Chương 1: Thành thân
Thành thân
Đối với dân chúng ở Thịnh Kinh mà nói, mùng năm tháng giêng năm này là một ngày rất đặc biệt, bởi vì vào ngày hôm đó, thừa tướng nổi danh mặt lạnh Mục Kỳ của Đại Chiêu sẽ gả vào An Quốc hầu phủ trở thành nam thê của An Hầu.
Lại nói tiếp, ở Đại Chiêu việc nam nam thành thân vốn là một việc rất bình thường. Chiêu đế tiền nhiệm cũng đã từng thú qua nam phi, thậm chí dân chúng bình thường cũng có rất nhiều người lấy nam thê. Nhưng An Hầu cùng Mục thừa tướng vốn không hợp nhau suốt nhiều năm qua đã là chuyện được rất nhiều người biết đến, nhưng đột nhiên được thánh thượng tứ hôn như thế, tất cả mọi người đều đồn đoán buổi hôn lễ này đến tột cùng có lẽ sẽ không thành đây.
Bất quá hiển nhiên bọn họ đã lo lắng dư thừa rồi, vì vào sáng sớm mùng năm tháng giêng hôm nay, An Quốc hầu phủ cùng phủ Thừa tướng đều đã chuẩn bị xong mọi thứ, cửa sổ cửa ra vào đều đã được gián đầy chữ Hỷ đỏ thẫm, hồng trù phô thiên cái địa ở khắp mọi nơi. Hạ nhân người hầu trong phủ cũng đều được phân phát một bộ đồ mới, mọi thứ đều được khoác lên một màu sắc vui mừng hân hoan, dĩ nhiên cái cục diện lặng ngắt như tờ kia một chút cũng không có.
Giờ lành vừa đến, An Quốc hầu Bộ Hoài Viễn mặc hỉ phục màu đỏ thẫm liền mang theo đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp chậm rãi ra đại môn Hầu phủ, bởi vì hai phủ ở khá gần nhau, để không thể hiện sự vội vàng thái quá, đội ngũ đón dâu đã cố tình đi một vòng quanh thành Thịnh Kinh rồi mới đến trước cửa phủ Thừa tướng.
Mà thừa tướng Mục Kỳ cũng là một thân hỉ phục màu đỏ, vẻ mặt không chút thay đổi đứng ở cửa phủ chờ từ sớm, đợi cho đội ngũ đón dâu đến nơi, y cũng không quá dong dài, ngay cả trình tự đón dâu cũng đã giản lược rất nhiều, trực tiếp đi đến trước đội ngũ nghiêng người leo lên con ngựa bên cạnh An Hầu, tiếp theo đó đội ngũ đón dâu liền quay trở lại lộ trình cũ.
Dọc theo đường đi, tất cả mọi người điều hảo kỳ quay đầu dò xét hai vị tân lang. Thừa tướng Mục Kỳ luôn luôn lạnh lùng ít lời, lúc này cũng là một bộ không có biểu tình như bình thường, mắt nhìn phía trước mặt không đổi sắc, nhìn không ra vui sướng cũng nhìn không ra cảm xúc gì khác lạ, trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ liếc về phía An Hầu bên người, thì mọi người đều đoán không ra y đối với hôn lễ này rốt cục là có thái độ gì?
Biểu tình của Mục thừa tướng như thế thì cũng coi là được đi, nhưng mọi người lại phát hiện An Hầu Bộ Hoài Viễn bình thường luôn ôn hòa khiêm nhường, lúc này cũng là mặt vô tươi cười, có đôi khi chân mày còn hơi hơi nhíu lại, làm như đang lo lắng cái gì, lại như có chút cảm giác không yên lòng. Rõ ràng là không có bất luận thái độ vui mừng hay hạnh phúc, nhưng trận thế đón dâu lại lớn đến như vậy, điều này làm cho bà con dân chúng đối với thái độ của hai người nghĩ hoài vẫn không hiểu.
Mặc kệ như thế nào, hôn lễ vẫn đang tiếp diễn.
Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn bên này sau khi lượn quanh kinh thành một vòng liền về tới An Quốc hầu phủ, khi đội ngũ đón dâu dừng lại trước cửa phủ, hai người liền xoay người xuống ngựa. Bộ Hoài Viễn quay đầu lại, nhìn Mục Kỳ mặt không chút thay đổi đứng yên một bên, do dự một chút vẫn là tiến lên hai bước, vươn tay đến trước mặt Mục Kỳ, nhẹ giọng nói, “Vào đi thôi!”
Mục Kỳ nhìn cánh tay đưa qua của Bộ Hoài Viễn, đuôi lông mày hơi hơi nhăn lại một ít, rất mau đã khôi phục bình thường, tốc độ nhanh đến nổi cơ hồ nhìn không ra được biểu tình đã biến hóa. Y gật gật đầu nói một câu “Hảo”, sau đó đặt tay của mình lên, hai người cùng đi vào An Quốc hầu phủ.
