Chương 42: Xử lý nhiệt
Vừa lúc Viên Thụy hôm nay chụp shot ảnh cho tạp chí《Ấn tượng JOY》, lúc Phương Sĩ Thanh gọi điện thoại thông báo cho đồng nghiệp nghe cậu ta còn ở Studio, hắn liền bảo cậu ta cũng đến đi. Cậu ta đến cùng các đồng nghiệp bên tòa soạn, sớm hơn Trịnh Thu Dương nhiều, còn đưa Phương Sĩ Thanh một bao lì xì rất hậu hĩnh.
Phương Sĩ Thanh thấy ánh mắt cậu ta lúc nhìn Trịnh Thu Dương vẫn có ý tứ kia, có chút ngoài ý muốn đạp tên kia một cước, trừng mắt nói: “Mày còn chưa giải thích rõ ràng với Viên Thụy hả?”
Trịnh Thu Dương oan ức nói: “Tao có nói rõ ràng rồi nha! Viên Thụy, tôi đây là theo anh em nói giỡn thôi, thật sự tôi đâu có cong; cậu xem nè… Điềm Điềm! Lại đây!”
Cô gái hắn dẫn đến kia lên tiếng trả lời rồi đi tới, hắn vươn tay kéo xuống ngồi cạnh mình, thân thiết ôm bả vai cô nàng, nói: “Đây là bạn gái tôi đó, gọi Điềm Điềm, tên ngọt ngoại hình ngọt, chỗ nào cũng ngọt, ha ha ha.”
Tầm mắt Viên Thụy rơi trên bộ ngực đồ sộ của em gái kia, thở dài thườn thượt.
Cô nàng bị cậu ta nhìn đến mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Em… này là hoàn toàn tự nhiên mà.”
Trịnh Thu Dương cũng không quan tâm cái này, sau khi chứng minh mình là thẳng nam, liền ôm bạn gái bên cạnh đi loanh quanh chơi.
Viên Thụy ngồi xuống chỗ hắn vừa ngồi, đưa một ly nước trái cây trong tay cho Phương Sĩ Thanh, còn mình ngưỡng cổ uống ly còn lại, hai ba ngụm đã thấy đáy.
Phương Sĩ Thanh cầm ly nước, khuyên nhủ: “Cậu cũng đừng buồn, sớm nói cho cậu biết nó thích phụ nữ rồi mà, chân trời góc bể nào mà không kiếm ra nổi một 1.”
Viên Thụy nói: “Tôi biết mà, sau cái lần tôi tìm cậu hỏi chuyện, ảnh cũng nói với tôi một lần rồi, chỉ là tôi vẫn chưa từ bỏ ý định được, aiz, thôi vậy, dù sao tôi vẫn luôn thất tình.”
Phương Sĩ Thanh nói: “Cậu đừng ỉu xìu vậy chứ, điều kiện cậu tốt như vậy, còn sợ không có người thích mình à? Cậu quên rồi hả? Tôi kén chọn vậy mà trước kia còn theo đuổi cậu đấy thôi.”
Viên Thụy nhích mông về phía sau, nói: “Tôi mới kén chọn nè, nếu tôi đến với cậu ngay từ đầu cũng đâu đến nỗi cô đơn như vậy, cậu không biết tôi hâm mộ những người có người yêu thế nào đâu.”
Phương Sĩ Thanh vốn định khuyên cậu ta, nghe cậu ta vừa nói vậy lại không biết nên tiếp tục khuyên thế nào.
May mà Viên Thụy cũng không đợi hắn khuyên nhủ, còn nói: “Sao cậu không gọi Vương Tề cùng tới? Trường hợp này rất thích hợp show ân ái nha.”
Phương Sĩ Thanh sụt sịt, nói: “Không gọi ảnh đâu, hai ngày này còn đang giận dỗi kìa.”
Nếu đổi thành những người khác, kỳ thật hắn cũng không có biện pháp tự nhiên mà bắt đầu tố khổ như vậy, nhưng với tính cách của Viên Thụy, lại đặc biệt thích hợp làm người tâm sự.
Quả nhiên Viên Thụy lập tức bị lây cảm xúc y chang nhau, cau mày nói: “Sao vậy nha? Thế nào mà đang êm đẹp lại đi giận dỗi?”
Phương Sĩ Thanh nói: “Là vấn đề của tôi… Mẹ tôi đến đây ở vài ngày, vốn đã thỏa thuận thừa dịp mẹ ở đây; tôi sẽ come out rõ ràng, chỉ là chuyện tới trước mắt không ngờ tôi lại đổi ý, vậy là Vương Tề liền nổi giận, tôi giải thích cái gì ảnh cũng nghe không vô, hôm nay tôi đi tiễn mẹ tôi, lẽ ra ảnh cũng nên bàn chuyện chuyển về đi phải không? Đằng này ảnh lại đi tìm một cái lý do hết sức buồn cười; rồi nói tạm thời chưa thể về được.”
