Chương 98
Vừa mới ló mặt ra ngoài, chưa kịp đưa mắt chiêm ngưỡng nội thất hiện đại mà hại điện bên trong căn phòng, đập vào mắt Gia Băng là dáng người nhỏ nhắn của một cô gái với khuôn mặt quen đến chai cả mắt, đến nỗi, trái tim cô đập mạnh, người và thần kinh bắt đầu căng thẳng.
-Hàn Gia Băng!? Sao cô lại ở đây_Cô gái kia trợn mắt nhìn Gia Băng, chiếc cốc trên tay khẽ run run
-A ha! Thật khéo gặp!_Gia Băng cười giả lả, ngây ngốc vẫy tay chào người trước mặt.
-Minh Thy, đây là phòng của cậu à?_Chán ghét bản mặt low IQ của Gia Băng lúc này, Kì Như đẩy nhảy chồm đến hỏi cô gái kia, trong lòng như mở sẵn cờ.
-Đúng...đây là phòng của tôi...nói đi, hai người đến đây làm gì?_Trừng mắt phóng ánh nhìn với cường độ lửa điện lớn về phía Gia Băng, Minh Thy lạnh lùng tr.a khảo.
-Tôi...
-Hey hey! Yo yo! Đánh nhau đi, hỡi những con bò tót hiếu thắng của ta_Không để cho hai người kia kịp làm gì, Kì Như đã lùi ra xa họ 2 mét, vừa hét vừa nhảy điệu Tănggo hết sức sung mãn_Gia Băng, xông vào đi, ta sẽ ở đây cổ vũ nhiệt tình cho ngươi, đi đi! Hey hey! Yo yo! Đánh nhau đi, hỡi những con bò tót hiếu thắng của ta, xung trận đi nào, đánh nó, choảng nó, tiết canh nó, kill nó.
Chướng tai gai mắt khi thấy con bạn của mình quá xung mãn, đã vậy, lại nghe nó gọi mình là "bò tót hiếu thắng", Gia Băng tức điên người, đưa ánh mắt muốn chọc tiết heo nhìn Kì Như, tay bẻ rắc rắc.
-Em gái, ngươi vừa nói ai là "bò tót hiếu thắng" thế? Chị có nghe lầm không nhỉ?
-Hình như cậu cũng có động chạm đến tôi, phải không vậy?_Minh Thy đứng cạnh cũng ngộ ra mình đang bị đá đểu, rất có phong "trào liếc mắt trao ý" với người nhảy nhót đối diện.
-Ha...ha...hai người nghe lầm rồi đấy!_Thấy nguy, Kì Như cười giả lả, mồ hôi vài giọt chảy vội xuống má.
-Minh Thy, xin lỗi, tôi phải "xử lí" chuyện "gia đình" đã!_Gia Băng lắc lắc đầu khởi động các khớp.
-Trùng hợp, tôi cũng muốn "trao đổi" vài cách xưng hô với em cậu, chi bằng tôi và cậu "làm" luôn một thể tiết kiệm thời gian, thế nào?_Bẻ tay bẻ chân loạn xị, minh thi cũng đang ở trong giai đoạn chuẩn bị "vũ trang" ra trận, nụ cười trên môi hết sức thoả mãn.
-Được!_Gia Băng không do dự đáp, bắt tay với Minh Thy rồi cả hai người cùng nhìn về phía Kì Như, trong mắt khắc đậm ý chí chiến đấu.
15 phút sau...
-Úi trời! Đau ch.ết tổ tông ta rồi! Đau quá!! Ông nội ơi, bà nội ơi, cha ơi, mẹ ơi...con gái cha mẹ đau ch.ết mất!_Nằm vật ra giữa sàn nhà như cục thịt xiên đến hồi trở mặt, Kì Như thảm thiết rống lên liên hồi, hơi thở nặng nề phì phò phả ra khiến bầu không khí chung quanh thêm phần thảm khốc.
-Chà! Được đấy! Trong cậu thế mà mạnh ghê, cùi chỏ của cậu rất đẹp, rất có dáng!_Phất ngón mạ lên ra hiệu "very good" với cô nàng bên cạnh, Gia Băng mệt mỏi ngả người vào bức tường vàng hoa mĩ sau lưng, miệng gượng nở một nụ cười nhạt.
-Còn phải nói sao, gì gì tôi cũng là cao thủ Teawondo đai đen, không đẹp sao được_Minh Thy nghe được khen thì tít mắt cười, vỗ ngực kiêu hãnh khoe khoang thành tích, nói đoạn, cô ôm bên mạn sườn có chút thâm đen, đau nhưng vẫn gan lì nói tiếp_Cú đá của cậu cũng không kém đâu nha, xé gió vun vút ấy, nghe rất vui tai
-Trời ơi là trời! Sao tôi khổ thế này! Các ngươi ác lắm có biết không hả!?_Há miệng thật to gào thét, Kì Như nhăn mặt muốn khóc nhưng không khóc nổi, chỉ biết lấy tay lau lau những giọt mồ hôi lạnh rịn trên vầng trán đôi chỗ thâm lốm đốm.
