nghèo không thể xem là một loại bệnh?
Cố Địch có chút kinh ngạc.
Tăng Nghị cười gật đầu:
- Có chứ? Nghèo có thể khiến người không thoải mái, cho nên cũng được xem như một loại bệnh. Chỉ có điều tôi trình độ không cao nên không thể kê đơn thuốc này.


- Không vội, chờ khi nào cậu nghĩ ra thì nói cho tôi biết.
Thôi Sĩ Anh lúc này cũng có chút tiếc rèn sắt không thành thép, liền nói:


- Cháu xem cháu đấy, cả ngày lúc nào cũng nói mấy lời hoang đường. Có thầy thuốc nào trị bệnh nghèo không? Cháu ít đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì tiền tự nhiên sẽ vào thôi.
- Dượng, cháu không phải là trêu hoa ghẹo nguyệt, đều là xã giao bình thường.


Cố Địch đau đầu nhất chính là bị Thôi Sĩ Anh nói. Y cho rằng Thôi Sĩ Anh là học giả, căn bản không hiểu được quy tắc của vòng tròn con ông cháu cha. Người khác có thể mặc Armani, nhưng anh thì mặc Nike, không cần mở miệng, người khác tự nhiên sẽ xa lánh anh. Người khác lái xe Lamborghini, còn anh thì lái xe Nhật Bản, đến lúc đó thịt cũng là của người khác, bạn gái cũng là của người khác. Chức danh con ông cháu cha còn gì là thú vị.


available on google playdownload on app store


Thôi Sĩ Anh đối với thái độ của Cố Địch rất bất mãn, lại giáo huấn hai câu, bảo y chú ý đến hành vi của mình, không cần làm mất mặt bề trên.
Đang nói, trong phòng lại truyền đến giọng nói thân thiết của Giám đốc ẩm thực:
- Chủ tịch Cố, chào bà.


Cố Minh Châu bước vào, nhìn thấy Tăng Nghị, cười nói:
- Bác sĩ Tăng, thật sự là ngại quá. Bắt cậu phải chờ lâu.
- Không sao, không sao. Tôi cũng vừa mới đến.
Phía sau Cố Minh Châu còn có một phụ nữ mặc trang phục rất đẹp, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Cố Minh Châu giới thiệu:


- Đây là em dâu, Hoa Thục Cần nữ sĩ.
- Hoa phu nhân, xin chào, rất hân hạnh được quen biết với phu nhân.
Tăng Nghị chào hỏi. Hắn nghĩ đây chắc là vợ của Cố Minh Phu, mẹ của Cố Địch.
Hoa Thục Cẩn chỉ liếc mắt nhìn Tăng Nghị rồi gật đầu xem như là chào hỏi, rồi quay sang nói chuyện với Thôi Sĩ Anh.


Tăng Nghị thấy đối phương rất lạnh nhạt thì trong bụng thầm nhủ mình đâu có đắc tội với vị Phu nhân Phó chủ tịch tỉnh này đâu. Hắn đang cân nhắc thì nghĩ đến dưới lầu, thấy Hoa Sơn cũng có cùng một họ với vị Hoa phu nhân này thì liền minh bạch nguyên nhân.


Tăng Nghị thực không đoán sai. Hoa Sơn là anh họ bà con xa với Hoa Thục Cẩn. Trước là Hoa Sơn là người phụ trách doanh nghiệp nhà nước, sau vì biển thủ tiền nhà nước làm của riêng, đùa bỡn cấp dưới nên bị người tố cáo, khai trừ khỏi công chứ. Sau đó được Hoa Thục Cẩn an bài vào tập đoàn Danh Sĩ làm người phụ trợ công tác hành chính. Mấy ngày nay Hoa Sơn chịu thiệt, không ít lần đến Hoa Thục Cẩn tố khổ, thuận tiện cũng nói xấu Tăng Nghị vài câu.


Bữa tiệc rượu hôm nay, Hoa Thục Cẩn nghe nói là để cảm ơn Tăng Nghị thì vốn không muốn đến, nhưng không thể không nể mặt Cố Minh Châu nên đành phải tới.
- Người đã đến đông đủ, mọi người vào bàn đi.


Cố Minh Châu nâng tay ra hiệu Tăng Nghị ngồi trước. Hôm nay bữa tiệc rượu là để đáp tạ Tăng Nghị. Diễn viên chính đương nhiên là hắn.