Viên Thụy nghe vô cùng nghiêm túc, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cậu phải đi dỗ ảnh đi, làm hòa nhanh lên, không thì cứ thế mà ở riêng, tình cảm sẽ nhạt nhẽo ngay, ba mẹ tôi chính vì vậy mà ly hôn đó.”
Phương Sĩ Thanh ngồi thẳng, hỏi: “Dỗ thế nào cơ?”
Viên Thụy ngẩn ngơ, buồn rầu đáp: “Làm sao tôi biết được? Tôi có bao giờ được yêu đương đâu.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Hắn nhịn không được hỏi: “Chẳng phải cậu nói cứ luôn thất tình đấy sao? Chẳng lẽ toàn là yêu đơn phương không có kết quả?”
Viên Thụy có chút đáng thương nói: “Tôi cũng không biết trong mệnh tôi dẫn theo thứ gì, mà mỗi lần tôi thích một người, người ta toàn không thích tôi.”
Gần ngay trước mắt có hai ví dụ điển hình, một là đồng chí Vương Văn, hai là thẳng nam Trịnh Thu Dương.
Phương Sĩ Thanh đề nghị: “Không thì…lần sau cậu thử bị động một chút đi?”
Viên Thụy xoắn xuýt nói: “Nhưng mà tôi nhịn không được.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Viên Thụy nói: “Cậu không biết chứ, tình huống nhà tôi tương đối phức tạp, sau khi ba mẹ tôi ly hôn thì từng người có gia đình riêng của mình, ba tôi chưa từng quản tôi, vài năm sau mẹ tôi cũng qua đời, còn ba dượng tôi ông ta lại là một kẻ biến thái.”
Phương Sĩ Thanh chấn động, lộn xộn nói: “Vậy, vậy cậu… Cậu không báo cảnh sát sao? Lúc đó cậu mấy tuổi?”
Viên Thụy kỳ quái nhìn hắn, nói: “Tại sao phải báo cảnh sát chứ? Nghiện giả nữ cũng trái pháp luật sao?”
Phương Sĩ Thanh: “…” Hắn nhẹ nhàng thở ra, ít ra cũng không phải loại biến thái hắn tưởng.
Viên Thụy nói: “Cho nên a, cả ngày tôi tan học về nhà liền nhìn thấy ba dượng tôi giả bộ dáng kia, thế là tôi dần dần bắt đầu rất phiền phụ nữ, sau đó chỉ thích đàn ông.”
Phương Sĩ Thanh có chút đồng tình với cậu ta, bị nhân tố sau này cải tạo tính hướng đồng chí, thường thống khổ hơn so với bẩm sinh rất nhiều.
Viên Thụy đặt ly nước trái cây đã uống hết qua một bên, tiện tay vơ một miếng quýt lại đây ăn, nói: “Ăn rất tốt đó.”
Phương Sĩ Thanh: “…” Hàng này tâm cũng quá rộng lượng đi!?
Viên Thụy gom ba bốn miếng quýt lại đây cho hắn: “Cậu cũng ăn vài cái đi, trong vỏ quýt có rất nhiều vitamin C, chắc chắn có lợi để trị cảm cúm.”
Phương Sĩ Thanh nhận lấy, độ hảo cảm với Viên Thụy lại tăng lên vài level.
Hắn thành tâm nói: “Aiz, chờ tôi kiếm được một top thích hợp có chất lượng tốt, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cậu ha.”
Viên Thụy sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
Phương Sĩ Thanh nói thêm: “Cậu yên tâm, nhất định phải đẹp trai nhân phẩm cũng tốt mới giới thiệu cho cậu được chứ, ừm, ngón áp út cũng phải dài nha, ha ha.”
Viên Thụy bỗng nhiên ôm cổ hắn, hết sức vui vẻ nói: “Phương Sĩ Thanh! Cậu thật là tốt!”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Viên Thụy buông hắn ra: “Cậu làm sao vậy? Sao mặt hồng vậy? Tôi mới ôm cậu một chút thôi mà… Không lẽ cậu còn thích tôi đấy chứ?”
Nhìn mặt cậu ta lộ vẻ hoảng sợ, Phương Sĩ Thanh đấm ngực, đến mức mặt đỏ bừng nói: “Khụ khụ khụ, tôi mới bỏ miếng quýt vào miệng, cậu lại lao qua đây hại tôi nuốt mất luôn, khụ…”
Viên Thụy ngượng ngùng vỗ vỗ sau lưng hắn, lại cầm ly nước ấm lại đây cho hắn uống.
