Chương 27: Phòng bị gả

Edit: Hắc Phượng Hoàng


Sau khi đại định xong cách hôn lễ chỉ còn lại một tháng. Hôn sự vốn định vội vã, cũng may khi Cẩm Tú xuất giá, Hoàng gia xuất đầu nhấc lên 1500 lượng bạc kia của La Y mua đất trước. Lúc này ruộng tốt Kinh Giao cực đắt, ít nhất cũng phải 25 lượng bạc một mẫu, quyền quý lại nhiều, càng không còn chỗ trống mà tranh. Đành phải lại thối lui đến Sơn Đông, mua đám điền sản kề bên Hoàng thị để lại. Đúng là hai tỷ muội vận may tốt, cách điền trang Hoàng thị không tới năm mươi dặm có một thôn trang nhỏ muốn bán, ba trăm mẫu ruộng tốt cộng thêm một trăm mẫu núi, còn có mười mẫu cây táo, vừa đúng ba ngàn lượng.


Chỉ là La Y không dùng hết toàn bộ 1500 lượng, Cẩm Tú cầm vàng mang ra đổi. Vốn nói hai tỷ muội chia đều, nhưng La Y không muốn chiếm món lợi này bèn lấy một trăm mẫu ruộng tốt cùng với núi cây táo. Dù sao nàng có núi, mọi người là có sẵn, so với cho Cẩm Tú phải khởi đầu làm tiện hơn. Nói đến cùng tiền này không phải là mình kiếm, nàng không có khái niệm chính xác về tiền tài, hào phóng lên chẳng đau lòng chút nào. Cẩm Tú cũng không có khái niệm về tiền tài, nói thật cô nương chưa kết hôn có khái niệm này thật đúng là không nhiều lắm. Nàng thầm nghĩ đến bây giờ nàng được thật nhiều thể diện bề ngoài, ngày sau La Y xuất giá thêm trang nàng cho thêm chút, La Y bề ngoài cũng thể diện, bởi vậy phân đồ cũng phá lệ thuận lợi.


Nhưng bây giờ vấn đề đến rồi! Đối phương là Hầu phủ, động tới là lãng phí trên vạn bạc. Người ta gả con gái, đất căn bản không phải tính bằng mẫu, mà là tính bằng khuynh. Ít nhất cũng có một hai chục khuynh, cho dù là thứ nữ thì cũng có năm sáu khuynh ruộng tốt mới ra dạng được? Huống chi bọn họ trang sức vật liệu may mặc không khỏi là vàng son lộng lẫy, đồ cưới của La Y ở gia đình bình thường được tính là thể diện rồi, nhưng ở bên trong Công Hầu gia tính cái gì? Khác gì ăn mày đâu?


Vu thị chung quanh khóc kể, đơn giản lấy từ chỗ lão thái thái hai nghìn lượng nhưng bây giờ vội vã như vậy, thứ này đi đâu mua chứ? Bây giờ là thời đại ruộng đất, kẻ nào nhàn rỗi mang bán chứ? Dựa vào thu nông dân năm ba mẫu đất kia, này thời gian còn chưa đủ theo chân bọn họ nghiến răng. Vu thị nhìn hai ngàn lượng bạc mà phát sầu. Đây rốt cuộc xài như thế nào mới có lời?


La Y nhìn qua nói: “Toàn bộ để đáy hòm, nhà chồng không biết, toàn bộ là vốn riêng của muội.”
”Nói muội ngốc còn không thừa nhận!” Vu thị trừng mắt: “Bạc đáy hòm không lấy ra được à, bị nhà chồng tính kế muội đi đâu mà kêu!”


available on google playdownload on app store


La Y rút rút khóe miệng: “Không phải bọn họ có nhiều tiền sao?”


”Nhà Công hầu ưa sĩ diện, ai biết bọn họ có phải thật sự có tiền hay không?” Ấn tượng của Vu thị về lũ người kia đã gần đến đường trượt đáy cốc, âm thầm thề bản thân mình có nữ nhi, chính là thế tử tự mình cầu hôn cũng không cho.