Nam nam thành hôn sẽ không có khăn voan dây đỏ, thời điểm vào cửa bình thường là một người dẫn đầu vào trước, còn người còn lại sẽ đi theo sau, hoặc là song phương đồng thời nhập môn, những điều cần chú ý cũng không nhiều. Bộ Hoài Viễn tuy rằng có chút bất mãn với lần tứ hôn này, nhưng vì lễ tiết hắn thủy chung vẫn phải để mặt mũi cho Mục Kỳ, mỗi một chỗ đều băn khoăn lo nghĩ, thời điểm vào cửa cũng là lựa chọn song phương cùng nhau tiến vào.
Khóe mắt của Mục Kỳ hơi hơi đảo qua gương mặt của Bộ Hoài Viễn bên cạnh, rồi như có chút suy tư rũ mắt xuống.
“Ngươi trước tiên nghỉ ngơi ở đây một hồi đi, sau giờ ngọ sẽ khai tiệc, bất quá đều là vài người không trọng yếu, đến tiệc rượu ngươi đi ra là được.” Bộ Hoài Viễn một đường dẫn Mục Kỳ đến tân phòng, trầm ổn nói như vậy.
Mục Kỳ ngẩng đầu đánh giá tân phòng một phen, gia cụ đều là đồ mới còn được treo thêm chút ít dây đỏ, trang trí của cả căn phòng vừa mang màu sắc vui tươi lại không mất đi sự lịch sự tao nhã, đây là một gian hoàn toàn mới, cũng không phải là gian mà Bộ Hoài Viễn đã trụ trước kia. Mục Kỳ nhíu nhíu đầu lông mày, nhưng không nói thêm gì, chỉ là gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó lại quay đầu đối mặt Bộ Hoài Viễn, “Ngươi đi nghỉ ngơi, mọi việc cứ để ta xử lý.”
“…”
“Thân thể của ngươi không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.” Thấy Bộ Hoài Viễn không hề có chút nhúc nhích, Mục Kỳ lại bổ sung một câu như vậy. Tuy rằng quá trình đón dâu thực thuận lợi, nhưng đối phương đã chạy tới chạy lui cả buổi sáng, y hơi có chút lo lắng cho thân thể của Bộ Hoài Viễn.
“Ta không có yếu ớt như vậy.” Bộ Hoài Viễn lắc lắc đầu, chỉ chỉ cái bàn ở một bên, dẫn đầu đi qua ngồi xuống, “Tiểu Kỳ, chúng ta nói chuyện trước đi.”
Mục Kỳ dừng một chút, vẫn là thuận theo ngồi cạnh hắn.
“Vì sao lại xin tứ hôn?” Bộ Hoài Viễn cũng không vòng vèo, câu đầu tiên đã đi vào chủ đề, hắn nhìn Mục Kỳ, trong ánh mắt lộ ra sự không đồng ý.
Mục Kỳ thản nhiên nhìn lại, cho dù nhìn thấy ánh mắt không đồng tình của Bộ Hoài Viễn, biểu tình của y vẫn không có bất luận biến hóa, chỉ là lạnh lùng phun ra một câu, “Chúng ta vốn đã có hôn ước.”
“Nhưng nó đã hủy bỏ rồi.”
“Cho nên phải xin tứ hôn.”
“…”
Lại quay trở về khởi điểm, Bộ Hoài Viễn bất đắc dĩ, Mục Kỳ lẳng lặng nhìn Bộ Hoài Viễn, sau một lúc lâu, mới rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể kháng chỉ.”
“Sau đó để cho ngươi một mình nhận hết trách phạt hay sao? Tiểu Kỳ…” Bộ Hoài Viễn nhíu nhíu mày, lời muốn nói ra lại nghen nơi đáy lòng, đối phương tội gì phải chấp nhất như vậy?
Mục Kỳ siết chặt tay, sắc mặt lạnh lùng, tựa hồ cũng không muốn trả lời vấn đề này nữa, Bộ Hoài Viễn thấy thế cũng chỉ có thể than nhẹ một câu, “Quên đi, kể từ hôm nay ngươi chính là chủ nhân của phủ An Quốc này rồi, tương lai khi ta rời đi, ngươi phải biết tự chiếu cố chính mình.”
