Chương 22

Theo một ngày này bắt đầu, hai người đều yêu thích mặc áo lông cao cổ. Theo một ngày này trở đi, hai người ở mỗi ngày ngắn ngủi ánh mắt tiếp xúc có nhiều hơn chút hàm nghĩa khác. Theo một ngày này về sau, tuy rằng chưa có vạch trần bí mật thư tình, nhưng thân thể đã muốn không có ngăn cách. Theo một ngày này tiếp tục, hai người đều cảm thấy chính mình rơi vào vực sâu của đối phương.


Trước buổi chiều đêm Giáng Sinh, trong phòng học một mảnh hỗn loạn. Lớp học căn bản không có người nghe giảng, nhất là các nữ sinh hưng phấn, trên mặt đều mang theo xuân dược tươi cười. Khang Kế như ở trong rừng tiếng ong ong, ngồi ở cuối lớp úp sấp lên bàn chợp mắt, nghiêng đầu giấu mặt trong khuỷu tay, vẻ mặt đang hồng, đối với buổi tối sắp đến hắn nhịn không được ý nghĩ kỳ quái.


Ý nghĩ kỳ quái, quả thật là muốn nhập ma, bởi vì sự thật cũng không thuận theo suy nghĩ, nằm trong tình trạng nhập mồ rồi. Cuối giờ, Khang Kế dắt xe ra cổng trường, còn không có kịp đem lễ vật ra đã thấy Thiệu Chuẩn ở xa xa nhìn mình liếc mắt một cái rồi thực bất đắc dĩ chui vào xe ba ba. Ba Thiệu cố tình ngày này tới đón con, Khang Kế oán thầm, thực biết chọn thời gian.


Một đường vô tình, về đến nhà, ăn cơm vẫn là hữu khí vô lực, Khang Kế đang buồn bực.
” Anh hai, hôm nay không ai hẹn anh sao? “. Em gái ăn khò khè khò khè còn có dư thừa miệng hỏi đến nỗi đau này.
Khang Kế đảo cặp mắt trắng dã nói: ” Vốn là có, sau lại sẽ không có.”


” Oa, anh hai đẹp trai như vậy cũng sẽ bị nữ sinh cho leo cây? Nữ sinh này cũng quá không có mắt đi? “. Em gái nhãn tình sáng lên, nói xong liền biểu tình hưng phấn hoàn toàn không giống như lời nói.


Khang Kế nuốt một lúc hai miệng cơm cho hả giận, quay đầu đi, chỉ một lòng nghĩ đến bộ dáng Thiệu Chuẩn hôm nay trước khi rời đi nhìn mình. Không để ý em gái ba xạo.


available on google playdownload on app store


Con cũng đến niên kỉ mối tình đầu a. Ba Khang mẹ Khang nhìn nhau cười, thời gian qua thật sự là nhanh. Mẹ Khang mở ví, đưa tiền cho Khang Kế, nói: ” Mang theo em đi ra ngoài chơi đi con, đừng buồn bực.”
” Không muốn đi.” Khang Kế không ngẩng đầu.


” Em đi!” Khang Hồng một phen muốn cướp lấy tiền, lại bị mẹ Khang chụp được. Mẹ Khang vỗ vỗ vai con trai, nói: “ Đi chơi đi thôi, người trẻ tuổi mà theo người già chúng ta ngồi ở nhà, giống cái gì? ”


” Đúng vậy, đúng vậy, anh mà ngốc trong nhà ba mẹ cũng sẽ buồn bực, anh là siêu đại bóng đèn nha.” em gái đã ở một bên hát đệm.


Mẹ Khang làm thế vỗ Khang Hồng một chưởng, đánh nàng cái tội nói lung tung. Khang Kế ngẩng đầu nhìn thấy mẹ khuôn mặt tươi cười cùng em gái ánh mắt lượng lượng, rốt cục vẫn là tiếp lấy tiền, kéo em nó xuất môn.


Cưỡi xe mô tô, gió lạnh thổi, nghe em gái ở phía sau nói hưu nói vượn, Khang Kế tâm tình tốt lên rất nhiều. Đi hơn nửa giờ, tay và mặt đều đông lạnh tê cứng hai người mới dừng lại tìm chỗ gửi xe. Xoa tay lẫn nhau rồi cười hì hì nắm tay đi dạo phố.


Dịp Giáng Sinh trên đường thực náo nhiệt, người đi đường như mắc cửi. Nơi nơi đều là thánh ca, cây thông Noel, ông già Noel, mỗi một chỗ đều có một cái hóa trang. Khang gia huynh muội chỉ là xem náo nhiệt, nửa xu tiền cũng luyến tiếc phí hoài. Khang Kế vốn cũng không muốn tiêu tiền, nhưng Khang Kế làm anh trai nhìn thấy các nữ sinh xinh đẹp chung quanh mỗi người trên tay đều có lễ vật, lập tức nổi lên tâm không tha, như thế nào cũng không thể để cho Khang muội chịu ủy khuất, nhất là muội muội có hiểu biết như vậy. Liền dừng lại nói với em gái: “Em gái, em nói, em nghĩ muốn cái gì, anh hai mua cho em.”


