Chương 59: Ngang tài ngang sức
Tăng Nghị thầm nghĩ Viên Văn Kiệt này quả thực là quá ngông cuồng. Nếu là chủ nhân, có thể nói là nhà mình đơn sơ, nhưng nếu là một người khách mà nói như vậy, rõ ràng là không coi ai ra gì.
- Ngồi đi, Viên tổng!
Tăng Nghị phất phất tay, ra hiệu cho Viên Văn Kiệt tùy ý ngồi xuống.
Hai ngày nay, Tăng Nghị cũng được nghe ít nhiều về chuyện công ty xây dựng Phi Long nợ tiền mua vật liệu, cắt xén tiền công lao động, truy đánh công nhân đến lấy lương, tổ chức cưỡng chế phá dỡ nhà dân, chuyện xấu nhiều vô kể. Các công trình làm ra đều là công trình bã đậu. Do chất lượng công trình quá kém, công ty Phi Long cũng đã từng bị khởi tố vài lần, nhưng lần nào Viên Văn Kiệt cũng bình an vô sự, rồi lại tiếp tục được nhận thầu.
Viên Công Bình bất quá cũng chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh, Viên Văn Kiệt đã không biết kiên kị như thế. Nghe nói gần đây Viên Công Bình đang hành động để tiến thêm một bước nữa. Nếu ông ta thực làm Chủ tịch tỉnh, Viên Văn Kiệt này không biết còn kiêu ngạo đến mức độ nào.
- Thầy thuốc Tăng, tôi không khách khí nữa, hôm nay tôi đến đây chính là muốn nhờ anh khám bệnh.
Viên Văn Kiệt phẩy phẩy tay xua mùi thuốc đông y, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nói thẳng vào chủ đề.
Tăng Nghị cười cười:
- Bệnh của Viên tổng kỳ thật không cần trị liệu, chỉ cần bình thường chú ý tu thân dưỡng tính, không nên nóng giận thì bệnh này cả đời cũng sẽ không phát tác.
Viên Văn Kiệt không tin. Mà cho dù là tin, y cũng không thể để mình mang một căn bệnh mà có khả năng phát tác bất cứ lúc nào.
- Thầy thuốc Tăng, đừng nói những lời vô ích đó. Anh chỉ cần nói có thể chữa được hay không? Tốn bao nhiêu tiền? Cứ ra giá đi.
Tăng Nghị biết rằng chính mình càng nói như vậy, Viên Văn Kiệt sẽ càng muốn chữa. Cũng được thôi, nếu ông muốn chữa thì tôi sẽ chữa cho ông. Hắn nói:
- Chuyện tiền nong không quan trọng, không tốn bao nhiêu đâu, quan trọng là tình cảm.
Nghe nói như thế, Viên Văn Kiệt trong lòng một trận thoải mái. Cũng coi như thằng nhãi cậu thức thời. Cho dù cậu là bác sĩ riêng của Bí thư Phương thì sao, không phải chỉ là một viên bác sĩ sao? Tại Vinh Thành, tại tỉnh Nam Giang này, không biết có bao nhiêu người muốn chữa bệnh cho tôi. Để cậuchữa cho tôi cũng coi như là cho cậu một vinh hạnh.
- Yên tâm đi, sẽ không khiến anh phải vất vả đâu. Chỉ cần chữa khỏi bệnh này cho tôi, phần tốt không thể thiếu anh được.
Viên Văn Kiệt nói.
- Bệnh này có thể chữa được, nhưng thuốc không dễ uống, đến lúc đó e là Viên tổng phải chịu khổ mấy ngày.
Tăng Nghị nói tiếp.
Viên Văn Kiệt khoát tay chặn lại:
- Không vấn đề gì, anh cứ điều chế đi, tôi sẽ uống được.
Nếu so sánh với tính mạng thì mấy viên thuốc tính cái gì. Viên Văn Kiệt nghĩ, thuốc này khó uống, nhiều lắm là quá đắng, chỉ cần uống vài ba ngụm nước là giải quyết được thôi.
