Chương 18
Đêm Trung Thu rất mát mẻ, Khang Kế lại rõ ràng ra một thân mồ hôi lạnh. Mắt thấy Thiệu Chuẩn thư thư nhiên nhiên ngồi vào cạnh bên mình, biểu tình đang chờ đến khi mình nghĩ ra đáp án. Ánh mắt Thiệu Chuẩn làm cho Khang Kế khẩn trương gần ch.ết, lại ẩn ẩn có chút hưng phấn. Thấy Thiệu Chuẩn tuy rằng vấn đề hỏi rất sắc bén, hành vi nhưng không có gì ác ý, Khang Kế thu mồ hôi lạnh, lấy lại bình tĩnh, thừa dịp đêm tối tham lam nhìn chằm chằm Thiệu Chuẩn.
Thiệu Chuẩn chỉ mặc áo ngủ và mang dép lê, nhìn qua tự nhiên tăng thêm một ít cảm giác thân cận. Áo ngủ rộng thùng thình, theo cổ áo và tay áo nhìn vào đều có thể nhìn thấy thấp thoáng thân thể. Dưới ánh trăng, làn da Thiệu Chuẩn hiện ra một loại cảm xúc giống như ngọc, Khang Kế thật muốn sờ sờ thân thân, nhưng là không dám.
Lại là như vậy, nhất ngữ không phát, lại không khí ái muội. Thiệu Chuẩn bị Khang Kế nhìn như sói rình mồi một lúc lâu, ngay cả ngón chân cũng đều biến thành màu phấn hồng. Thật là, rõ ràng là mình chiếm thượng phong, bị hắn nhìn như vậy dường như lập tức liền bị vây vào nhược thế.
Thiệu Chuẩn lo nghĩ, quay đầu hỏi: “ Cậu trên người có mang tiền hay không? ”
” Có, có chút.” Khang Kế trở về từ trong mê đắm, sờ sờ túi tiền, đều là nhịn bữa sáng tiết kiệm được.
” Kia, cậu đi mua mấy chai bia, tôi dẫn cậu đến một chỗ.” Thiệu Chuẩn cười cười, huyễn hoặc mắt Khang Kế, nửa ngày hắn mới ngốc hồ hồ gật đầu. Đi mua bia, còn từng bước một quay đầu dặn dò: ” Ở chỗ này chờ mình, mình lập tức trở về.” Thiệu Chuẩn cười gật đầu.
Uống bia… xem như chủ ý hư hỏng đi? Nhưng là cơ hội tốt như vậy như thế nào có thể bỏ qua? Thật muốn cứ như vậy ngốc nghếch trở về. Mình rồi nhất định sẽ có mấy buổi tối ngủ không yên. Không có bia rượu vốn không có lý do thân cận, này thật đúng là chơi trò ” đến ch.ết không thừa nhận “.
Quả nhiên chỉ một lát sau Khang Kế chạy đến độ đầu đầy mồ hôi trở về, nhìn thấy Thiệu Chuẩn còn ngồi đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thiệu Chuẩn đứng dậy, giữ chặt tay Khang Kế, cảm giác rõ ràng Khang Kế cứng đờ, sau đó nắm lại chặt còn hơn mình. Thiệu Chuẩn cười cười, thật sự là cái đứa nhỏ đáng yêu. Lôi kéo Khang Kế đi đến vườn sau nhà mình, đây có cái gara hai tầng, tầng dưới đậu xe, tầng trên làm nhà kho. Nóc gara rất lớn lại bằng phẳng, Thiệu Chuẩn trước đây thường đến ngồi.
Kéo tay Khang Kế từng bước một lên thang lầu, vừa đến trên nóc gara Thiệu Chuẩn chợt nghe Khang Kế nhẹ nhàng kêu lên thích thú. Quả thật là chỗ tốt, lâu không có người đến mọc chút cỏ dại, thậm chí còn để lại mấy rương y phục dài thời trước. Đứng giữa nóc nhà, cảm thấy toàn bộ thiên không đều thuộc về chính mình, ánh trăng sáng ngời trong suốt chiếu đến nhân tâm, một cõi rộng mở.
Khang Kế vui vẻ đi qua, cầm này cầm nọ, bắt đầu đùa nghịch cái bàn vừa bẩn vừa cũ. Một thứ một thứ bày ra, Thiệu Chuẩn định đến đây lại bị Khang Kế xua tay ngăn cản. Cởi áo khoác của hắn lau lau, chuẩn bị cho tốt mới kéo Thiệu Chuẩn qua ngồi, ngồi bên cạnh hắn, hắn cảm thấy mỹ mãn thở dài.
Khang Kế mua không ít, trừ bỏ bia còn có chút món kho. Một người cầm một lon bia, đối mặt ánh trăng mà uống.
” Chỗ này tốt chứ? ” Uống được một nửa, Thiệu Chuẩn hỏi.
” Ân, đặc biệt thích.” Khang Kế ánh mắt lượng lượng, dường như trong mắt hắn có ánh trăng.
” Cậu có cái gì không thích?! ” Thiệu Chuẩn nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, nho nhỏ thanh âm thì thào: ” Cái gì đều thích, này thích có vẻ thật không giá trị.”
” Không phải, không phải.” Khang Kế thấy Thiệu Chuẩn biểu tình cô đơn thì nhanh xua tay phủ nhận: ” Nói thích, chính là bởi vì, bởi vì…” bởi vì nửa ngày cũng chưa nói ra cái kết quả.
