Chương 2: Trưởng bối
Tính ra thì bây giờ cô nàng họ Chu nào đó ngay cả tên họ của mình là gì cũng xém chút quên mất tiêu. Vị nhị cô nãi nãi Cẩm Tú đã lệnh cho toàn bộ nha đầu, bà tử ở trong phòng tất cả đều phải trực tiếp kêu nàng là La Y, rốt cuộc sau ba ngày cũng thành công tạo thành phản xạ có điều kiện. Chưa kịp vui mừng thì La Y đã đau đớn phát hiện ra, phản xạ cái cọng lông, ngoài những lúc cố ý nhắc nhở ra thì ở trong nhà bất luận dưới tình huống nào thì tên nàng cũng đều không được sử dụng đến.
Trưởng bối thì kêu nàng là “Tam nha đầu”, ngang hàng thì kêu là “Tam tỷ tỷ” không thì cũng là “Tam muội muội”, nô bộc thì kêu “Tam cô nương”. Trách không được ở cổ đại từ đại cô nương cho đến tiểu nha đầu đêu đầy rẫy như trường hợp chưa được đặt tên. Nhân quyền a nhân quyền! Nữ quyền a nữ quyền!
“Cô nương.” Giọng nói thanh thúy của Quất Tử truyền tới “Ở chỗ phu nhân và cữu phu nhân có rất nhiều táo Sơn Đông nên đặc biệt đưa tới cho chúng ta một sọt! Rất thơm a!”
“Chỗ những người khác đều có phần rồi sao?”
Tạ ơn trời đất, ba ngày nay nhờ có Dương mama tích cực bù đắp kiến thức, cuối cùng nàng cũng đã có chút phản ứng của đại gia khuê tú.
“Tất nhiên đã có rồi ạ!”
“Cô nương, sợ là phải đến chỗ phu nhân tạ ơn một chút!” Dương mama đang đóng đế giày cho La Y nói.
Nói đến vị mama này, La Y lại cảm thấy vô lực. Vốn dĩ những tình huống xuyên không kiểu này nữ chính không phải đều là nhờ mama, nha đầu thân cận tỉ mỉ dạy dỗ sao? Vị mama này lại hoàn toàn ngược lại, tính tình vừa nhát gan lại rụt rè, đến một cái rắm cũng không đánh ra được, chỉ bởi vì hai ngày nay La Y bị chứng “mất trí nhớ”, để cố gắng chỉ điểm cho nàng nên mới phá lệ nói nhiều hơn một chút nếu không cũng không đến nỗi khiến cho Cẩm Tú phải giảng giải loạn cả lên như vậy.
A Di Đà Phật! Nếu như không có vị tỷ tỷ đó của nàng thì La Y nàng quả thực đã trở thành một đứa ngốc ngếch đần độn rồi! Lừa gạt mẹ ruột của người ta, rất có áp lực nha! Ngộ nhỡ sự việc đổ bể khiến cho nàng trở thành yêu quái bị bắt lên giàn thiêu thì đó tuyệt đối là mất nhiều hơn được a!
“Vậy Dữu Tử đi cùng ta một chuyến vậy.” La Y thở dài nói, trong lòng cảm thấy Quất Tử rất tăng động, nhãn lực tuyển chọn hạ nhân của cái nhà này thật không đáng tin.
Chủ tớ hai người liền đi tới chính viện, vừa bước vào trong đã thấy Cẩm Tú đang dính ở bên cạnh mẫu thân làm nũng. Nhị phu nhân Hoàng thị cười đến cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng toát lên vẻ ôn nhu. La Y nhìn cảnh tượng đó trong lòng có chút xúc động, nhẹ nhàng hành lễ:
“Thỉnh an mẫu thân.”
Hoàng thị hơi thu lại nụ cười, ngồi thẳng lưng lại: “Con đột nhiên qua đây, có chuyện gì sao?”
“Con là đặc biệt đến để tạ ơn mẫu thân đã thưởng táo.” La Y cười rạng rỡ nói: “Đặt ở trong phòng, hương táo ngòn ngọt liền lan tỏa khắp nơi, thật sự rất thơm!”
“Ở chỗ ta vẫn còn, nếu như con thích thì lấy thêm một ít đi.”
La Y có chút ngượng ngùng, rốt cuộc vẫn là chưa đủ cảm giác thân thiết, đành phải xấu hổ nói: “Đợi hết rồi con sẽ lại đến xin.”