Tăng Nghị mỉm cười:
- Tôi sẽ tiến hành ngay, lúc nào xong sẽ mang sang cho ông.
- Không cần, đến lúc đó tôi sẽ bảo người qua lấy.
Viên Văn Kiệt không nghĩ tới sự việc được giải quyết thuận lợi như vậy. Sớm biết thế này thì chính mình không phải chờ lâu như vậy. Xem ra thằng nhãi này cũng biêt điều, cũng biết tôi là nhân vật lớn nhỏ ra sao. Sự việc đã được giải quyết, Viên Văn Kiệt cũng không chần chừ, liền lên ô tô rời khỏi.
Tăng Nghị ngâm chén trà, lấy từ chiếc hòm gỗ ra bản ghi chép của ông nội, ngồi đó xem xét.
- Là nơi này sao?
Ngoài cửa truyền đến một tiếng quát hỏi.
Tăng Nghị ngẩng đầu nhìn, phát hiện ngoài cửa có hai người đứng, đều cắt đầu đinh. Người đứng trước khoảng trên dưới ba mươi tuổi, lưỡng đạo mày kiếm mang theo sát khí, thần sắc dữ tợn, trên tay gân xanh nổi cuồn cuộn, vừa thấy đã biết là một người cao to lực lưỡng.
Người kia cũng là một người khá dũng mãnh, tuy nhiên lúc này sắc mặt vàng như nghệ, đứng đó thân mình có chút run lên, nhìn vào phòng khám gật gật đầu.
Hai người liền cùng nhau đi vào, đến trước mặt Tăng Nghị, người thứ nhất hỏi:
- Anh là thầy thuốc ở đây?
Tăng Nghị gật đầu:
- Đúng vậy, muốn khám bệnh sao?
- Dông dài! Không khám bệnh, ai tới phòng khám!
Người nọ chỉ ra gã đàn ông đứng sau, nói:
- Đây là người anh em của tôi, bị bệnh, anh khám đi. Nếu chữa được thì sẽ trả tiền, nếu không chữa được thì có nắm tay hầu hạ.
Tăng Nghị vừa nghe, nói:
- Thật ngại quá, bệnh của anh ta tôi không chữa được. Xin mời hai vị đi nơi khác tìm người giỏi hơn.
Đại Hán một quyền đập ở trên bàn, trên bàn phát ra một tiếng kêu dữ dội:
- Anh dám không chữa xem!
Tăng Nghị khoát tay:
- Cửa ở phía kia, xin cứ tự nhiên!
Hai người này vừa xuất hiện, Tăng Nghị liền đã nhìn ra, cái người sắc mặt vàng như nghệ kia chính là người mấy hôm trước đã bị hắn đả thương phế kinh. Lúc này thân thể có chút run rẩy, hẳn là đang cố hết sức để không ho khan. Bệnh này càng ho càng nặng. Người này đến giờ mới đến tìm mình, e là đã bắt đầu ho ra máu.
Đại Hán vừa nghe, không nói hai lời, rút quyền liền hướng Tăng Nghị đánh tới. Tăng Nghị lập tức né tránh. Đại Hán tiến lên một bước, hai tay nâng bàn hướng người Tăng Nghị đánh tới.
Tăng Nghị một bước tránh sang, cái bàn liền bay sát qua, sau đó đập vào tường, gãy thành nhiều mảnh. Tăng Nghị khóe mắt lóe lên, gã Đại Hán này hẳn là một cao thủ. Cái bàn kia do chính hắn đặt theo yêu cầu, kết cấu vô cùng chắc chắn, không có công lực cực mạnh, tuyệt đối không thể làm như vậy.
- Thằng nhãi, mày tốt nhất là hãy thành thật chữa cho người anh em của tao. Nếu chữa khỏi, tao sẽ trả đủ tiền. Nếu không chữa khỏi, tao tuyệt đối sẽ làm cho mày thấy hối hận vì đã sống trên đời này.
