Chương 27: Thằng vợ yêu tinh
Về đến nhà, Phương Sĩ Thanh nóng lòng muốn thử bị Vương Tề dùng một chút, kết quả nằm phơi trên giường nửa ngày cũng không thấy Vương Tề đâu, bám góc tường mò ra thì thấy, Vương Tề lưu manh kia khiêu khích dục hỏa của hắn xong, rồi lại không quản hắn, lúc này còn đang mở laptop, ngồi nghiêm trang trên sofa trong phòng khách xem tài liệu công tác.
Phương Sĩ Thanh rất không quen nhìn lão nhà mình giả cái dạng đứng đắn ch.ết tiệt này, tủi thân về phòng nằm úp sấp trên giường, trong lòng não bổ lát nữa mà Vương Tề muốn làm, hừ, hắn cũng không cho làm, không phải muốn giả đứng đắn sao, xem ai giả giỏi hơn nha.
Hắn nằm úp ở đó một hồi đã lăn ra ngủ khì.
Không biết qua bao lâu, đang nửa mê nửa tỉnh cảm thấy có người động vào mình, giật mình một cái mở mắt ra, nghiêng người muốn quơ chân đá, cái chân kia lại dễ dàng bị bắt lấy.
Vương Tề nhanh và gọn túm gộp cả quần jean và qυầи ɭót hắn kéo xuống, lộ ra cặp chân thon dài, tối nay bị người ta cười nhạo là hàng họ nhà mi quá bé, còn lãnh thêm giải thưởng ‘chim nhỏ’ của năm.
Thật sự ra chim nhỏ cũng không phải là quá nhỏ đâu, Viên Thụy nói vậy, cũng ủy khuất thằng nhỏ muốn ch.ết, ai lại lôi nó ra đi so với thằng đầu gấu của Trịnh Thu Dương.
Nhưng hiện tại Phương Sĩ Thanh cũng không xoắn xuýt vấn đề lớn nhỏ đó làm gì, hắn lại nằm úp lại bò về phía trước bò bò, muốn bò xuống giường, biểu đạt ý ‘tôi đây bị bỏ rơi nãy giờ còn oán giận đấy’.
Tay Vương Tề hơi dùng sức đè lại thắt lưng hắn, hắn liền thôi ngọ nguậy, sau Vương Tề dễ dàng chen vào giữa hai chân hắn, khuếch trương cũng không cần làm, kéo khóa quần xuống cạy cửa đi vào.
Phương Sĩ Thanh bị đỉnh không ngừng nức nở, cũng không phải là vì đau, mà do không hề làm tiền hí trước lập tức bị kích thích như vậy, hắn chịu không nổi.
Thân dưới hắn bị lột hết sạch, mặt trên còn xỏ một chiếc T-shirt tay lỡ, lại cố tình là kiểu áo cổ tròn rất rộng, tùy tiện kéo một chút liền lộ ra phân nửa bờ vai trắng nõn, dáng người lại xấp xỉ thiếu niên gầy, tư thế nửa kín nửa hở này lại toát lên vẻ phong tình mê loạn thần trí người nhìn.
Vương Tề cúi người áp môi xuống hôn dọc từ cổ xuống lưng hắn, phía dưới biên độ không ngừng tăng lớn, tốc độ cũng liên tục duy trì nhanh hơn, mặt trên cũng từ hôn nhỏ vụn biến thành gặm cắn có chút thô bạo, đặc biệt vùng xung quanh xương hồ điệp, bị hôn ửng lên từng mảng dấu hôn đỏ rực, trong một hai ngày cũng không có khả năng tiêu tan.
Phương Sĩ Thanh bị anh gây sức ép nhịn không được ngửa đầu lên, lại một cú thúc mạnh ập tới bật lên tiếng rên rỉ trong cổ họng, còn nhỏ giọng lẩm bẩm không ngừng gọi anh rể.
Sự tình bên ngoài, hắn đã không còn gọi Vương Tề bằng xưng hô này, nhưng vừa đến loại thời điểm này, hắn gọi Vương Tề như vậy chẳng qua là có ý tứ. Không chỉ là vì Vương Tề thích, mà cũng mang lại cho hắn xúc cảm rất mãnh liệt.