Hoàng thị cười gật đầu: “Nhà bếp có một sư phụ làm điểm tâm mới đến, tỷ muội các con đến đó xem xem, ba ngày nữa trong nhà có việc, dù sao cùng cần làm chút món sở trường để dâng lên.” Hoàng thị lại nhìn Cẩm Tú một chút rồi nói: “Đã mười ba rồi, nháy mắt một cái đã chuẩn bị phải nói đến chuyện hôn sự rồi…”
Cẩm Tú đỏ mặt, lôi kéo La Y bỏ chạy. La Y quay đầu lại nhìn thấy vị mẫu thân từ trên trời rơi xuống của mình chỉ cười lắc đầu, trong lòng nàng đột nhiên thấy chua xót, mẹ già nhà nàng giờ này không biết đang thương tâm như thế nào nữa. Chỉ hy vọng là linh hồn mặc dù bị tráo đối nhưng thân thể…
Từ nhà bếp trở về, Cẩm Tú lại lôi kéo La Y đến phòng của mình. Kỳ thực, tỷ muội hai người vốn dĩ ở cùng mội viện, chung một sảnh đường, Cẩm Tú ở phòng phía Đông, La Y ở phòng phía Tây.
“Mấy ngày nay muội đã nhớ lại thêm điều gì chưa?”
La Y co rút khóe miệng: “Chưa ạ.”
Ngay từ đầu nàng đã không phải là La Y nguyên bản, nhớ cái cọng lông!
Cẩm Tú than thở: “Nhưng thêu thùa chắc là nhớ được chứ?”
La Y cố sống cố ch.ết lắc đầu, mấy thứ đồ chơi đó chắc chắn là vượt quá giới hạn cao nhất của nàng.
“Vậy viết chữ thì sao?”
Chữ? Chắc là muốn nói đến thư pháp đây! La Y đành phải lắc đầu như cũ.
Cẩm Tú xám ngắt:: “Vậy muội còn nhớ rõ cái gì?”
La Y không đành lòng khiến cho tỷ tỷ tốt của mình quá mức thương tâm đành phải nói: “Muội còn nhớ được một vài chữ…”
Cẩm Tú thở phào nói: “Vậy là tốt rồi, cũng còn đỡ hơn so với việc không nhớ được chút gì. Được rồi! Bắt đầu từ ngày mai, sau khi dậy sớm thỉnh an xong ta sẽ dạy muội viết chữ, dù sao thư phòng của chúng ta cũng là dùng chung. Sau khi dùng cơm, nghỉ trưa xong, ta sẽ phân phó mama dạy muội thêu thùa. Còn riêng cầm kỳ thì để tính sau, biết hay không cũng không cần gấp. Buổi tối sau khi cùng nói chuyện với trưởng bối xong thì nghỉ ngơi sớm đi, tránh hư mắt.”
“Vâng, muội biết rồi, đa tạ tỷ tỷ!” Vị tỷ tỷ này thật xứng với câu “trưởng tỷ như mẹ” nha!
“Đều là tỷ muội trong nhà, nói đa tạ với không đa tạ cái gì? Cũng không biết là…!”Cẩm Tú rũ mí mắt.
“Là thế nào?”
Cẩm Tú kỳ thực muốn nói, cũng không biết là sau này mỗi người sẽ lưu lạc ở phương nào, đời này không biết còn có thể gặp lại hay không nhưng cuối cùng vẫn là không tiện nói ra đành phải chuyển sang đề tài khác.
“Là ta đang nhớ tới Đại tỷ, không biết là tỷ ấy sống có tốt hay không nữa?”
“Hai ngày nay muội có nghe đám tiểu nha hoàn nói chuyện, luôn nói rằng Đại tỷ gả đi tốt như thế nào, tỷ còn lo lắng cái gì?”
“Đúng là lời nói của hài tử!” Cẩm Tú cười nói: “Làm sao có thể không lo lắng? Ở Định Tây Bá Tước phủ phía trên còn có lão thái thái, ba bà mẹ chồng danh chính ngôn thuận, còn vô số chị em dâu, muội tưởng làm trưởng dòng chính dễ dàng lắm sao?”
La Y đột nhiên nhớ tới một quyển tiểu thuyết trước kia từng xem qua, tác giả đã từng nói trong một đại gia đình làm dâu nhỏ là thoải mái nhất, quả nhiên là như vậy sao? Hình như là mẹ nàng cũng rất nhàn nhã a! Vậy công việc của Đại tỷ là trạch đấu rồi! Ách, mà nói vậy, nhà nàng ở nơi này thuộc loại đẳng cấp nào ta?
Nàng đành phải hỏi bách khoa toàn thư Cẩm Tú: “Vậy nhà chúng ta có phẩm cấp như thế nào?”
Cẩm Tú rất bình tĩnh nói: “Tổ tông của chúng ta cũng từng làm đến Bá tước.”
“A, như vậy chẳng phải là danh gia vọng tộc sao?” La Y mở to mắt hỏi.