Trong nước, ngồi ở vị trí nào ăn cơm cũng rất được chú ý. Không biết có bao nhiêu người bởi vì tranh vị trí mà cả đời không qua lại với nhau, thậm chí còn trở mặt thành thù. Kỳ thật thì đây cũng là một loại văn hóa quan trường, cấp bậc văn hóa. Người trong quan trường, tranh qua tranh lại không phải cũng vì một cái vị trí sao?


Tăng Nghị hiểu được lời nói, liền khiêm tốn nói:
- Chủ tịch Cố xin mời ngồi trước. Thôi tiên sinh xin mời ngồi trước.
Giám đốc ẩm thực xuất ra bộ đàm, nhỏ giọng thông báo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.


Cố Minh Châu lại khách khí thêm một lần, nhưng nhìn thấy thái độ Tăng Nghị kiên quyết, bà cũng không kiên trì nữa. Dù sao mọi người ở đây so với Tăng Nghị thì lớn tuổi hơn.
- Hôm nay không có người ngoài, mọi người ngồi xuống hết đi.
Nói xong, Cố Minh Châu là người thứ nhất ngồi xuống.


Mọi người thấy Cố Minh Châu ngồi liền ngồi xuống bên trái bà theo thứ tự là Thôi Sĩ Anh, Hoa Thục Cẩn, Cố Hiến Khôn và Cố Địch.
Tăng Nghị cũng định ngồi xuống vị trí cuối cùng nhưng ai ngờ Cố Minh Châu lại nhấc tay nói:
- Bác sĩ Tăng, cậu đến ngồi bên cạnh tôi này.
- Tôi ngồi chỗ này được rồi.


Tăng Nghị cười:
- Chúng ta là những người trẻ tuổi, khá hợp ý nên muốn tán gẫu vài câu.


Cố Minh Châu nghe Tăng Nghị nói ra lý do này, cũng không phản đối nữa, liền nhìn sang Giám đốc ẩm thực. Đối phương ngầm hiểu, đứng bên cạnh Tăng Nghị, trong bụng thầm nói nhất định sẽ phục vụ khách của Chủ tịch Cố cho chu đáo.
Rượu và thức ăn được mang lên. Cố Minh Châu nâng ly rượu lên:


- Hôm nay, ly rượu này tôi xin mời bác sĩ Tăng, cảm ơn cậu đã giúp tôi chữa khỏi căn bệnh đã tr.a tấn tôi từ lâu.
Tăng Nghị giơ ly lên:


- Kỳ thật thì có rất nhiều người cùng góp sức. Ví dụ như Chủ nhiệm Uông của hiệp hội trung y dược học. Một mình tôi cũng không dám tranh công. Ly rượu này xin chúc sức khỏe Chủ tịch Cố.


Cố Minh Châu hơi gật đầu, thầm nghĩ Tăng Nghị tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng không nóng vội. Lúc này không ngờ lại còn nhớ tới Chủ nhiệm Uông. Nếu hắn không nói thì thậm chí ngay cả chính mình cũng đã quên. Người này rất không sai, hữu tình có nghĩa. Người trẻ tuổi như vậy hiện tại không nhiều lắm. Bà giơ ly lên nói:


- Vậy thì mọi người cùng nhau uống hết ly rượu này, vì sức khỏe của mọi người.
Tại đây, ngoại trừ Tăng Nghị thì không có ai là người ngoài. Cho nên, một ly vừa uống cạn thì Cố Địch lại liên tiếp mời Tăng Nghị chạm ly.


Rượu uống được một nửa, Tăng Nghị đột nhiên ngừng lại, ngồi một chỗ, vểnh tai nghe cái gì.
Cố Địch thấy thần sắc của hắn quái dị thì lại hỏi:
- Bác sĩ Tăng, sao lại ngừng đũa vậy?
Tăng Nghị cười nói:
- Không có gì, tôi nghe được một giọng ca rất quen.
- Giọng ca? Sao tôi không nghe thấy vậy?


Cố Địch quay đầu lại hỏi Giám đốc ẩm thực:
- Anh có nghe được tiếng hát nào không?
Giám đốc ẩm thực liền cười nói:
- Trong khách sạn có người mừng sinh nhật, đám cưới thì sẽ mời ca sĩ đến giúp vui. Tiếng hát này có thể là truyền từ dưới lầu.
Cổ Địch vừa nghe, lúc này reo lên:


- Ngồi ở đây ăn cơm không thì có thú vị gì? Anh hãy gọi ca sĩ tới, bảo bọn họ hát hai bài.
Nói xong, y nhìn sắc mặt của Cố Minh Châu, thấy đối phương không có ý phản đối thì lúc này lại nói:
- Nhanh đi, nhanh đi.






Truyện liên quan