Bộ Hoài Viễn vẫn luôn thầm nghĩ tính mệnh của mình sẽ không thể kéo dài được bao lâu, cứ tiếp tục truy truy trốn trốn như vậy cũng chẳng phải điều nên làm, cưới Mục Kỳ, về sau khi hắn ch.ết đi, phủ An Quốc hầu còn có thể để lại cho Mục Kỳ. Nếu về sau Mục Kỳ gặp được người mình yêu thật lòng, cũng có thể kết hôn lần nữa. Vì nghĩ như thế, Bộ Hoài Viễn mới đồng ý lần hôn sự này, dù sao bọn họ cũng đã cùng nhau lớn lên từ thuở bé, chuyện này bất quá cũng chỉ là thêm một danh phận mà thôi.
Nhưng cho dù đã tự nhủ như vậy, tâm tư Bộ Hoài Viễn khó tránh khỏi có chút chua xót, trên mặt cũng không kiềm được lộ ra một nụ cười khổ, cũng bởi vậy mà hắn đã không chú ý tới, khi Mục Kỳ nghe được những lời hắn nói, đáy mắt của đối phương đã lóe lên một sự kiên định vững vàng chưa từng có.
Cảm xúc kia chỉ chợt lóe qua vài giây, Mục Kỳ đã rất nhanh khôi phục lại sự trầm tĩnh, trên mặt vẫn là biểu tình lạnh lùng thản nhiên, hướng Bộ Hoài Viễn nghiêm mặt chỉ về phía giường nói, “Ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, ngươi trước nghỉ ngơi đi!”
Bộ Hoài Viễn cũng không có dự định nói thêm gì, dù sao hắn đã nói ra hết ý nghĩ trong lòng, giằng co cả một ngày hắn quả thật cũng cảm thấy mệt mỏi. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý đối với tương lai của mình, nhưng hắn vẫn thập phần quý trọng sức khỏe, dù sao là con người ai cũng đều không muốn ch.ết, bởi vậy nếu thấy mệt mỏi hắn cũng sẽ không cố chống đở. Hiện tại hắn liền trực tiếp đi đến, nằm xuống giường, định bụng nghỉ ngơi một hồi, biết Mục Kỳ tạm thời cũng sẽ không rời đi, nên hắn cũng lười nói nữa.
Thẳng đến khi Bộ Hoài Viễn nhàn nhạt đi vào giấc ngủ, Mục Kỳ vẫn chưa hề nhúc nhích mà ngồi ở bên cạnh bàn, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cạnh giường trông giữ. Trong ánh mắt không có sự nhu tình như nước, cũng không có chút gợn sóng tình cảm, trừ bỏ thỉnh thoảng sẽ lộ ra một tia ngẫu nhiên quan sát bên ngoài, y cũng chỉ như thế lạnh nhạt nhìn, mãi cho đến chạng vạng khi hạ nhân đến thỉnh hai người, y mới đánh thức Bộ Hoài Viễn.
Sửa sang lại quần áo cùng giường chiếu một phen, Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn liền sánh bước đi ra ngoài, tiệc rượu buổi tối mới là tiết mục quan trọnh nhất, tuy rằng Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ bởi vì thân phận cùng phong cách xử sự tại triều đường mà chẳng có lấy mấy vị bằng hữu tri tâm, nhưng người đến chúc mừng đại hôn cũng không ít, đại đa số đều là trọng thần trong triều đình, việc lễ nghĩa khi đón khách hiển nhiên không thể thiếu được.
Vì lo lắng cho sức khỏe của Bộ Hoài Viễn, nhiệm vụ chắn rượu tại yến hội đều giao cho một tay Mục Kỳ lo liệu. Mục thừa tướng bình thường chẳng tiếp xúc với ngượi lạ, nay mặc dù gương mặt của y vẫn chẳng chút thay đổi, nhưng lại ngoài ý muốn không có cự tuyệt những người đến mời rượu, cứ thế uống mãi cho đến khi An hầu gia luôn luôn ôn hòa cũng lạnh mặt, mới có thể ngăn cản một đám khách nhân còn muốn tiếp tục tiến lên.
Tiễn bước một nhóm khách khứa cuối cùng, Bộ Hoài Viễn để cho hạ nhân đỡ Mục Kỳ đi đường đã có chút lắc lư đến tân phòng, sau khi đẩy cửa ra lại sai bọn họ đặt Mục Kỳ lên trên giường, đem thêm một chậu nước ấm vào, liền vẫy lui những người khác, tự mình tiến lên cởi ngoại sam của Mục Kỳ, lại vì y dùng bố khăn thấm nước lau người một chút.
Trong toàn bộ quá trình, Mục Kỳ vẫn hết sức phối hợp, đôi mắt hơi híp lại, không nói lời nào cũng không lộn xộn, tùy ý tuân theo khẩu lệnh của Bộ Hoài Viễn, bảo y nâng tay liền nâng tay, bảo y nhắm mắt liền nhắm mắt, ngoan ngoãn vô cùng, làm cho Bộ Hoài Viễn đang cầm khăn mặt không khỏi nhớ đến chuyện của hai người khi còn bé, ánh mắt cũng nhu hòa thêm không ít.