“Cũng không tính là vậy.” Cẩm Tú lắc đầu: “Tước vị đó không được truyền thừa, chỉ một đời thôi, chẳng qua là tổ tông chúng ta lợi dụng cơ hội gom góp được nhiều ruộng đất. Truyền đến đời tổ phụ chúng ta thì có được hai người đỗ Tiến sĩ, hiện thời tổ phụ chúng ta đang giữ chức Thiếu Khanh Thái Thường tự chính tứ phẩm. Cũng coi như là đại quan, có thể làm chỗ dựa cho con cháu.”
La Y gật đầu: “Vì thế Đại bá phụ cũng ra làm quan?”
“Đại bá phụ là do tự mình thi đỗ, đỗ Tiến sĩ. Thánh thượng còn từng khen ngợi nhà chúng ta phụ tử đều là Tiến sĩ đấy. Hiện giờ Đại bá phụ đang giữ chức Công bộ Chủ sự chánh lục phẩm.”
“Thật là lợi hại.” La Y nghĩ tới chế độ khoa cử biến thái đời nhà Minh liền lập tức đối với trưởng bối của gia đình này có một cái nhìn khác.
“Vậy phụ thân của chúng ta thì sao?”
Cẩm Tú cúi đầu: “Phụ thân… cũng ra làm quan, đang giữ chức Huyện lệnh ở phủ Song Giang, Lê Bình, Quý Châu, hiện tại chỉ mang theo Trương di nương cùng đến nơi nhậm chức.”
“Chúng ta không cần đi theo sao?”
“Quý Châu quá xa, tổ mẫu không nỡ xa chúng ta. Huống chi thân thể của mẫu thân không được tốt, chúng ta… Ừm, hơn nữa ca ca của chúng ta cũng còn chưa thành thân.”
La Y suy nghĩ một lát cảm thấy cũng đúng, vị cha hờ này hẳn phải xui xẻo lắm mới phải chạy đến Quý Châu nhậm chức. Nơi đó chính xác là một vùng khỉ ho cò gáy, lại là nơi tiếp giáp của ba tỉnh, có đủ loại dân cư thượng vàng hạ cám. Nhưng mà phu thê tách ra như vậy không có việc gì sao? Hay là nữ nhân thời cổ đại chỉ cần có nhi tử thì có thể bất kể sống ch.ết của trượng phu?
Vừa mới nói tới chuyện công danh thi cử của các ca ca thì có một tiểu nha đầu đi vào thông báo: “Thỉnh an Nhị cô nương, Tam cô nương, bởi vì chuyện mừng thọ của Đại lão gia nên lúc này Đại cô nãi nãi*(cách xưng hô đối với người con gái đã có chồng) đã về đến nhà, hiện đang ở thượng phòng khấu đầu thỉnh an lão thái thái, lão thái thái kêu em thỉnh hai vị cô nương đến gặp mặt.”
Phải nói như thế nào nhỉ, chính là người vừa nhắc đã lập tức linh nghiệm. Hai tỷ muội cùng nhìn nhau cười sau đó dắt tay nhau đi tới thượng phòng.
Đây là lần đầu tiên La Y gặp Uyên Văn, nàng mỉm cười hành lễ. Hỏng bét! Trên tờ danh sách ghi là “Uyên…” gì nhỉ?
“Tam muội muội quả thực là không nhớ được bất kỳ người nào sao?” Đại cô nãi nãi nắm lấy tay La Y, quay sang hỏi Cẩm Tú.
Cẩm Tú gật đầu: “Kính xin tỷ tỷ đừng trách móc.”
“Không đâu.” Uyên Văn cười nói: “Nói gì vậy, chẳng lẽ đây chỉ là muội muội của mình muội thôi sao?”
Cẩm Tú tự biết lỡ lời, chỉ cười cười không lên tiếng. La Y định lên tiếng nói giúp nhưng lại không biết phải nói như thế nào = =|||
“Tam muội muội!” Uyên Văn quay đầu nhìn La Y: “Ta là Uyên Văn, là Đại tỷ tỷ của muội, đã nhớ kỹ chưa?”
“Vâng, nhớ kỹ rồi ạ.” Thì ra tên là “Uyên Văn”
Sắc trời cũng không còn sớm, sau khi gặp riêng từng người một thì cả nhà liền cùng nhau dùng bữa tối, La Y cũng thuận tiện cách một tấm bình phong nhìn thoáng qua Đại tỷ phu cùng với năm vị huynh đề trong nhà thúc phụ, bá phụ.
Ngày hôm sau, La Y rời giường rửa mặt xong liền theo thói quen chạy đến phòng của Cẩm Tú, vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy giọng nói của Uyên Văn. Sao tỷ ấy đến sớm như vậy? Ở cửa phòng cũng không thấy nha đầu nào, La Y đành phải tự mình vén rèm lên bước vào bên trong.