-Lâu rồi mới được oánh nhau sướng tay như thế đấy! Hạnh phúc thật nhưng mà cũng mệt ghê rợn!_Nhẹ nhàng vươn vai một cái, Gia Băng không thèm để ý đến tiếng kêu bi thống của chiến hữu, bất chợt cảm thán một câu.
-Ừm, công nhận, lâu rồi tới mới thấy có người oánh nhau ăn ý như cậu, bách phát bách trúng không trật phát nào, haha!_Minh Thy bên cạnh nghe vậy liền đồng cảm, trào phúng cười lớn, tâm tình dường như rất thoái mái.
Điên người thấy hai kẻ kia "ngươi một câu, ta một câu" rất ăn ý chống lại mình, Kì Như quên đau hung hăng bò dậy, ném ánh nhìn giận giữ cho Gia Băng rồi chỉ tay về phía cô, hằn học tố cáo:
-Hàn Gia Băng! Không phải ngươi đi đánh ghen sao? Tại sao lại lôi ta ra đánh chứ? Ngươi mắt bị lé à?
-Ơ này...không... Nghe thấy Kì Như vẫn ngoan cố hiểu nhầm ý mình, Gia Băng xua tay, toan "uốn nắn" tư tưởng bạo lực của cô bạn thì bị giọng nói lạnh đầy ngờ vực của người kia làm cho hoảng sợ.
-Đánh ghen ư?..._Đưa đôi mắt sắc như lưỡi dao chém mạnh vào ánh nhìn của Gia Băng, đôi lông mày của Minh Thy khẽ nhíu lại khó chịu_Ra...cậu đến đây là để đánh ghen tôi à?
-À...không...không phải vậy đâu...tôi..._Mồ hôi hột quanh thái dương Gia Băng bỗng rịn ra nhiều, cô luống cuống lau sạch chúng đi, cơ hồ cảm thấy thật khó để giải thích cho người này hiểu_...thực sự tôi...
-Nhưng sao cô là người anh ấy yêu...còn tôi lại phải chịu cảnh làm kẻ để anh ấy lợi dụng cơ chứ! Thật không công bằng!_Một giọt nước mắt kiên cường trên khóe mắt Minh Thy chảy xuống, lập tức bị cô lấy tay lau sạch không dấu vết_Tôi mới là người được gia đình anh ấy lựa chọn, mới là người ở bên cạnh anh ấy lâu nhất...Tại sao...tại sao...cô mới là người giành được trái tim của anh ấy cơ chứ! Cô không xứng...
-Khoan đã, cô nói lợi dụng, lợi dụng gì?_Minh Thy nói nhiều như thế, vậy mà động lại trong cô lại chỉ có 2 từ "lợi dụng"
-Cô đừng giả vờ như không biết gì như thế! Cô nhìn mà không biết anh ấy lợi dụng tôi để làm cô ghen sao?_Tức tối vì bị người khác chen ngang mạch cảm xúc, Minh Thy gào lớn, đôi mắt đã vằn lên đỏ ngầu.
..._Lần này, Gia Băng quyết định im lặng. Cô đưa mắt dõi theo từng cử động đầy tức giận nhưng rất có ý thức kiềm chế của Minh Thy, lòng dấy lên một nỗi đồng cảm sâu xa nào đó. Đã có lúc...cô từng như vậy...
-Từ lần đầu tiên tôi và anh ấy gặp nhau, không hiểu sao, tôi đã có dự cảm anh ấy vốn không thuộc về tôi rồi. Vì mỗi lần gặp tôi, anh ấy đều quay mắt bỏ đi, đến nhìn cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái. Khi tôi phát hiện một vài tấm ảnh lúc nhỏ của anh ấy trong quá khứ cùng một cô nhóc trạc tuổi tên là Junizu, tôi đã rất bỡ ngỡ. Cô ta giống tôi, rất linh động, rất dễ thương và tinh ranh nhưng tại sao, anh ấy chỉ nhìn cô ta dù là nhìn qua tấm ảnh cũ kĩ, còn tôi đứng sờ sờ trước mặt anh, anh lại không thèm nhìn lấy một cái...sau này, điều tr.a kĩ mới biết, hóa ra, cô nhóc đó là cô_Tỏ rõ thái độ bất mãn, Minh Thy hằn hộc tiếp lời_Lí do vì sao anh ấy tự dưng muốn trở về Việt Nam học tập, hai người đã ở bên nhau như thế nào,
hôn bao nhiêu lần, tôi đây đều rất rõ, rõ đến mức chỉ cần nhớ đến là tôi không kiềm chế nổi ao ước cô biến mất...