” Bởi vì sao? ” Thiệu Chuẩn ngẩng đầu nhìn Khang Kế vẻ mặt vội vàng.
Bị Thiệu Chuẩn chuyên chú nhìn như vậy, Khang Kế đỏ mặt, cúi đầu, nửa ngày mới nhẹ giọng nói: ” Bởi vì có Thiệu Chuẩn cậu ở đây…” nói xong, đột nhiên xấu hổ đến độ đầu cũng không dám ngẩng lên.
Một mảnh trầm mặc. Thiệu Chuẩn cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn Khang Kế cúi đầu ngượng ngùng, không nói lời nào.
Thiệu Chuẩn chẳng lẽ bởi vì lời mình nói nên sinh khí?! Khang Kế đợi không được trả lời liền trở nên khẩn trương, lấy dũng khí mạnh ngẩng đầu lên muốn nhìn biểu tình Thiệu Chuẩn, lại đột nhiên nghe được Thiệu Chuẩn hỏi: “ Kia… rốt cuộc cậu đêm nay đến nhà tôi làm cái gì? ”
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Khang Kế cả kinh, không kịp trấn định đành phải che dấu bản thân kích động, nhanh nhanh ngửa đầu từng ngụm từng ngụm uống bia. Muốn chính là hiệu quả này, bằng không hắn như thế nào sẽ ngoan ngoãn uống? Thiệu Chuẩn cười cười, nhìn bia tràn ra từ miệng Khang Kế một đường dọc theo cổ chảy xuống, biến mất ở chỗ sâu trong cổ áo. Không khỏi mấp máy môi, tâm tư giật giật. Buông lon bia, đột nhiên bả đầu tựa vào vai Khang Kế, mê muội nói: ” Đầu có điểm vựng, để cho tôi dựa vào dựa vào…” nói xong, còn hướng cổ Khang Kế cọ cọ.
Khang Kế uống hai lon bia cũng không say, chính là có điểm mơ mơ màng màng. Mà lúc này Thiệu Chuẩn ở trong lòng rõ ràng là say, mình nên làm cái gì bây giờ? Khang Kế tim nhảy múa lợi hại, cứng đờ nửa ngày không biết nên làm sao bây giờ?
Qua một hồi lâu, không biết Thiệu Chuẩn có phải hay không đang ngủ, không giữ được cân bằng bắt đầu chậm rãi trượt xuống. Khang Kế vội vàng nắm vai Thiệu Chuẩn, ổn định thân thể vô lực. Thiệu Chuẩn cũng không nhẹ, lại tiếp tục trượt, Khang Kế bảo trì tư thế này cũng rất khó, đành phải nhẹ nhàng từng chút một buông ra, đem đầu Thiệu Chuẩn đặt trên đùi.
Ghế dựa rất dài, Thiệu Chuẩn duỗi thân nằm ở trên, đầu gối lên đùi hắn, Khang Kế cứng ngắc, trong lòng âm thầm buồn cười. Đang giả bộ ngủ nhưng ánh mắt hơi hơi mở, lại nhìn thấy Khang Kế vẻ mặt si mê nhìn mình. Liền như vậy vẫn nhìn chính mình, ánh mắt này làm cho Thiệu Chuẩn mặt đỏ, thân thể không khỏi nóng lên. Đòi mạng, không lay động tiểu tử này, tự mình hại mình sao.
Thiệu Chuẩn xem như vô tình xoay người, tay ôm thắt lưng Khang Kế, hô hấp lại đối diện hạ thân hắn. Khang Kế thế nào chịu được? Cảm giác hơi thở Thiệu Chuẩn dường như có lửa, đem chính mình châm ngòi. Oanh một tiếng, hắn buộc chặt thân thể, cúi đầu xuống nghe ngóng, Thiệu Chuẩn hô hấp đều đều trầm trọng, hẳn là đang ngủ.
Khang Kế rốt cuộc nhịn không được, nhẹ nhàng ôm lấy Thiệu Chuẩn, khẩn trương theo dõi người ta, sợ Thiệu Chuẩn tỉnh. Thực hiển nhiên Thiệu Chuẩn không định tỉnh, chính là cố ý hừ hừ vài cái, ngoài việc dọa Khang Kế nhảy dựng còn cộng thêm tác dụng thúc giục tình.
Âu yếm ôm người vào trong ngực, Khang Kế dùng miệng một lần lại một lần lướt qua mặt Thiệu Chuẩn, hôn qua ánh mắt, hôn hai má, hôn lên đôi môi hắn khát vọng đã lâu.
Dựa vào kí ức trong mơ, Khang Kế dùng đầu lưỡi mở ra miệng Thiệu Chuẩn, một chút một chút đoạt lấy. Thật ngọt, thật muốn đem người trong lòng toàn bộ ăn luôn. Khang Kế bắt đầu một chút một chút cuồng loạn. Ban đầu còn sợ làm người tỉnh lại, sau đó thì hôn đến hàm hồ, hơn nữa Thiệu Chuẩn còn đáp lại, Khang Kế trong đầu tất cả đều là dục vọng, tất cả đều là bản năng. Căn bản hắn nghĩ không ra trên thế giới này còn có từ mềm mỏng, ôm càng ngày càng chặt, hôn càng ngày càng thâm.