“Ồ, Đại tỷ, tỷ làm sao vậy?” La Y nhìn thấy ánh mắt Uyên Văn đỏ hoe liền lập tức hỏi.
Uyên Văn lạnh nhạt nói: “Cũng không có gì, chỉ là tranh cãi với tỷ phu muội vài câu nên tìm Nhị muội tố khổ một chút thôi.”
La Y không hề nghĩ ngợi, thốt lên: “Nếu như tỷ phu khi dễ tỷ vậy cứ kêu Đại ca cho huynh ấy một trận.”
Uyên Văn khóe miệng giật giật, cũng không tiếp tục nói chuyện, không khí liền lập tức trở nên tẻ ngắt.
Cẩm Tú nhìn cả hai người cũng không biết phải nói gì thêm liền chuyển đề tài: “Ngày mai là sinh thần của Đại bá phụ, lúc này ở thượng phòng toàn là người đến tặng lễ nên tổ mẫu cho phép chúng ta ở lại trong phòng nhàn nhã, đừng tới quấy rầy. Muội nếu như rảnh rỗi vậy thì về phòng đem “Kim Cương Kinh Khắc Thạch” của Thành Huyền tiên sinh chép lại một lần, một chút nữa ta sẽ tới kiểm tra.”
La Y cho dù có ngốc đến đâu cũng hiểu rằng vị Đại cô nãi nãi kia không thích nàng. Nàng âm thầm chĩa ngón giữa ở trong lòng, dám ở trong viện của lão nương tỏ sắc mặt, nhà người là cái thá gì! Bất quá dù sao cũng là tỷ tỷ ruột nhà mình, vẫn cần phải giữ thể diện, nghĩ vậy nàng liền đứng dậy mỉm cười, hành lễ cáo lui.
“Kim Cương Kinh” bản của Liễu Công Quyền tổng cộng mới chừng một ngàn chữ, nếu dùng máy tính thì chỉ cần nửa giờ là có thể đánh xong nhưng đáng tiếc thứ có thể dùng bây giờ chỉ có mỗi bút lông. Đến khi hai tỷ muội bên kia nói chuyện phiếm với nhau xong thì bên này La Y mới viết được gần hai trăm chữ loằng ngoằng như giun ở trên giấy. Cẩm Tú đi qua kiểm tra, xem xong thì dở khóc dở cười, lại phải tỉ mỉ dạy lại cho La Y cách viết sau đó để mặc cho nàng luyện chữ còn mình thì ngồi bên cạnh ngẩn người.
La Y luyện được vài chữ, nhịn không được hỏi: “Đại tỷ khi dễ tỷ sao?”
“Tại sao muội lại hỏi thế?” Cẩm Tú kinh ngạc hỏi
“Muội thấy tỷ ấy… có chút…” Cao quý, ngạo mạn! Đương nhiên những lời nay La Y đánh ch.ết cũng không nói ra.
“Muội đừng trách Đại tỷ! Tâm trạng tỷ ấy không vui, muội đừng để bụng!”
La Y gật đầu lại hỏi: “Tỷ phu làm ra chuyện xấu gì sao?”
Cẩm Tú cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho đám nha đầu lui ra: “Muội vẫn còn nhỏ, hiểu cái gì là chuyện xấu chứ?”
“Đòi nạp thiếp.”
Cẩm Tú vội vàng che miệng La Y, nhỏ giọng hỏi: “Lời này ai nói với muội?”
La Y có chút bối rối: “Không, không có ai nói với muội! Là muội đột nhiên nghĩ tới thôi!” La Y đổ mồ hôi hột, không phải là phạm vào đại kỵ húy gì đấy chứ?
“Nhưng lời này không được phép nói với người khác.” Cẩm Tú thở dài. “Nha đầu này, bị bệnh một trận lại làm đánh mất dáng vẻ cẩn thận trước kia. Về sau nếu có chuyện gì đầu tiên phải hỏi qua ta, không được đi xung quanh nói lung tung.”
“Mẫu thân cùng không thể nói sao?” La Y nghiêng đầu hỏi.
Cẩm Tú nghẹn lời, nhìn La Y thật lâu mới nói: “Mẫu thân thân thể không được tốt lắm, chúng ta đến thăm người một chút. Mấy ngày nay bận rộn việc chúc thọ của Đại bá phụ, nhất định là mẫu thân rất mệt mỏi. Theo ta thấy, mẫu thân chính là cứng cỏi quá mức, đến ngay cả lão thái thái cũng biết thân thể mẫu thân không tốt, cần gì phải cố sức chống đỡ như vậy!” Cẩm Tú nói xong liền không nhịn được rơi nước mắt.
La Y chân tay luống cuống, đành phải nói lảng sang chuyện khác: “Tỷ còn chưa nói cho muội biết vì sao Đại tỷ tỷ tâm trạng không vui mà?