Đỡ Mục Kỳ nằm lại trên giường, sau khi thu thập xong tất cả, Bộ Hoài Viễn khe khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng đây chỉ là một chút việc nhỏ vụn vặt, nhưng đối với thân thể luôn không tốt của Bộ Hoài Viễn mà nói, việc chăm sóc người khác như vậy vẫn đã cố hết sức của hắn, bất quá nhìn vẻ mặt ẩn hồng của Mục Kỳ nằm trên giường, Bộ Hoài Viễn không khỏi gợi lên khóe miệng, Mục Kỳ vẫn giống y như khi còn bé, là một đứa nhỏ phi thường ngoan ngoãn.
Thay Mục Kỳ đắp kín chăn, Bộ Hoài Viễn thầm cười một chút, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vừa mới xoay thân, bàn tay đã thình lình bị người nắm lấy, ngưng đọng trong chốc lát, lúc quay đầu lại đã thấy đôi mắt còn mới say đến lờ đờ mông lung của Mục Kỳ, hiện tại đang trợn tròn bình tĩnh nhìn hắn, tay phải còn nhanh nắm chặt lấy cổ tay của hắn, trong mắt cũng chẳng còn chút men say nào. Bộ Hoài Viễn chớp mi mắt, quả nhiên quá quan tâm tất sẽ rối loạn, kỳ thật ngẫm lại cũng biết, bằng nội lực hiện tại của Mục Kỳ, một chút rượu như thế có thể làm khó y được sao?
Xoay xoay cổ tay một hồi vẫn không thể giãy ra được, Bộ Hoài Viễn bình tĩnh nhìn sang đối phương, thản nhiên mở miệng, “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta phải đi đây.”
“Nơi này là tân phòng, ngươi muốn đi đâu?” Mục Kỳ một bên vẫn cầm lấy tay Bộ Hoài Viễn, một bên xốc chăn ngồi dậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Bộ Hoài Viễn, lạnh lùng nói.
“Ta quay trở về phòng của mình, còn ngươi hãy ở tại nơi này.” Bộ Hoài Viễn lại xoay xoay cổ tay, lúc này hắn đã dùng thêm chút lực đạo, có lẽ Mục Kỳ sợ làm hắn bị thương, nên cuối cùng vẫn thả tay ra.
“…” Mục Kỳ rũ mắt nhìn hai bàn tay của mình, sau đó không nói một lời, nhanh chóng cởi nội sam trên người mình.
Bộ Hoài Viễn cau mày nhìn Mục Kỳ đem từng kiện từng kiện y phục bỏ xuống, cho đến khi chỉ còn lại thân thể lỏa lộ trong không khí, mặc dù nội lực của Mục Kỳ rất cao thâm, nhưng thời tiết tháng giêng lại vô cùng lãnh lẽo, trong nháy mắt Bộ Hoài Viễn tựa hồ đã thấy được thân mình của Mục Kỳ khẽ run rẩy một chút, ngoan tuyệt quay đầu đi nơi khác, trong lòng Bộ Hoài Viễn đã có chút tức giận, hắn không nghĩ tới Mục Kỳ sẽ làm được tới bước này, hắn trầm mặt nói: “Không cần làm những chuyện vô vị như thế!”
Nói xong Bộ Hoài Viễn không hề nhìn đến Mục Kỳ, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa đi được nữa bước, nơi cổ tay đột nhiên truyền đến nhiệt độ quen thuộc, nhưng nhiệt độ nóng bỏng hiện tại lại làm cho Bộ Hoài Viễn có chút kinh ngạc, hắn lập tức quay đầu nhìn sang.
Một tay Mục Kỳ đang cầm lấy cánh tay của Bộ Hoài Viễn, một tay khác đang chống đỡ lên thành giường, toàn thân lộ ra một màu đỏ khác thường, nơi cầm lấy tay Bộ Hoài Viễn cũng nóng đến kinh người, nhưng ánh mắt của đối phương vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Bộ Hoài Viễn, giữa ánh sáng hôn ám trong phòng, đôi mắt kia lại lộ ra một điều gì đó khác lạ khiến cho hô hấp của Bộ Hoài Viễn lập tức bị kiềm hãm.
Bộ Hoài Viễn ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, vung tay hất Mục Kỳ ra, cả giận nói, “Ngươi đã bỏ thuốc?!”
CHƯƠNG 2
Trúc mã
Mục Kỳ năm nay mới bảy tuổi, mà đứa trẻ nào khi còn bé chẳng thích vui đùa, nhưng y lại luôn phải ở trong nhà một mình. Gia thế giàu có, từ nhỏ lại được mẫu thân chiều chuộng, đã khiến cho Mục Kỳ ngoạn nháo đến mức vô pháp vô thiên. Thường nghe người ta nói, trừ bỏ phụ thân của y, thì chỉ có tiểu công tử của An Quốc Hầu phủ nhà cách vách, cũng chính là Hoài Viễn ca ca y thích nhất, mới có thể trị được y.