Cứ xem như một giấc mộng đẹp đã trở thành hiện thực? Dù sao đã có biết bao lần hắn mộng xuân, trong đó Vương Tề vẫn là anh rể hắn.
Cái đôi gian phu ɖâʍ phu cả ngày không biết xấu hổ đội lốt ngây thơ rụt rè, vậy mà một kẻ một khi lên giường là biến thành cầm thú, một tên bị đẩy ngã liền lẳng lơ phóng túng, giờ thì hay rồi ai cũng không cần giả đứng đắn làm quái gì nữa, đúng là xứng đôi không muốn không muốn.
…
Nhưng Trịnh Thu Dương tiên sinh bên này lại không được, hắn giả đứng đắn giả tới sắp điên rồi.
Hắn vốn đâu phải tên quân tử tốt lành gì, cứ ba ngày là hết hai ngày muốn đổi vếu mới, bây giờ lại nhất kiến chung tình để ý Phương Minh Dư, thế là hắn quyết cải tà quy chính, một lòng một dạ muốn nghĩ đến chuyện kết hôn.
Hắn đã 32 tuổi, từ năm trước người nhà đã bắt đầu hối thúc hắn mau mau lập gia đình, hắn vẫn luôn tận lực đẩy đưa thoái thác, mà vấn đề chính là vì hắn vẫn chưa tìm ra được đối tượng muốn lấy a. Nhưng xem ra hắn đã gặp được chân ái của đời mình rồi, Phương Minh Dư chẳng những xinh đẹp, mà mọi tiêu chuẩn đều vượt mức, khí chất lại đoan trang, vừa gặp đã thấy thích hợp lôi về nhà làm vợ.
Trịnh Thu Dương cũng biết, ấn tượng đầu tiên của Phương Minh Dư về hắn, rất có khả năng là chuyện cái áo khoác bị bung chỉ của bạn gái hôm nọ, vì để bù đắp lại điểm mất, từ lúc bắt đầu theo đuổi Phương Minh Dư, liền vẫy chào bái bai với hội cuồng vếu mà hắn thường chơi chung, trên Weibo cũng treo tin tức tỏ vẻ ta vì hôn nhân vì mục đích theo đuổi nữ thần với đám bằng hữu, từ nay sẽ bắt đầu playboy hoàn lương lấy vợ, ai mà tới phiền ta ta cũng trở mặt cho coi. Hài nhất là nhóm mấy cô từng làm bạn gái hắn cũng không hẳn là chân thành, còn sôi nổi bu lại ở bình luận chúc phúc hắn theo đuổi nữ thần thuận lợi mới ch.ết.
Trịnh tiên sinh cảm giác từ thân thể đến nội tâm của mình đều được nhúng vào vại nước tẩy VIM tẩy sạch một lần, còn thật sự cho rằng mốc giai đoạn tuổi 32 nghiêm túc theo đuổi Phương Minh Dư chính là mục tiêu trọng yếu của cuộc đời mình.
Điều kiện hắn cũng xem như rất tốt, tuy nói là một nhà thiết kế trang sức gà mờ đi, nhưng tốt xấu gì cũng có thể được người ta khen tặng vài câu như giỏi giang, có tài có bề ngoài còn có tiền, bởi vì thân phận ở nhà có chút xấu hổ nhưng tuyệt đối không cuốn vào tranh giành quyền lợi trong đó. Tương lai sau này quả thực hơi mờ mịt, nhưng thật sự có ý định muốn kết hôn vì con em chúng ta, hắn nghĩ mình vẫn có năng lực xoay chuyển lo cho cuộc sống gia đình thật tốt. Nếu làm đối tượng kết hôn mà nói, vẫn dư sức là lựa chọn tốt nha.
Nhưng khổ nỗi Phương Minh Dư lại hoàn toàn không có phản ứng gì với hắn.
Hắn cứ đúng hạn mỗi ngày lại tặng hoa đưa quà cho Phương Minh Dư, trước khi đi làm còn ghé qua đợi trước cửa chờ đưa cô đi làm, tan tầm đứng ngoài cổng chính đơn vị đưa cô về nhà…….Tuy rằng cho tới bây giờ Phương Minh Dư cũng chưa từng lên xe của hắn.