Hai tiểu thụ ngồi cạnh nhau cậu một câu tôi một câu liền thành anh em tốt lúc nào không hay, Trịnh Thu Dương bên kia thỉnh thoảng lại đảo đảo mắt qua nhìn bọn họ.
Vừa rồi hắn lặng lẽ nghe mấy nữ nhân viên bát quái, nói là Phương chủ biên trước kia từng theo đuổi Viên Thụy.
Phương Sĩ Thanh cho tới giờ vẫn chưa từng nói với hắn chuyện này, hiện tại đột nhiên biết được một tin bất ngờ như vậy, mắt thấy hai người này trên sô pha cứ thân thiết hết sờ lại ôm, trong lòng cổ quái nói không nên lời.
Buổi tiệc bù đắp diễn ra tới mấy tiếng, vào lúc cao trào nhất, tất cả mọi người chơi ‘Dzô’, nhảy múa tưng bừng, ầm ĩ từng đợt cười đùa.
Viên Thụy cùng vài người đang chơi tròcờ phi hành, đứng cạnh cậu ta là một nam sinh rất ưu nhìn, không ngừng vỗ vỗ tay, trông khá hoạt bát. Trịnh Thu Dương vừa hát song ca với bạn gái bên cạnh một bản tình ca, ánh mắt vừa vô ý lướt qua bên kia.
Khả năng Viên Thụy đổ xúc sắc trúng, cậu tiểu gay kia đặc biệt tự nhiên ôm lấy cánh tay cậu ta, nhón mũi chân hôn lên mặt cậu ta một cái, Viên Thụy tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bàn cờ, chỉ dùng mu bàn tay cọ cọ mặt.
Kỳ thật tiểu nam sinh này vừa thấy đã ẻo lả như vậy, không chừng còn lầm tưởng Viên Thụy là 1, nên giờ mới hăng say ngã vào.
Nhưng cả người Trịnh tiên sinh đều không thoải mái.
Sao mà hiện tại hắn cứ thấy ai ở chung với Viên Thụy, toàn cảm giác người nọ có ý định chiếm tiện nghi Viên Thụy nhỉ?
Làm ầm ĩ đến 12 giờ, người dần dần tản, Trịnh Thu Dương cũng dẫn bạn gái đi rồi.
Viên Thụy không có bạn đi cùng, xỏ áo khoác xong chuẩn bị đi, lại thấy chủ nhân bữa tiệc hôm nay nằm sấp bất động trên sô pha, đi qua hỏi: “Phương Sĩ Thanh, cậu không sao chứ? Có phải uống nhiều quá rồi không?”
Phương Sĩ Thanh nhíu mi, hai má đỏ bừng, nói: “Cũng uống không nhiều, nhưng hơi chóng mặt.”
Viên Thụy nói: “Cậu còn cảm đúng ra không nên uống rượu a, aiz, vậy cậu làm sao bây giờ? Gọi Vương Tề tới đón cậu đi?”
Phương Sĩ Thanh vốn còn mơ mơ màng màng, nghe đến câu này nhãn tình sáng lên, lấy di động ra lục lọi danh bạ, lại có chút do dự, nghĩ nghĩ nói: “Cậu giúp tôi gọi ảnh đi, cứ nói tôi say ch.ết, hỏi ảnh tới đón tôi được không.”
Viên Thụy rất vui lòng làm chuyện này, vui vẻ nhận lấy di động, tín hiệu vừa thông đã nhanh miệng nói: “Vương Tề, tôi là Viên Thụy… Phương Sĩ Thanh uống nhiều quá, giờ đang bất tỉnh nhân sự, có thể sắp ch.ết rồi, anh mau tới đón cậu ấy đi.”
Phương Sĩ Thanh: “…囧”Đại ca! Say ch.ết là một tính từ! Cái gì mà có thể sắp ch.ết a!
Viên Thụy vừa nghe điện thoại vừa nháy mắt với hắn, không biết Vương Tề nói gì đó, cậu ta lại nói: “Không phải a, cậu ấy bị cảm rất nghiêm trọng, vừa uống rượu lại cộng thêm tác dụng của thuốc, giờ mặt cậu ấy đỏ quá chừng, người cũng nóng lắm, tôi thấy cũng phải sốt tới 60 độ.”
Phương Sĩ Thanh (▔□▔!) Đậu má, mau xê ra! Tui muốn quỳ!
Viên Thụy cúp điện thoại, Phương Sĩ Thanh chờ mong nhìn cậu ta, cậu ta lại hết sức ngại ngùng nói: “Vương Tề nói ảnh có việc không tới được, nhờ tôi giúp cậu đón taxi.”
Phương Sĩ Thanh không dám tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa: “Cậu đừng đùa tôi, ảnh nói như vậy thật á?”