Nghĩ đến Viễn ca ca, Mục Kỳ lại gắt gao nắm chặt bó hoa trong tay vừa trương miệng hắc hắc nở nụ cười. Nương của y cùng mẫu thân của Hoài Viễn ca ca là chị em thân thiết, từ nhỏ y đã được nghe mẫu thân nói mình chính là tiểu nam thê của Hoài Viễn ca ca, chờ đến khi trưởng thành y sẽ gả cho Hoài Viễn ca ca. Đối với chuyện lập gia đình này, tiểu Mục Kỳ không có nhiều ý kiến cho lắm. Chỉ cần nghe nói về sau vẫn có thể cùng Hoài Viễn ca ca mà mình yêu thích ở cùng một chỗ, y liền phi thường vui vẻ đồng ý. Cũng nhờ vậy mà y còn nhận được một cái thơm của mẫu thân, khiến tiểu Mục Kỳ hiển nhiên cảm thấy thập phần cao hứng.
Tuy rằng còn không biết làm nam thê là cái gì, nhưng Mục Kỳ thật thích cùng Bộ Hoài Viễn ở cùng một chỗ. Bởi vậy sau khi nhận được sự ngầm đồng ý của mẫu thân mình, y vẫn thường xuyên chạy đến chỗ Bộ Hoài Viễn, cùng hắn chơi đùa. Đến sau khi mẫu thân của Mục Kỳ qua đời, y lại càng thích chạy sang An Quốc Hầu phủ tìm Bộ Hoài Viễn hơn.
Cúi thấp thân mình rón ra rón rén tránh thoát hộ vệ trông coi ngoài cửa, Mục Kỳ ỷ vào thân thể thấp lùn của mình, vụng trộm đi dọc theo hành lang đến chân tường ngăn cách giữa Mục phủ cùng An Quốc Hầu phủ.
Tuy Bộ Hoài Viễn tuổi còn nhỏ, nhưng công khóa mỗi ngày của hắn cũng rất nhiều. Trừ bỏ phải theo học những việc cần làm của người kế thừa Hầu phủ, hắn còn phải đi theo Liễu Vô Mộng cũng chính là mẫu thân của Bộ Hoài Viễn để tập võ, thời gian rãnh rỗi kỳ thật cũng không có nhiều.
Đối với đứa con không nên thân suốt ngày chỉ biết chơi đùa của mình, phụ thân của Mục Kỳ cũng chính là Mục Phi Ngữ đã sớm ch.ết tâm, không còn ôm chút hy vọng nào. Nhưng đối với Bộ Hoài Viễn trong tương lai có thể trở thành một nữa nhi tử của mình, Mục Phi Ngữ vẫn là phi thường xem trọng. Bởi vậy vào ban ngày, Mục Phi Ngữ sẽ không cho Mục Kỳ chạy đi quấy rầy Bộ Hoài Viễn, nghiêm mặt ra lệnh cho nhi tử nhà mình hoặc cút ra ngoài đi chơi hoặc là đứng ở trong phòng đọc sách. Dù thế nào cũng không cho phép làm ồn đến Bộ Hoài Viễn, chỉ tới khi đến chạng vạng mới cho phép Mục Kỳ chạy qua Hầu phủ chơi đùa. Cũng vì thế mà Mục Ky đã không ít lần phản kháng, bất quá đến cuối cùng đều bị Mục phụ thân dùng bạo lực trấn áp, thành ra trải qua nhiều lần ép buộc, rốt cục Mục Kỳ đã phát hiện ra một mật đạo bí mật từ sân nhà mình trực tiếp dẫn đến viện tử của Bộ Hoài Viễn. Vì thế, trong mấy tháng nay, Mục Kỳ đều lén gạt phụ thân của mình vụng trộm lẻn vào An Quốc Hầu phủ trình diễn tiết mục “bí mật” gặp gỡ tình lang.
Nói là mật đạo bất quá chỉ là một cái lỗ chó mà thôi, bởi vì Mục phủ cùng An Quốc Hầu được xây dựng liền kề nhau, sân nhà của Mục Kỳ vừa lúc chỉ cách viện tử của Bộ Hoài Viễn một bức tường. Trong một lần Mục Kỳ bị Mục Phi Ngữ dùng bạo lực trấn áp rồi chạy đến viện này ấm ức khóc lóc đã ngẫu nhiên phát hiện ra cái chuồng chó này. Kể từ đó về sau, y liền thường xuyên vụng trộm, thừa dịp mọi người không chú ý chạy đến An Quốc Hầu phủ tìm Bộ Hoài Viễn. Rồi sau đó lại thừa dịp hộ vệ của Mục phủ không có phát hiện vụng trộm bò trở về, cho đến chạng vạng y lại nghênh ngang chạy qua An Quốc Hầu phủ trực chờ đợi ăn cơm. Cũng may, Bộ Hoài Viễn tuy cũng cảm thấy bất đắc dĩ với hành động nghịch ngợm này của Mục Kỳ, nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ vạch trần, vì thế việc lén lút sử dụng con đường bí mật qua lại của tiểu Mục Kỳ cũng đã diễn ra được hai tháng mà còn chưa bị bại lộ.