La Y nghĩ lại cũng đúng phải, Giả phủ không phải nhập không đủ xuất còn có thể nhiệt tình sĩ diện đấy sao?. “Hay là đổi thành vòng vàng? Có thể mang cũng có thể dùng?”
”Hai trăm lượng vòng vàng? Muội không chê dọa người à?”


”Muội mặc kệ, muội không cần đá quý này trông ngon mà không dùng được đâu!” La Y hô, hai ngàn lượng không phải không lấy ra được, nếu mua chút trang sức sang trọng lập tức sẽ không còn. “Muội không biết đâu, ngày sau dùng còn phải đi hiệu cầm đồ đổi nữa, còn không bằng vòng vàng trơn đâu, đổi đều có định số.”


Vu thị thở dài, cô em chồng này nói hồ đồ cũng hồ đồ, bỗng dưng cũng có chỗ khôn khéo, thật không biết nên nói cái gì cho phải: “Vòng vàng bình thường bốn lượng một cái, hoặc sáu lượng. Chẳng lẽ bồi mười đôi vòng đi qua? Hoặc là toàn bộ đồ trang sức bằng vàng, không có lấy một chút đá quý nào sao? Lúc phơi đồ cưới người ta biết sẽ cười muội.”


”Cười thì cười đi,“ La Y bình tĩnh phảng phất không phải nói bản thân mình: “Trượng phu đã cặn bã thành như vậy rồi, cần gì phải mười dặm hồng trang cũng chỉ đổi lấy người khác thở dài một tiếng? Tốt nhất là nghĩ lợi ích thực tế cho bản thân mình. Muội còn muốn kéo cậu lại tìm cơ hội mua đất cho muội đây. Đến lúc đó vòng vàng đổi đi, ngay cả cân tiểu ly cũng vô dụng, tiện không?”


Tam thái thái vừa đúng lúc bước vào phòng nghe lời nói như thế cũng cười: “Tam cô nương nhà chúng ta thực biết quản lý việc nhà nha.”
”Tam thẩm thẩm an, sao thẩm lại tới đây?”
Tam thái thái cười nói: “Muội muội cháu muốn thêm trang riêng cho cháu, ta cũng theo tới tham gia náo nhiệt.”


La Y cười nói: “Không biết hai vị muội muội có vật tốt gì, không tốt ta không nhận đâu!”
Bảo Lạc nhất thời phát cáu: “Không muốn cười thì đừng có cười! Cười cho ai xem hả?”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.


”Bảo Lạc!” Tam thái thái phản ứng kịp quát: “Sao lại nói chuyện với tỷ tỷ như vậy!”
”Vốn đúng như vậy mà!”
La Y ngược lại cười lên ha hả: “Ngũ cô nương nhà chúng ta là vị nữ hiệp hả? Yên tâm, tỷ tỷ không phải cười gượng.”


”Ta rõ ràng thấy tỷ mất hứng.” Bảo Lạc khinh bỉ nhìn La Y.
Thật là tiểu hài tử nhạy cảm! La Y nhìn Bảo Lạc nói: “Không có mấy người chờ gả mà bỏ được nhà, không hơn.”
”Tỷ giả vờ giả vịt!”


”Muội muội tốt, cám ơn muội.” La Y mỉm cười: “Ta sẽ không để cho người ta bắt nạt.”
Bảo Lạc không tín nhiệm đầy mắt.
La Y đành buông tay: “Ta chỉ có thể nói nếu quả thật bị khi phụ sỉ nhục, sẽ nói cho các muội biết, làm cho các huynh đệ thay ta kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, được chưa?”


”Còn có phụ thân cũng phải đi!”
”Được!”
”Tỷ không thể ch.ết được!”
”Hả? ch.ết?” Đứa nhỏ này nghe được cái gì vậy? Hạ nhân trong nhà quả thật cần cai quản.


”Nói vớ nói vẩn cái gì đó!” Tam thái thái cả giận: “Không có một chút kiêng dè nào cả! Tam nha đầu, muội muội này của cháu thật sự bị ta làm hư rồi, cháu đừng để trong lòng.”