Viên Thụy gật gật đầu, vẻ mặt có lỗi nói: “Xin lỗi nha, có phải vừa rồi tôi nói bậy quá không? Làm ảnh nghe lại nghĩ tôi lừa ảnh?”
Phương Sĩ Thanh mím môi muốn khóc, nói: “Chuyện không liên quan đến cậu, khoa trương một chút thì có sao? Tôi khó chịu muốn ch.ết thật mà, trễ thế này rồi ổng còn có thể có chuyện gì? Hừ! Ổng chính là không muốn tới đón tôi thôi.”
Viên Thụy nói: “Cậu đừng buồn…Nếu không, hay tôi đưa cậu về đi, hôm nay tôi không uống rượu.”
Phương Sĩ Thanh nói: “Đừng, trễ vậy rồi không thể làm phiền cậu được, tôi vẫn nên gọi taxi đi.”
Viên Thụy khoát tay nói: “Không phiền không phiền, vừa lúc mai tôi cũng không có công tác cũng không sợ về trễ, cậu ở đâu?”
Phương Sĩ Thanh nói tên tiểu khu, Viên Thụy cười nói: “Vậy vừa lúc nha, tôi cũng ở cách đó không xa, đưa cậu về xong tôi đi bộ mấy phút là đến nhà rồi, còn đỡ phải đón xe nữa đó.”
Phương Sĩ Thanh vừa nghe cũng hiểu thích hợp, liền nói: “Vậy cảm ơn cậu.”
*…*
Viên Thụy đưa hắn đến dưới lầu, nhìn bộ dạng rất không ổn của hắn, nói: “Ây da, thôi để tôi đưa cậu lên nhà luôn đi.”
Lên lầu vào cửa, Viên Thụy đỡ hắn vào phòng ngủ ngã đầu lên giường, Phương Sĩ Thanh nhức đầu hoa mắt, vừa đặt đầu lên gối liền ngủ như ch.ết.
Viên Thụy lấy chăn đắp lên người hắn, thấy hắn ngủ rồi, liền bước ra ngoài muốn đi, mới vừa đi tới giữa phòng khách, cửa chống trộm đang đóng ‘cạch’ một tiếng bị mở ra.
Viên Thụy: “!!!”
Vương Tế đẩy cửa vào: “… Cậu đưa em ấy về?”
Sau một thời gian dài Viên Thụy lại nhìn thấy tình nhân trong mộng lúc trước nhất thời mặt đỏ bừng nói: “Ừm… Cậu ấy đang ngủ.”
Vương Tề nói: “Cảm ơn cậu.”
Anh xoay người đổi giày, sau đó trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ.
Viên Thụy ngốc hề hề đi theo phía sau anh.
Phương Sĩ Thanh nằm trên giường ngủ say mê mệt, mặt ửng hồng, mày nhíu lại một chỗ.
Vương Tề sờ sờ mặt hắn cùng trán, xoay người lại thấy Viên Thụy đang đứng cạnh cửa, đi ra trước, đóng kỹ cửa phòng ngủ, mới nói: “Cậu ở cách đây xa không?”
Viên Thụy không biết anh muốn làm gì, ăn ngay nói thật: “Hơi xa, đi xe mất 40 phút.”
Cậu ta vừa rồi là vì để Phương Sĩ Thanh an tâm tiếp nhận ý tốt của mình mới nói dối.
Vương Tề nói: “Vậy ngồi đỡ sô pha một lúc đi, chờ lát nữa để tôi đưa cậu về.”
Viên Thụy vội nói: “Không cần không cần…”
Vương Tề nói: “Cậu đưa em ấy về, tôi đưa cậu về, như vậy mới công bằng.”
Viên Thụy ngượng ngùng lui lại phòng khách ngồi xuống, cậu ta cảm thấy ý tứ Vương Tề hẳn là không muốn để Phương Sĩ Thanh thiếu mình một cái nhân tình.
Vương Tề đun một ấm nước sôi, lại đi đến bàn trà mở ngăn kéo lấy ra gói hạ sốt, xé đổ vào ly, rót thêm nước nóng vào gần nửa ly, lại cầm ly nước thường thêm vào điều chỉnh vài lần, tự mình nếm nếm, khả năng thấy độ ấm đã thích hợp, mới cầm ly nước pha sẵn thuốc đi vào phòng ngủ.
Viên Thụy lặng lẽ đi qua đứng cạnh cửa nhìn nhìn, thấy Vương Tề đang nâng ót Phương Sĩ Thanh đút hắn uống thuốc xong, dùng ngón cái xoa xoa vệt nước nhỏ dính trên khóe miệng hắn, động tác quả thực ôn nhu muốn ch.ết.
Viên Thụy nhìn tới say mê, hâm mộ quá không chịu đâu không chịu đâu.