Ra sức bảo vệ khóm hoa dại trên tay, Mục Kỳ cuộn nhỏ thân thể trốn ở sau bụi cây, trái nhìn phải nhìn hết một vòng, thấy không có hộ vệ nào đi ngang mới hì hục chui qua lỗ chó. Vừa đi ra khỏi chuồng chó, y lại phát hiện có một đôi giày màu xám đang dừng ở trước mặt. Mục Kỳ cả kinh vội vàng ngẩng đầu nhìn xem, thì trông thấy khuôn mặt có hơi chút lo lắng của Bộ Hoài Viễn, đang trưng ra một nụ cười tươi tắn đón chào y. Mục Kỳ nâng tay lau lau cái trán một chút, hai ba bước nhảy khỏi chuồng chó, lao về phía Bộ Hoài Viễn, “Hoài Viễn ca ca ta đến đây!”
Bộ Hoài Viễn trái lại thật vững vàng tiếp được Mục Kỳ đang nhào tới, vì đã tập võ tử nhỏ, nên thân mình của hắn tương đối cứng cáp, có chút trùng kích này của Mục Kỳ hắn cũng không thấy hề hứng gì. Mỉm cười, nâng tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cùng vết bẩn trên mặt của Mục Kỳ, Bộ Hoài Viễn ôn nhu nói: “Hôm nay tại sao lại đến trễ như vậy?” Bộ Hoài Viễn mỗi ngày đều canh đến giờ này tự động đi vào trong sân luyện võ, mà bình thường vào giờ này, Mục Kỳ cũng đang trưng vẻ mặt ngây ngô, cười ngốc ở bên cạnh nhìn hắn. Nhưng hôm nay đã đợi một hồi lâu, vẫn còn chưa thấy Mục Kỳ đến, Bộ Hoài Viễn nhịn không được có chút lo lắng, thế nên mới chạy đến chuồng chó, đứng chờ Mục Kỳ tới.
Mục Kỳ nghe được câu hỏi của Bộ Hoài Viễn liền cười hắc hắc, cọ cọ trong lòng Bộ Hoài Viễn thêm vài cái, mới chậm rì rì ngước mặt lên, tiếp theo liền giơ khóm hoa được mình cẩn thận che chở đến trước mặt hắn, hưng phấn lên tiếng, “Ta hôm nay đã đi hái hoa, muốn tặng cho Hoài Viễn ca ca!”
Những bông hoa màu phấn hồng trong tay của Mục Kỳ nhẹ nhàng đung đưa lay động theo gió. Bởi vì thân hoa đã bị Mục Kỳ nắm chặt trong tay đã lâu, bông hoa dại nhỏ bé tựa hồ đã có chút không chịu nổi giày vò, lại bị Mục Kỳ lay động không ngừng như vậy, nụ hoa liền lung lay lung lay cảm giác như sắp tan rã đến nơi. Làm cho tiểu Mục Kỳ vừa còn cười lớn, nay đã biến thành sợ hãi, vội vàng đem hoa thu vào lòng, bĩu môi mếu mặt như sắp khóc đến nơi.
Bộ Hoài Viễn bật cười nhu nhu đỉnh đầu Mục Kỳ, vươn tay tiếp nhận bó hoa dại nhỏ bé không biết tên kia, “Rất đẹp, ca ca thực thích, Tiểu Kỳ tại sao lại muốn đi hái hoa?”
Dù sao cũng là tâm tình tiểu hài tử, nghe được những lời ngọt ngào của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ lập tức vui vẻ ra mặt, lôi kéo tay Bộ Hoài Viễn nói liên hồi: “Là bá bá ở trà lâu nói với ta, ta ngày hôm qua khi vào bên trong đã nghe được bá bá nói, tặng hoa cho người nào chính là để bày tỏ mình thích người kia á, ta thích Hoài Viễn ca ca, nên muốn tặng hoa cho ca ca, mấy bông hoa này chính là do ta tự tay hái đó!”