Nhưng mà Trịnh Thu Dương! Không phải một tên đàn ông dễ dàng buông tha như vậy!
Hôm nay hắn mang theo một chiếc kẹp cài áo tự tay thiết kế và thủ công làm ra, tính chờ Phương Minh Dư tan tầm sẽ đưa cho cô, bình thường mà nói cô gái nào nhìn thấy cái này nhiều ít cũng sẽ cảm động cho xem, sau đó lại thuận lý thành chương hẹn cổ cùng đi ăn tối, phỏng chừng cổ thấy mình dụng tâm thành ý như vậy, chắc sẽ không cự tuyệt đâu… nhỉ?
Lý tưởng được 36đ, nhưng trước vẻ mặt như một thằng cu hớn hở, hiện thực lại quăng cho nó một mẩu bánh mì 2 đồng.
Trước cửa đơn vị Phương Minh Dư không thể tùy tiện đậu xe, Trịnh tiên sinh đành phải đem xe đậu trước một khách sạn gần đó, nhưng lại sợ không thấy Phương Minh Dư bước ra, nên vui vẻ tự vác thân đứng chờ đối diện cửa ra vào.
Ba tháng cuối năm gió lạnh thấu xương, Trịnh tiên sinh vì thích ra vẻ soái ca nên không thèm mặc áo lông, chỉ mặc một chiếc áo lông nỉ cùng áo bành tô ngắn bên ngoài, ngồi chồm hổm trên vỉa hè mà xém chút nữa đông thành cục nước đá.
Hắn chờ chờ, rồi lại chờ chờ, rốt cục chờ thấy Phương Minh Dư từ trong cửa đi ra, vui vẻ đứng lên đang muốn ngoắc gọi cô, lại thấy một người nữ tóc ngắn từ trong phòng bảo vệ bước ra, Phương Minh Dư vừa thấy người nọ liền vui vẻ ra mặt, hai người tay kéo tay vừa nói cười vừa đi.
Phương Minh Dư căn bản không chú ý tới Trịnh Thu Dương đang đứng đối diện bên kia đường.
Trịnh Thu Dương cười khổ chạy đi lấy xe, sau đó chậm rãi đuổi theo một đoạn, lại thấy Phương Minh Dư với người nữ tóc ngắn kia đi vào một spa.
Xem ra hôm nay là lại không thành rồi, Trịnh Thu Dương buồn bực nghĩ.
Cái người nữ tóc ngắn kia hắn đã gặp qua mấy lần rồi, theo Phương Sĩ Thanh nói thì đấy là bạn chung kí túc xá kiêm khuê mật của chị hắn, người Thiên Tân, vì ở cách đây không xa, nên cũng đến rất thường xuyên, cơ mà giờ làm việc hay đường xá cũng không quản mà chạy tới, chỉ vì theo khuê mật làm đẹp á?
Trịnh Thu Dương không hiểu lắm, nhưng hắn cũng biết nữ sinh mà thân quá như vậy cũng không được tốt lắm, ví như các em nữ sinh thường ngay đi vệ sinh cũng không nên tay trong tay cùng đi, còn có bởi vì cùng không thích người nào đó mà có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Hắn theo đuổi nữ thần chẳng thuận lợi, đương nhiên phải kể khổ với em trai nữ thần rồi.
Nữ thần không thích hắn, chồng trước nữ thần giờ cũng không thích hắn luôn.
…
Phương Sĩ Thanh nằm trên giường hưởng thụ đãi ngộ massage của Vương Tề, thuận miệng nhắc tới Trịnh Thu Dương: “Nó vẽ mấy bản thiết kế trang sức cho em xem thử, em thấy đều rất tốt, vậy mà anh trai nó lần nào cũng nói nó vẽ không đạt, trả thẳng về không chấp nhận sản xuất, rõ là cố ý ép người quá đáng mà, may là tính Thu Dương nó tốt, không thì làm gì dễ bỏ qua như vậy, là em thì đã sớm tức ch.ết rồi.”
Hắn nói lải nhải một hồi, thình lình bị Vương Tề hung hăng nhéo vào mông một cái.
Hắn ăn đau tru lên một tiếng, quay đầu lại nhe răng nhếch miệng gầm gừ: “Anh làm cái gì nha!”
