Chương 101
Trời nhá nhem tối, ánh đèn trên đường đổ oặp. Trời về đêm lạnh lẽo khiến người đi bộ trên lề đường không khỏi co ro, thu đầu vào trong cổ áo. Tại đồn cảnh sáng, không khí huyên náo, ồn ào như ban ngày vẫn không hề suy giảm, hơn nữa lại có phần tăng thêm bởi tiếng gào thét của 6 thanh niên
Chống cằm ngồi buồn ở ghế đợi nhìn 6 người kia đang đập bàn dữ dội kịch liệt phản đối mức tiền phạt, Gia Băng đau đớn nhìn bàn chân tứa máu của mình sau mấy lần oanh liệt vấp đá té ngã, đoạn thở dài một tiếng.
Cô biết mà, biết ngay mà, biết thể nào cũng sẽ vào đây, nhưng không ngờ lại sớm như thế này. Không những thế, lại còn phải nột phạt nữa chứ. Tất cả là do hai tên vệ sĩ chết bằm kia tự dưng đi đâu mất, để mặc cô một mình, hix. Bỗng dưng cô cảm thấy đau "viêm màng túi" ghê gớm.
-Gia Băng...tôi mua đồ băng bó chân cho cậu nhé!_Ngồi cạnh Gia Băng im lặng một hồi, Minh Thy dè dặt lên tiếng, có vẻ cũng chán cái cảnh đợi Kì Như về nhà lấy tiền này.
-Không cần đâu, nhẹ mà..._Gia Băng khoát tay cười trừ, mím môi để không rên rỉ. Quả thực, vết thương của cô rất nhẹ...nhưng đau ghê gớm.
-Xin lỗi, nếu không vì tôi, cậu sẽ không bị thương và bị cảnh sát bắt đến đây..._Minh Thy nhỏ giọng, trông cô lúc này khác hẳn ngày thường, yếu đuối biết bao. Thì ra, không phải ai bản chất cũng chanh chua đanh đá, có lẽ, vì cô là kẻ địch, nên Minh Thy phải cảnh chừng, tỏ vẻ mạnh mẽ để áp đảo cô.
-Chúng ta là bạn, khách sáo làm gì?_Nở nụ cười chân thành nhất có thể, Gia Băng đưa mắt nhìn mấy chú cảnh sát tội nghiệp đang bị mấy cái loa tr.a tấn, khi không lại cảm thấy đồng cảm.
Rồi bất chợt, mắt cô bị quáng gà hay sao, lại nhìn thấy một thân ảnh và gương mặt rất quen thuộc của ai đó tiến vào, đi đến trước mặt cô, tâm tình hình như có chút không vui. Đôi mắt anh đen sâu rọi lên người cô, một lúc lâu vẫn không chịu lên tiếng.
Như thế, Gia Băng lại cảm thấy bối rối, cô cụp mắt, cúi đầu như muốn lảng tránh sự gắt gao anh đang thầm lặng rưới lên lòng cô.
-Anh Tử Thần?_Cũng rơi vào bối rối một hồi, Minh Thy cắn môi rồi bật dậy, đôi đồng tử loé lên tia vui mừng nhỏ nhoi. Dẫu, cô biết, mình không được chào đón.
-Ừ!_Tử Thần hờ hững đáp một câu rồi chuyển tầm mắt về phía chân Gia Băng, khuôn mặt lạnh lẽo càng dày đặc hàn khí_Sao bị thương?
-À! Cái này...không sao hết!_Gia Băng luống cuống giấu bàn chân bị thương đi, đôi gò má thoáng phớt hồng.
-Minh Thy..._Nhìn Gia Băng một hồi, Tử Thần quay sang người bên cạnh cô, giọng như cũ lạnh băng_...em về trước đi, anh đưa Gia Băng đến bệnh viện, Kì Như đến thì bảo cô ấy anh trả tiền phạt rồi, được chứ?
-Em...
-Minh Thy...em tự lo cho mình đi, Gia Băng quan trọng hơn_Không để Minh Thy nói hết những gì muốn nói, Tử Thần đã bế thốc người đang bị câu nói của mình làm cho điếng người lên, bước chân sải dài nhanh chóng đưa cô ra khỏi đồn cảnh sát.
Còn Minh Thy, đón nhận sự đối xử lạnh nhạt ấy, cô chỉ biết cắn môi nhìn theo.
Lần này, cô không thể chạy theo anh nữa rồi. Anh đã nói quá rõ ràng với cô, lúc đó và cả bây giờ, ý định của anh vẫn không thay đổi....
-Hàn Gia Băng, cậu là một kẻ may mắn_Thở dài đánh sượt, Minh Thy mỉm cười bất lực.
Con đường trước mắt cô giờ đã không còn bóng hình của hai người đó, nhưng...thú thật...cô cứ muốn ngắm họ như thế mãi.
Tại sao ư? Tại vì đây là lần đầu tiên, cô biết rằng, cuối cùng người đó cũng biết được sức nặng của phụ nữ không phải tầm thường. Và cô cảm thấy khoái chí...khi nhìn anh tức giận...dù rằng...nó không dành cho cô.
-Chúng ta đi đâu?_Yên vị để Đằng Dạ đeo dây an toàn lên người, Giai Băng đắn đo một hồi mới lên tiếng, đến nhìn cũng cũng chẳng dám nhìn lấy Tử Thần một cái.
-Mua đồ!_Tử Thần đáp gỏn lọn rồi lái xe, đưa Giai Băng đến một tiệm thuốc gần đó.
Lúc rời xe đi mua thuốc, Tử Thần im lặng. Lúc cẩn thận băng thuốc cho Giai Băng, anh cũng nhất quyết không nói gì.
-Tử Thần, giận à?
-...
-Đừng giận nữa, được không?
-...
-Giận sẽ mau già lắm đấy!
-...
Ai đó vẫn kiên quyết ngậm hột thị.
-Lăng Tử Thần, nhìn tôi đi!_Bực bội trước thái độ khinh người của ai kia, Gia Băng phùng mang trợn má hét lên, đôi bàn tay lạnh mạnh bạo áp lên má Tử Thần, buộc cậu phải nhìn cô bằng được.
Thấy Tử Thần chỉ đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, Gia Băng không vui đứng bật dậy, may chiếc ô tô là loại mui trần nên đầu cô an toàn.
Rồi, không nói không rằng, Gia Băng đưa môi mình khoá môi Tử Thần, vô lực thốt lên từng câu chữ, nhẹ nhàng ấm lòng người.
-Tử Thần, tôi đã biết đáp án của trái tim mình.
Tối muộn hôm đó, sau khi trở về, Minh Thy liền cầm điện thoại, nhắn cho Gia Băng một tin nhắn ngắn gọn, ngắn đến nỗi, hai người phải dành hết vài tiếng ngồi chat trên yahoo:"Hàn Gia Băng, chúng ta làm bạn, ok?"