La Y lần này thật sự cười vui vẻ: “Thân tỷ muội có gì đâu ạ!” Lại duỗi tay ngoéo tay cùng Bảo Lạc: “Muội ch.ết ta ch.ết thế nào? Chúng ta bảy con tám cháu thọ sánh Nam Sơn, không sống đủ 120 tuổi không bỏ qua! Đến đây, ngoéo tay nào!”
Bảo Lạc quẫn, con nhóc ngốc này... Ta không biết hàng này...


Mọi người trong phòng cười rộ lên, Sa Chức nãy giờ vẫn trầm mặc lấy ra hộp gấm nói nhỏ nhẹ: “Đây là chúng ta lén thêm, ngày khác thêm trang lại tính. Là một chút tấm lòng của bọn tỷ muội, Tam tỷ tỷ đừng ghét bỏ, cũng đừng khách khí.”


La Y mở hộp ra nhìn là tràn đầy một hộp ánh vàng rực rỡ các vật mạch tuệ cao lương, nhìn kỹ lại: “Vàng ròng!?”
Bảo Lạc nhíu mày lạnh lùng nói: “Ngũ cốc được mùa, vừa đúng hai mươi lượng. Bông là rỗng ruột, mỗi con bốn lượng, không cần cân tiểu ly.”


La Y lập tức vỗ tay ba phát: “Chúng ta lại ấn quy cách này làm thêm vài cái, dùng bạc đan cái sọt, chứa một cái sọt đầy ngụ ý "Ngũ cốc được mùa’ cũng tốt, lại không tục khí, còn có thể không hao lỗ.” Nói xong ôm chầm Bảo Lạc hôn bẹp một cái: “Muội thực là phúc tinh của ta.”


Vu thị cũng nghĩ đến: “Dứt khoát đánh một chút hạt sen hạt đậu phộng bằng bạc, một lượng một hạt, có thể dùng tặng người cũng có thể bản thân mình dùng. Nếu không bạc này đặt ở nhà mẹ đẻ hay là ẩn giấu, Tam muội muội cũng mất mặt. Bồi đưa qua vàng thật bạc trắng càng khó coi. Thay đổi thành trang sức giống như Tam muội muội nói, đến lúc đó muốn dùng thì thua thiệt ch.ết mất.”


La Y thoáng chốc ý nghĩ như gió lốc: “Đậu phộng hạt sen không tốt, hằng ngày chúng ta làm tiền mừng tuổi lễ mừng năm mới đều là loại này, không sáng ý. Không bằng làm thành bồn hoa nhỏ, lại treo lên lá vàng làm khảm chữ mảnh nhỏ Cát Tường Như Ý, vừa đẹp mắt vừa mang lại may mắn.”


Tam thái thái sớm hiểu được ý tưởng của La Y, bởi vậy lắc đầu nói: “Tốt thì tốt nhưng thủ công đắt cũng không có lời.”
”A?” La Y như quả bóng cao su xì hơi: “Cũng phải, thô ráp thì khó coi, tinh xảo thì chuyện công phí không đủ cho.”


Bảo Lạc suy nghĩ rồi nói: “Không phải tỷ ưa thích cái cờ nhảy gì đó à? Một con cờ nếu làm thực đặc ít nhất cũng phải hai lạng bạc. Mười cái vàng mười cái bạc, dù sao đặt vào danh vọng thư hương môn đệ, không chừng còn tao nhã đấy. Với lại chúng ta mới có bao nhiêu tiền? Cái này là vừa rồi.”


Mọi người nghĩ lại thấy cũng đúng, nhưng mà vàng bạc rõ ràng không đủ dùng làm cờ nhảy, lại thêm đồng vào, thêm các màu khác góp vào cho đủ một bộ, xem như chuyên nghiệp trang X. La Y có Hoàng thị để lại vàng đáy hòm nên không cần chuẩn bị cái khác. Lại có lúc trước mua trang sức bạc từ Quý Châu về, bởi ở chỗ đó trang sức bạc rất rẻ, Trương di nương này coi như xong, dừng ở trong tay Hoàng thị lại khiến ba người tẩu tỷ muội chia nhau cũng có mấy chục lượng. Tiền mặt đã có rất nhiều, đáy hòm không cần phải quá phong phú.