Vương Tề nhéo xong lại xoa xoa cho hắn, nói: “Phiền em cả ngày chỉ biết nhắc đến người này.”
Phương Sĩ Thanh hớn hở vẫy đuôi nói: “Anh ăn dấm hở?”
Vương Tề nói: “Nếu ngày nào anh cũng muốn đi chơi với Viên Thụy, ngoài lên giường ra cái gì cũng làm, em vui không?”
Ngọn núi lửa Phương Sĩ Thanh phun trào, ngồi dậy vươn hai tay ôm chặt cổ Vương Tề, nói: “Anh dám liên hệ riêng với cậu ta, em cắn ch.ết anh luôn đó.”
Vương Tề cười khẽ cũng chống tay ngồi lên, đùa hắn: “Cắn? Cắn chỗ nào?” Tay anh theo bụng Phương Sĩ Thanh với vào trong quần ngủ.
Phương Sĩ Thanh được anh sờ thoải mái, ngả về trước, gối lên ngực anh, nói: “Trịnh Thu Dương làm dấm mà anh cũng ăn, thật là… nói bao nhiêu lần rồi nó là trai thẳng, hơn nữa nó còn đang theo đuổi chị em mà.”
Động tác trên tay Vương Tề đột ngột ngừng lại.
Phương Sĩ Thanh ngẩng mặt lên nhìn anh, nhíu mày nói: “Anh không vui?”
Tay Vương Tề lại tiếp tục, nói: “Anh em này của em không phải tình sự rất buông thả sao? Mà em vẫn yên tâm để cậu ta đi theo đuổi chị em.”
Phương Sĩ Thanh: “Nó rất buông thả là thật, nhưng mặc kệ mấy chuyện xấu bức lương vì xướng* gì của nó đi, bị chị em cự tuyệt vài lần sớm muộn gì nó cũng tự nản lòng thôi, hơn nữa chỉ còn chướng mắt nó như vậy, thà hẹn với khuê mật cũng không thèm hẹn với nó.” (*: dụ dỗ gái ngoan)
Vương Tề ngữ khí có chút cổ quái: “… Khuê mật nào?”
Phương Sĩ Thanh: “Tên Tô Vân nhỉ? Từng cùng phòng kí túc xá hồi đại học, ở Thiên Tân ấy.”
Vương Tề: “…”
Phương Sĩ Thanh cảm giác anh thất thần, có chút chua, Viên Thụy đơn phương yêu mến Vương Tề, nhưng thật ra Phương Sĩ Thanh cũng không để ý chuyện này lắm, loại hình đàn ông như Vương Tề, một bot nào cũng sẽ bị thu hút. Nhưng trước kia Vương Tề từng thích Phương Minh Dư, bây giờ nhắc tới Phương Minh Dư vẫn có vẻ quan tâm như vậy, hắn biết mình ăn dấm với Phương Minh Dư là rất không đạo lý, nhưng việc này sao có thể nhịn được.
Hắn không muốn cho Vương Tề sờ hắn nữa, túm lấy tay Vương Tề đang làm loạn trong quần ngủ mình ném ra ngoài, lật người qua kia nằm xuống, Vương Tề từ sau lưng ôm lấy hắn, hỏi: “Em sao vậy?”
Hắn không muốn nói mình vì chuyện kia mà không vui, buồn bực đáp: “Em hơi mệt, muốn ngủ.”
Vương Tề hôn hắn một cái, nói: “Vậy em ngủ trước đi, anh còn chút tài liệu chưa chỉnh lý xong, ra ngoài làm, không lại ồn em.”
Vương Tề đứng dậy đi ra ngoài, hắn lại càng không vui, khoanh chân ngồi ở đó, ôm gối đầu hờn dỗi một hồi.