Đại Hán chỉ thẳng mặt Tăng Nghị, sắc mặt hiện giờ rất giống như con sư tử đang nổi giận.
- Nói vô ích!
Tăng Nghị nhìn chằm chằm đối phương:
- Nơi này của tôi không phải là chỗ mà ai cũng có thể đến giương oai. Nếu anh muốn tính sổ, chúng ta sẽ cùng nhau tính.
- Mày muốn ch.ết rồi!
Đại Hán nắm chặt nắm tay, vọt lên một bước, làm bộ ra quyền, rồi đột nhiên đá lên cao, nhằm trán Tăng Nghị hướng tới.
- Binh!
Tăng Nghị đột nhiên một quyền đánh ra, vừa lúc đánh vào gan bàn chân của đối phương. Tự nhiên, Tăng Nghị cảm thấy nắm tay run lên, mà đối phương thì căn bản không bị ảnh hưởng gì, đang chuẩn bị quét một cước ngang hông Tăng Nghị.
Tăng Nghị hít mạnh một hơi, thân mình linh hoạt tránh đòn. Lúc này mới nhìn kỹ, phát hiện đối phương đang đi một đôi giày cao cổ khá đặc biệt, đế giày hẳn có kẹp thép tấm. Đây là loại giày mà bộ đội đặc chủng mới có thể sử dụng, vừa có thể phòng ngừa chân bị vật nhọn đâm vào bị thương, mà khi động thù thì đôi giày này chính là một vũ khí đủ lực sát thương. Mười kg thép tấm đá vào người, gãy xương tuyệt đối là kết quả nhẹ nhất.
- Thằng nhãi, hiện tại hối hận còn kịp!
Đại Hán trong mắt lộ ra sát khí, liên tục hai lần không đá trung, tuy rằng cũng có chút thủ hạ lưu tình. Tuy nhiên, y đã nhìn ra Tăng Nghị đang có chút run rẩy.
- Anh thích dùng võ ăn hϊế͙p͙ người, dùng quyền đấu nói chuyện, ít nói đông dài thôi, tôi sẽ hầu chuyện anh.
Trong khi nói, Tăng Nghị âm thầm hít sâu một hơi.
Đại Hán lại một quyền đánh lên, đùi phải hơi nâng, ý chừng đánh vào bụng Tăng Nghị.
Lần này Tăng Nghị duỗi tay ra chụp lấy cổ chân đối phương, hữu quyền thẳng đánh vào mặt đối phương, muốn làm cho đối phương xây xẩm mặt mày, sau đó sẽ đánh một cú vào ngựa. Ai ngờ Đại Hán là không quan tâm đến mặt mũi, hai tay đột nhiên vươn đến ôm chặt lấy Tăng Nghị.
Tăng Nghị kinh hãi. Đối phương là cao thủ, cái ôm này còn không muốn đem xương sườn mình đánh gãy thành mấy đoạn sao? Ngay lập tức hắn không công kích nữa, đùi phải nhanh như chớp nâng lên, một cước nhằm vào đùi trái đối phương.
- Binh! Binh! Binh!
Đại Hán lập tức thoái lui vài bước rồi mới đứng vững lại được.
Trận này hòa, ai cũng kinh ngạc. Tăng Nghị không thể ngờ rằng đối phương đang dùng đấu pháp lấy mạng đổi mạng, thiếu chút nữa đã bị khống chế, trong lòng kinh hãi rất nhiều. Giờ mới đột nhiên nghĩ ra, Đại Hán này rất có thể là một quân nhân đã gặp qua khói thuốc súng. Người như thế căn bản là không màng sinh tử. Còn Đại Hán kia trong lòng cũng thất kinh. Cú đá của đối phương rõ ràng là để lại cho mình con đường sống. Nếu xuống chút nữa vài phần, đá vào trúng đầu gối thì cái chân này hơn phân nửa là sẽ bị tàn phế.
Hai người đứng ở nơi đó nhìn nhau thật lâu. Tăng Nghị lên tiếng trước:
- Còn muốn đánh nhau không?