(e nó dễ thươnq quá!!! >3<) Mục Phi Ngữ tuy rằng không hề có chức vị, nhưng gia cảnh của Mục phủ vốn giàu có, tất cả những cây hoa trong nhà cũng đều thuộc loại thượng đẳng. Mà khóm hoa Mục Kỳ đưa qua chính là những bông hoa dại mọc ở ven đường, chắc là Mục Kỳ vừa hái ở đâu đó rồi một đường cất giấu tới tận đây. Tuy rằng không quá hiểu vì sao Mục Kỳ lại muốn hái hoa dại từ bên ngoài về, nhưng Bộ Hoài Viễn vẫn là hướng Mục Kỳ cười cười, “Tiểu Kỳ thật ngoan.”
Tuy rằng chỉ lớn hơn Mục Kỳ hai tuổi, nhưng thân là tiểu hầu gia của Hầu phủ, nên tính tình Bộ Hoài Viễn từ nhỏ đã rất ổn trọng. Cách đối xử với Mục Kỳ cũng giống như một người ca ca luôn chiều chuộng đệ đệ hết mực. Mà vào lúc này, hắn đang dắt tay Mục Kỳ, tiêu sái đi vào trong viện, “Đem hoa của Tiểu Kỳ trồng ở trong sân được không?”
“Sau khi đã hái lên rồi, hoa nhỏ còn có thể sống lại sao?”
Mục Kỳ một bên đi theo Bộ Hoài Viễn, một bên ngẩng đầu hỏi, vừa nhìn thấy Bộ Hoài Viễn mỉm cười gật đầu, tiểu Mục Kỳ liền hưng phấn kêu to. Cuối cùng sau một trận ép buộc, hai người đã đem hoa nhỏ trồng lại ở một góc trong sân vườn, kỳ thật hoa nhỏ có thể tiếp tục sống hay không Bộ Hoài Viễn cũng không biết, bất quá như vậy vẫn tốt hơn so với việc nhìn thấy bông hoa héo tàn trên tay mình. Mục Kỳ nhìn nhìn hoa dại lại một lần nữa khôi phục sức sống vừa cười hắc hắc vui vẻ, sau đó liền xoay qua nói với Bộ Hoài Viễn, “Hoài Viễn ca ca muốn luyện võ sao? Ta muốn ở bên cạnh xem!”
Mỗi ngày vào giờ này, Bộ Hoài Viễn đều phải ở trong sân luyện võ, kỳ thật Mục Kỳ ở lại đây cũng không có chuyện gì, nhưng y sẽ không quấy rầy Bộ Hoài Viễn luyện võ hay học tập. Y chỉ thích ở bên cạnh nhìn ca ca mà thôi, đáng tiếc là Mục Phi Ngữ không có niềm tin với con mình, cứ bắt ép không cho y lại đây, làm cho tiểu Mục Kỳ khổ sở hết một trận. “Hảo.”
Bộ Hoài Viễn gật gật đầu, dẫn Mục Kỳ về lại giữa sân, dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Kỳ bắt đầu luyện kiếm. Tuy rằng Bộ Hoài Viễn tuổi không lớn, nhưng tư chất của y vốn rất tốt lại tập võ từ nhỏ, chẳng những không nghịch phá như những đứa trẻ khác mà còn rất khuôn phép, nghiễm nhiên là tư thế của một công tử thiếu niên, làm cho Mục Kỳ đang nhìn với vẻ mặt say mê ở một bên chảy dài nước miếng. Nghiêm túc luyện một hồi lâu, Bộ Hoài Viễn vừa thu tay quay đầu lại, nhìn đến Mục Kỳ không khỏi bật cười. Tiến lên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Kỳ, hắn ôn nhu nói: “Tiểu Kỳ nếu muốn học, Hoài Viễn ca ca sẽ dạy cho ngươi.”
Mục Kỳ nháy mắt hoàn hồn, lắc đầu một trận đánh rớt tay Bộ Hoài Viễn, một bên còn nhăn mặt thè lưỡi lên tiếng: “Ta mới không học đâu, mệt mỏi lắm! Hoài Viễn ca ca học xong bảo hộ cho ta là được rồi!”
Nói xong Mục Kỳ ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, rồi lại bật người cả kinh kêu to, “Ai nha xong rồi! Quên mất thời gian, lúc trở về khẳng định sẽ bị phụ thân phát hiện, Hoài Viễn ca ca ta phải đi về trước!”
Nói xong Mục Kỳ liền nhảy dựng lên khỏi mặt đất, xắn xắn ống quần chạy một mạch tới chuồng chó, để lại Bộ Hoài Viễn với vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa đầy sủng nịch tươi cười. Hắn cũng không có ngăn cản, chỉ đối với bóng dáng của Mục Kỳ dặn dò: “Chậm một chút, kẻo ngã!”
Mục Kỳ phất phất tay, một đường chạy đến trước lỗ chó, lại như nhớ tới cái gì quay đầu hô nhỏ với Bộ Hoài Viễn, “Hoài Viễn ca ca, đừng quên ngày kia a!”