Dạo này Vương Tề rất bận, mỗi ngày đi làm về lúc nào cũng còn chuyện phải xử lý, hắn đùa giỡn lôi cặp công văn của Vương Tề ra mò mẫm, trên tấm danh thiếp mới in có tên Vương Tề— CEO tập đoàn thương mại và truyền thông, trùng hợp là tập đoàn truyền thông này cùng công ty tạp chí《Ấn tượng JOY》cũng có rất nhiều nghiệp vụ hợp tác, là đối tác sau này chịu trách nhiệm về hình tượng ấn phẩm cùng kỳ san* của tạp chí, quy mô bên phía Vương Tề đang ngày càng mở rộng, phạm vi kinh doanh bao gồm chế tác phát hành truyền hình điện ảnh, quản lý nghệ sĩ, hỗ trợ mạng lưới truyền thông, và chế tác gameshow đang dần phổ biến, nêu ví dụ như, gameshow đang đứng đầu về tỷ lệ rating cao nhất mà Viên Thụy đang góp mặt là do đài truyền hình liên hợp với tập đoàn này sản xuất. (*: tuần, tháng, quý)
Tuy rằng Vương Tề chưa từng nói, nhưng Phương Sĩ Thanh biết anh rất vất vả, sau khi từ chức hầu như là phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng cũng may là còn chút nhân mạch, thời điểm mới gia nhập tập đoàn còn thuận lợi kéo mốc doanh thu lên cao trong thời gian ngắn, hiện giờ đảm nhiệm chức vị mới cũng làm rất xuất sắc.
Từ thật lâu trước kia Phương Sĩ Thanh đã rất sùng bái anh, cho rằng anh có nhiều thành công trong sự nghiệp là điều đương nhiên, nhưng thật sự khi bên nhau cùng chung một mái nhà mỗi ngày nhìn thấy anh đi làm về còn phải xử lý công việc đến khuya như vậy, mới biết được Vương Tề cũng là một người thường như mình, cũng phải tăng ca cũng phải xã giao, không phải chỉ có một bộ dạng chỉ điểm giang sơn chỉ trích Phương Tù* cao cao tại thượng, cũng sẽ có công tác việc vặt lung tung.
Vương Tề không phải là siêu nhân, hắn dĩ nhiên cũng thích, thậm chí còn càng càng thích.
Phương Sĩ Thanh chính là một tên quái dị như vậy, thích não bổ, thích xù lông, mà cũng sẽ biết tự kiểm điểm bản thân.
Sau một hồi làm công tác thông não, hắn cảm thấy mình thật chẳng ra làm sao. Vương Tề vứt bỏ con đường làm quan êm đẹp, phần lớn là vì hắn, đã phải vất vả như bây giờ, mà hắn còn cứ luôn không để Vương Tề bớt lo, ba ngày là hết hai ngày tỏ ra cáu kỉnh. Nếu hắn là Vương Tề, nhất định không thể kiên nhẫn với một thằng vợ yêu tinh khó hầu hạ như vậy.
Đang suy nghĩ cách lấy lòng Vương Tề, thì mẹ hắn lại gọi điện thoại tới.
Gần đây hắn chột dạ, đâu dám liên hệ với người nhà, mấy lần bắt máy chưa nói được vài câu đã tìm lý do vội vàng cúp máy, thực ra trong lòng hắn rất áy náy, xa nhà nhiều năm, tuổi ba mẹ cũng càng ngày càng cao, chắc đã sớm ngóng trông hắn năm tới mau mau cưới vợ sinh con cho họ ẵm bồng, hắn không sinh được còn chưa tính, bây giờ còn thành ra thế này.
Hắn vâng vâng dạ dạ nghe mẹ hắn nói qua điện thoại, cũng không dám nói quá nhiều, chỉ sợ nói nhiều sẽ mắc sai lầm. Mẹ hắn hỏi vài câu tình hình gần đây: “Tết này chừng nào con mới về được?”
Hắn nói: “Con không chắc lắm, giao thừa cũng chưa được nghỉ, có thể qua mùng một đi ạ, chờ con đặt được vé máy bay sẽ nói cho mẹ.”
Mẹ Phương còn nói: “Vậy con cũng về chung với chị con và Vương Tề rồi, tranh thủ mùng 2 đi, mẹ có hỏi chị con, nó cũng chưa xác định được, nó bận mà anh rể con cũng bận, có thể hai người chỉ về ăn bữa cơm rồi lại đi. Con đi chung với tụi nó, trên đường còn có người kèm cặp, có tụi nó giám sát con cũng tốt, tính con hay lung tung bừa bãi lắm.”
Phương Sĩ Thanh: “…”