Nói lý lẽ Nhị phòng gả nữ, Nhị lão gia là phải đưa bạc của mình. Nhưng người này hai lần đi đều là thâm sơn cùng cốc, thật sự không có tiền lời gì, mọi người không trông cậy vào. Trước kia không phải không làm quan ở địa phương giàu có, nhưng mà lúc đó làm quan hôi được chút lợi đã nhập vào đồ cưới của Hoàng thị rồi, nếu không phải cha mẹ cho thì đâu có bạc vốn riêng? Còn không lấy từ chỗ đồ cưới của con dâu à. Việc này khi Cẩm Tú xuất giá La Y ẩn ẩn đã biết, thảo nào ngày đó Hoàng thị hào phóng làm cho người ta líu lưỡi, thì ra bên trong đó có phần lớn là tiền của cha hờ kia.


Mặc dù như thế La Y vẫn thật cảm tạ Hoàng thị. Nhìn bà mẹ chồng tương lai trong truyền thuyết kia của nàng, nhìn lại bà cô điên kia, mình và Sa Chức tuyệt đối là điển hình ngâm trong hũ mật. Như vậy lại không biết thỏa mãn không biết cảm ơn thì có khác gì cầm thú.


Trước khi xuất giá hai mươi ngày đếm ngược, Trương di nương cầm bao đồ vào phòng La Y.
La Y đứng dậy nhường chỗ ngồi: “Di nương sao lại tới đây? Mau ngồi đi, Quất Tử đi pha trà.”


Trương di nương đặt bao đồ ở trên bàn lò: “Cô nương, ta không có gì tốt để cho, chỉ có mấy đồ vật không lọt vào mắt này, cô nương nhận lấy, giữ lại ngày sau làm khen người.”


”Di nương uống trà trước đã.” La Y tiếp nhận khay trà từ Quất Tử đặt ở trước mặt Trương di nương, Trương di nương đứng dậy nhận.
Uống vài ngụm, Trương di nương lại nói: “Thoáng chớp mắt cô nương đã lớn như vậy.” Thật không nỡ...


”Di nương, bạc của con đủ rồi.” La Y nói thẳng vào vấn đề: “Đã vượt qua cả khi tỷ tỷ xuất giá rồi, những thứ này ngài giữ đi. Tuy rằng ăn ở đều dùng của công nhưng một chút tiền không có thì làm sao được?”


”Cô nương!” Trương di nương không nhịn được khóc lên: “Con đừng giấu giếm ta! Các ngươi ai cũng gạt ta, ta biết... biết... Đây không phải là một cửa hôn nhân tốt. Cô nương, ta không nói gì, con hãy nhận đi, trong lòng ta cũng bớt lo lắng một chút. Ta có thể làm cũng không còn gì nữa. Cô nương mệnh khổ, gửi hồn vào nơi ti tiện như ta, nếu không vì sao lại bị như thế...” Nói xong càng khóc thương tâm.


La Y thở dài: “Di nương là để cho con gả đi cũng không an lòng sao? Con biết tính tình của người, nhất định là lật tung cả đáy hòm, không giữ lại lấy một đồng. Làm sao con có thể yên tâm thoải mái đây?” Huống chi vẫn là hàng nhái.
”Cô nương không nhận ta lại khúc mắc trong lòng. Ta là, ta, ta với con...”


La Y thấy Trương di nương mấy tháng này nhanh chóng tiều tụy già đi nhiều, đột nhiên cảm thấy loại vô nghĩa này không có chút ý nghĩa nào. Trực tiếp tiếp nhận gói đồ mở ra xem, thì ra đã đổi thành thỏi, hai mươi lăm lượng một thỏi, chỉ có ba thỏi. Góp không thành đôi đành phải lấy dây buộc ba cái thành hai. Chỗ này có lẽ là toàn bộ của bà. La Y lại nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt tha thiết mong chờ nàng nhận lấy trang sức bạc. Đứng dậy cầm lấy đĩnh bạc, gọi Dương ma ma nhận cất trong ngăn tủ. Khi đi ngang qua bên người Trương di nương, thanh âm nhỏ nhẹ nói một câu: “Mẹ, cám ơn người.”


Trương di nương cố nén nước mắt, nắm chặt tay, một tia thanh âm cũng không dám lộ ra. Nữ nhi của ta, nữ nhi của ta gọi ta là mẹ...






Truyện liên quan