Khang Hồng nhìn nhìn bộ dáng thành khẩn của anh trai, có chút cảm động. Tròng mắt vòng vo lại chuyển, hồi lâu mới nói: “ Em muốn ăn kem.”
” Trời lạnh như thế…” Khang Kế lập tức có chút khó xử: “ Mẹ biết sẽ mắng, đổi khác đi.”


” Vậy đổi…” Khang Hồng đột nhiên cười cười, đi qua ôm lấy lưng anh trai, nói: “ Đổi anh hai cõng em đi mua kem đi.”
” Cõng em không thành vấn đề, nhưng kem không được.” Khang Kế bày ra bộ dạng anh trai uy nghiêm liên tục xua tay.


” Được rồi.” Khang Hồng nhảy lên lưng anh trai, tâm tư nho nhỏ vì anh trai tính tiền: “ Vậy cõng em đi ăn thịt bò nướng đi.”


Nghe em gái tâm nguyện luôn nhỏ như vậy, Khang Kế còn có thể không rõ sao? Cõng Khang Hồng trên lưng, cũng không quản trên đường có hay không người xem, có hay không người cười, một đường cùng em gái nói nói cười cười, đi đến quán thịt bò nổi danh nhất ở đây.


Này hết thảy đều được Thiệu Chuẩn thu vào trong mắt. Thiệu Chuẩn một thân chính trang ngồi trong xe, một mình im lặng, đem theo một tia vui sướng đến, mãi cho đến sau lại dần dần lạnh như băng, đều không có người chú ý.


Hôm nay là con trai một vị bằng hữu của ba Thiệu thừa dịp Giáng Sinh tổ chức hôn lễ kiểu Tây Âu, mẹ Thiệu vừa vặn không ở nhà, ba ba trường hợp gấp gáp liền mang theo Thiệu Chuẩn thuận tiện dự tiệc ăn uống. Loại chuyện này Thiệu Chuẩn cũng gặp qua vài lần nên lơ đễnh. Chỉ là hôm nay rõ ràng là có thể cùng Tiểu Dương cùng nhau trải qua, lại bị áp bách tới bên này giả ngoan, thật sự là không tình nguyện.


Vội vàng ăn uống no đủ, tìm cái lý do với ba ba, đi vào trong xe nghỉ ngơi, thật sự là vô tâm tư xã giao với đám bằng hữu giả dối ton hót của ba ba. Thở dài, ngồi ở trong xe, nghe radio phát chương trình âm nhạc, cơ hồ muốn ngủ. Sau đó liền thấy được, vốn hẳn là người cùng mình cùng một chỗ kia, lưng cõng một người nữ sinh, khoái hoạt đi trên đường cái.


Nữ sinh kia mái tóc thật dài, ghé vào hõm vai Khang Kế, căn bản thấy không rõ diện mạo, theo cách ăn mặc xem ra là nữ sinh nhỏ tuổi. Nhưng Khang Kế, Khang Kế… Thiệu Chuẩn nhìn thấy rất rõ ràng, Khang Kế biểu tình là khoái nhạc thậm chí mang theo chút thương tiếc. Biểu tình này, ngay cả chính mình cũng chưa gặp qua, nay Khang Kế lại dùng nó đối với một người khác, một nữ sinh. Thấy Khang Kế càng không ngừng nghiêng đầu cười tủm tỉm nói chuyện với nữ sinh, Thiệu Chuẩn chỉ cảm thấy da đầu đều muốn nổ tung, cổ họng gắt gao thắt lại, một câu cũng nói không nên lời. Chỉ có thể gắt gao cầm lấy volang xe, một đường nhìn chằm chằm Khang Kế biến mất ở con đường khác.


Thiệu Chuẩn chỉ cảm thấy cả người rét run, chưa từng có lạnh như thế. Ngày đó lời Khang Kế cùng mình nói không được cùng một chỗ với người khác vẫn vang ở bên tai, hiện tại hắn liền cùng một người khác thân mật ở trên đường lớn khanh khanh ta ta*. Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi Thiệu Chuẩn còn có ý muốn điên cuồng, nghĩ đến hết thảy đều tê tái.


Chính mình cự tuyệt hết thảy, thậm chí cự tuyệt quyền lợi trở thành một người bình thường, muốn cùng hắn cùng một chỗ, kết quả lại đổi lấy điều này. Loại tư vị bị vô tình phản bội này làm cho Thiệu Chuẩn bị xoay chóng mặt, cơ hồ muốn nôn mửa. Cắn răng cắn quá chặt chẽ, Khang Kế, ta sẽ không tha thứ ngươi! Ngươi chờ nhận trừng phạt đi! Nghĩ, khóe miệng gợi lên một tia cười tàn nhẫn, ánh mắt cũng là một mảnh lạnh như băng.


===
*khanh khanh ta ta: chàng chàng thiếp thiếp
===
Sắp ngược rồi, đau đớn quá… =.= Hai thằng con nít này!






Truyện liên quan