-Minh Thy...cô...
-Hàn Gia Băng, tôi đã theo anh ấy 8 năm, cố gắng hoàn thiện mình để xứng đáng với anh ấy, tình cảm của tôi đã biến thành sâu đậm rồi. Còn cô, 2 người chỉ mới gặp lại nhau 1 năm cơ bản tình cảm chỉ là một cú cảm nắng nhẹ nhàng của con người mà thôi. Vì thế, nếu cô không cần...thì hãy nhường anh ấy cho tôi đi, được chứ_Nửa giọng về sau của Minh Thy có nét gì đó như cầu xin, lại thêm quẫy động tâm trí Gia Băng_Cô...vốn không cần anh ấy mà.
-Minh Thy_Khẽ thở dài nhẹ, Gia Băng nở nụ cười nhạt, ngón tay gõ gõ lên chiếc cằm nhọn của mình ra vẻ nghĩ ngợi_Có biết không...tôi từng rơi vào hoàn cảnh của cô đấy.
-Gì?_Minh Thy híp mắt ngờ vực nhìn Gia Băng.
-Chuyện là thế này..._Tự tiện ngồi phịch xuống giường của Minh Thy, Gia Băng ngoắt chủ nhân của nó ngồi xuống cùng, tận tình kể lại chuyện tình dào dạt của mình trong quá khứ.
Như một người bạn tâm giao thực sự, Minh Thy ban đầu miễn cưỡng nghe rồi cũng dần để tâm trí trôi vào mạch chuyện, đôi lúc lại theo phản xạ đánh giá một tiếng.
Bầu không khí căng thẳng xung quanh như tan dần trong tiếng cười trào phúng của Minh Thy và tiếng châm chọc, thêm thắt hết mực sinh động của Kì Như.
Một lúc lâu sau, khi quá sứ đầy máu và nước mắt của Gia Băng được phơi bày ra ánh sáng với đủ loại dị bản, Minh Thy mới lấy lại vẻ mặt cau có ban nãy, nheo mắt nhìn người vừa kể chuyện cho mình dò xét:
-Chuyến này...là thật?
-Nếu cậu không tin, cậu có thể hỏi những học sinh đã tốt nghiệp ở Trưng Vương hoặc phái người điều tra, tôi đảm bảo mọi chuyện là thật_Giơ bàn tay lên cao thề thốt, Gia Băng liếc mắt nhình Kì Như bên cạnh, ngụ ý nói_Trừ một số lời của Kì Như ra.
Ngớ người một chút, Minh Thy tuy hơi khó chịu vì trước mặt mình có người vẫn thản nhiên trêu chọc người khác như vậy nhưng không khỏi bật cười theo khi thấy Gia Băng bị Kì Như "xử", rên la oai oái. Đột ngột, cô nhớ lại mối quan hệ thù địch hiện tại giữa họ, không khỏi ho khan rồi nghiêm mặt trở lại như lúc trước:
-Nhưng...cậu nói với tôi chuyện này để làm gì? Đừng nói rằng, cậu đang ám chỉ tôi là con bé ngu ngốc đó nhé?
-Cũng không hẳn, cậu có một số điểm khác tôi lúc trước nhiều_Gia Băng cười nhu thuận, không ngần ngại nhận xét_Nếu lúc trước tôi vì bị người ta bỏ rơi mà đau khổ, chỉ biết chìm trong chuỗi ngày đen tối của tâm trạng, oán trách trời đất, oán trách thân phận, thì cậu lại kiên cường, mạnh mẽ đuổi theo người mình yêu cho đến cùng. Nếu ngày trước tôi chỉ biết làm mọi khả năng để người kia thỏa mãn, thì cậu lại làm mọi khả năng để thỏa mãn hạnh phúc của bản thân. Minh Thy...cậu khác tôi rất nhiều...nhưng số phận chúng ta lại giống nhau. Người đó lúc ấy đã nói không yêu tôi, chỉ thương hại tôi vì bộ dạng tội nghiệp của tôi, còn cậu, cậu nói Tử Thần không yêu cậu nhưng ít ra cậu may mắn hơn tôi, vì cậu ấy không nói rằng
cậu ấy thương hại cậu, không chà đạp lên lòng tự tôn của cậu, Minh Thy à...
Ps: Sry các tình yêu nhé, dạo này toàn post trên điện thoại nên lười quá, h post típ nè, mog các bà ko giận tui típ tục ủng hộ,hihi