Hô xong, y liền thu mình chui vào lỗ chó.
Bộ Hoài Viễn đứng ở tại chỗ lắc đầu, hôm nay quả thật đã muộn, phỏng chừng Mục Kỳ trở về lúc này, khẳng định sẽ bị Mục bá bá bắt ngay tại trận. Buổi tối có khả năng sẽ không tới được, nghĩ như thế, Bộ Hoài Viễn chuẩn bị ở trong sân luyện võ thêm một hồi. Tuy rằng nương cũng không có yêu cầu gì đối với võ công của hắn, nhưng hắn từ nhỏ đã thích luyện võ, học được cũng không kém, vì thế hắn luôn dùng thời gian rãnh để luyện tập thêm. Kỳ thật, tuy Mục Kỳ rất thường xuyên chạy tới tìm hắn, nhưng vào lúc học tập hay luyện võ đều chưa bao giờ quấy rầy hắn. Bởi vậy Bộ Hoài Viễn trái lại không có chút phản cảm nào với việc có Mục Kỳ ở bên cạnh, huống chi hắn đã nghe mẫu thân nói qua về hôn sự của bọn họ. Đối với vị hôn phu vừa hoạt bát lại cởi mở thế này, Bộ Hoài Viễn vẫn thực vừa lòng. Bởi vậy hẳn cũng không ngại dùng nhiều chút thời gian cùng y bồi dưỡng cảm tình, nghĩ đến mấy câu vừa nãy của Mục Kỳ trước khi rời đi, Bộ Hoài Viễn lại lộ ra một tươi cười nhợt nhạt. Hắn biết ngày mốt sẽ là sinh nhật của Mục Kỳ, sau khi Mục bá bá từ quan liền trở thành thương nhân, mỗi ngày đều rất bận rộn. Do đó từ hai năm trước sau khi mẫu thân Mục Kỳ qua đời, trong hai năm này, dù ngày lễ hay ngày tết Mục Kỳ đều chạy đến chổ hắn cọ cơm. Sinh nhật năm trước, hắn cũng là cùng y vượt qua tại Hầu phủ, năm nay y cũng đã sớm ước hẹn thời gian cùng hắn, muốn hắn mang theo mình ra ngoài chơi. Thoáng suy nghĩ một chút về kế hoạch ngày kia, thẳng đến khi hạ nhân đến kêu hắn đi ăn cơm, Bộ Hoài Viễn mới thu dọn này nọ rời đi. Bộ Hoài Viễn bên này không vấn đề gì, Mục Kỳ bên kia lại thê thảm vô cùng. Vừa uốn éo cơ thể chuôi ra khỏi lỗ chó rồi chạy đến trước cửa phòng mình, Mục Kỳ đã bị Mục Phi Ngữ bắt giữ, hung hăng trách móc một trận, cũng may Mục Phi Ngữ cứ nghĩ là Mục Kỳ vụng trộm trốn ra ngoài chơi, mới có thể ôm một thân bùn đất trở về, chứ hoàn toàn không nghĩ Mục Kỳ đã chui lỗ chó chạy đến An Quốc Hầu phủ.
Điều này cũng không thể trách Mục Phi Ngữ, vốn hộ vệ Mục phủ chẳng phải võ lâm cao thủ gì, đều là những hạ nhân vũ phu bình thường. Mục Kỳ lại hay ở trong viện tử lăn qua lăn lại, nếu không gây ra chuyện lớn thì các hộ vệ cũng sẽ không quản y. Bởi vậy sau bao lần vụng trộm chuôi qua lỗ chó rồi lại chui về, y vẫn chưa từng bị phát hiện. Trái lại hộ vệ của An Quốc Hầu phủ đều đã sớm biết chuyện này, bất quá dưới sự ngầm đồng ý của tiểu hầu gia cùng Hầu gia phu nhân, đối với vị tiểu Hầu gia phu nhân tương lai này, bọn họ đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho đi. Cứ như vậy, tính ra việc này chỉ có Mục Phi Ngữ thật sự chẳng hay biết gì. Bất quá cho dù là không biết chuyện Mục Kỳ lén lút qua lại, nhưng không rên một tiếng đã trốn đi chơi, lại mang theo một thân bùn đất trở về. Chỉ nhiêu đây hành vi thôi đã làm cho Mục phụ thân phi thường tức giận, đối với đứa con dạy mãi không sửa của mình cũng thập phần thất vọng, trực tiếp đưa ra hình phạt năm ngày cấm đoán. Mặc kệ Mục Kỳ ở phía sau đau khổ kêu rên bao nhiêu, Mục phụ thân vẫn phất tay áo rời đi dưới cái nhìn ai oán của nhi tử.