Đại Hán suy nghĩ một chút, trên tay nắm tay chậm rãi buông ra, nói:
- Không đánh nữa. Anh là thằng cứng đầu, cho dù tôi có đánh thắng anh thì anh cũng sẽ không chữa cho người anh em của tôi.
Tăng Nghị nhẹ nhàng thở ra. Hắn không muốn đánh nhau với quân nhân không màng sống ch.ết. Người như thế tuy rằng ngang ngược, nhưng là ngang ngược có đạo lý. Cũng giống như quan trường, thế giới này tuy rằng bề ngoài hòa hợp êm thấm, tất cả mọi người đều nói hòa bình, nhưng kỳ thật ám chiến có ở khắp mọi nơi. Hòa bình bề ngoài, đều là do những quân nhân không màng sống ch.ết này dùng máu tươi và sinh mạng để giành lấy. Không ngang ngược một chút, làm sao có thể bảo vệ quê hương.
Tự đáy lòng, Tăng Nghị vô cùng cảm phục người quân nhân dũng mãnh này.
Trước kia, Tăng Nghị cũng từng gặp một vị quân nhân về hưu. Vì tổ quốc mấy lần vào sinh ra tử, lúc xuất ngũ, cái còn lại chính là thân tàn ma dại. Lúc trong quân ngũ đã chịu quá nhiều tàn khốc, mỗi lần vết thương phát tác, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bởi vì bất kể loại thuốc giảm đau hay gây tê nào đều không có hiệu quả với ông ta. May mắn gặp Tăng Nghị, nếu không đau đớn sẽ cùng với ông ta cả đời.
Tăng Nghị cũng thu tư thế, nói:
- Giờ thì nói đi!
Đại Hán biết Tăng Nghị nói là có ý tứ gì, trả lời:
- Anh nhất định là đã nhận ra. Đúng vậy, mấy ngày hôm trước chính là người này đã lẻn vào đây đánh lén anh.
- Vì sao?
Tăng Nghị nhìn đối phương:
- Trước kia chúng ta có thù oán?
- Không thù không oán. Bởi vì anh đã cứu người không nên cứu.
Đại Hán nói.
Tăng Nghị suy nghĩ một chút, nói:
- Là người đầu trọc bả vai bị trật khớp?
Đại Hán gật gật đầu:
- Người anh em của tôi không muốn là anh bị thương, chỉ là muốn hù dọa anh một chút thôi. Dạy dỗ anh một chút, không ngờ là nắm tay của anh quá cứng rắn, đã bị anh đánh bị thương.
Tên mặt vàng như nghệ có chút không phục, há mồm định nói gì đó. Đại Hán khoát tay, nói:
- Được rồi, đừng nói nữa, chúng tôi nhận thua.
Nói xong, y nhìn Tăng Nghị:
- Có chỗ nào không phải, tôi thay mặt y xin lỗi anh. Chỉ cần chữa khỏi cho y thì anh cứ ra điều kiện.
Tăng Nghị chỉ vào cái bàn:
- Cái bàn kia sửa lại cho tôi.
- Không thành vấn đề, sẽ mua đền anh cái bàn mới.
Đại Hán gật đầu.
Tăng Nghị lúc này mới đi đến quầy thuốc, từ ngăn kéo lấy ra một bình sứ nhỏ:
- Chia làm 6 phần, 3 phần uống, 3 phần thoa ngoài da mỗi ngày một lần, 3 ngày sau có thể khỏi hẳn.
Đại Hán rất cảm kích, đưa tay nhận lấy, hỏi:
- Còn điều kiện gì không?
Tăng Nghị khoát tay:
- Đi đi. Về sau đừng làm những chuyện này nữa. Nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả thầy thuốc đều thấy ch.ết mà không cứu.
Đại Hán mặt đỏ lên. Tính y vốn dĩ nóng nảy, thật ra là không nghĩ nhiều như vậy, lập tức nói:
- Tôi nhớ rồi!