Chương 26: Vị hôn thê của hắn thật thú vị

Khuyết Ngọc lắc đầu, cười nhẹ nói: "Thật sự không phải do vấn đề tiền tài, mà trước khi Bạch công tử đến đây, đã có người ra giá rất cao với Phong Tuyết Lâu, điều kiện mà người đó đưa ra là Phong Tuyết Lâu không được để lộ bất cứ tin tức gì có liên quan đến Văn Thi Dung."


"Người nọ là ai?" Nàng không khỏi nghi hoặc, là ai ra giá cao để Phong Tuyết Lâu không được để lộ tin tức của Văn Thi Dung?
"Thứ lỗi cho Khuyết Ngọc không thể trả lời."


Thanh Linh cũng biết Phong Tuyết Lâu có quy củ của Phong Tuyết Lâu, Phong Tuyết Lâu đã đồng ý giữ bí mật cho người khác, tất nhiên sẽ không để lộ ra tin tức của Văn Thi Dung: "Vậy còn chuyện thứ ba?" Khi Khuyết Ngọc vừa nhìn thấy ngọc bội trong bức họa, thần sắc rõ ràng lộ ra tia khác thường, nàng không có bỏ qua, vậy Khuyết Ngọc có lẽ cũng biết được chuyện có liên quan đến khối ngọc bội này.


"Thứ lỗi cho Khuyết Ngọc không thể nói." Khuôn mặt yêu dã nở nụ cười nhìn đáng bị ăn đòn vô cùng.


"Nếu Phó lâu chủ đã không thể cho ta hai tin tức trước, vậy ta đành phải lấy đi phần lớn số bạc thắng được kia rồi." Thanh Linh không khách khí nói, bạc thắng được nhiều như thế, mà Khuyết Ngọc chỉ có thể cho nàng một tin tức duy nhất, không lí nào nàng phải để lại nhiều bạc như vậy.


Sau khi Khuyết Ngọc đưa Thanh Linh và Vô Ảnh ra ngoài, hắn đi đến sau bình phong nói với bạch y nam tử đang lười biếng ngồi chơi: "Tần Liễm, ngươi nhìn ngọc bội trên bức tranh này một chút, có phải rất quen hay không?" Hắn cầm tờ giấy Thanh Linh bỏ lại, để xuống trước mặt Tần Liễm.


available on google playdownload on app store


Tần Liễm một thân bạch y, thanh nhã như nước, mắt phượng tĩnh mịch nhìn khối ngọc bội được vẽ trên giấy, như có điều đang suy nghĩ.
"Phó lâu chủ, thuộc hạ vô năng, đã bỏ mất người." Giọng nói của thủ hạ Khuyết Ngọc từ ngoài bình phong truyền vào.


"Ừ, tự mình đi lãnh phạt đi." Khuyết Ngọc nhàn nhạt nói.


"Hai tiểu tử kia thật đúng là không đơn giản, thắng nhiều tiền của Phong Tuyết Lâu như vậy, còn cắt đuôi được cả người ta phái đi theo dỗi bọn họ. Kỳ lạ, tiểu tử Bạch Thuật này từ đâu xuất hiện, sao trước kia lại chưa từng nghe qua?" Hắn thân là Phó lâu chủ của Phong Tuyết Lâu, có rất nhiều tai mắt, bên trong Hạ Thành chỉ cần vừa có một chút gió thổi cỏ lay đều không qua được mắt hắn, vậy sao lại chưa bao giờ nghe qua có người đổ xúc xắc hạng nhất tên Bạch Thuật? 


Thật ra Thanh Linh đổ xúc xắc tệ vô cùng, những ván đặt cược lúc nãy đều là do có Vô Ảnh bên cạnh giúp đỡ.
"Người đến." Tiếng Khuyết Ngọc vừa dứt, liền có người từ ngoài cửa đi vào.
"Nhất định phải đi điều tr.a rõ xem Bạch Thuật là người nơi nào?" Khuyết Ngọc ra lệnh.


"Chậm đã." Tần Liễm gọi lại người nọ đang định lui ra ngoài: "Không cần điều tr.a về Bạch Thuật." Vốn không có người tên Bạch Thuật, cho dù tr.a thế nào cũng tr.a không ra, huống chi hắn cũng đã biết được Bạch Thuật là ai. Dù Thanh Linh đã dịch dung, nhưng nàng vẫn chưa làm giọng nói thay đổi, hắn vừa nghe đã biết Bạch Thuật là nàng. Nhưng hắn không hiểu, nàng sao lại hỏi danh sách những người ngủ lại Tướng Quốc Tự đêm mười bảy tháng một, thân phận Văn Thi Dung cùng khối ngọc bội kia? Rốt cuộc Diệp Thanh Linh bây giờ là ai?


Hắn phái người âm thầm điều tr.a từ đầu tới đuôi Diệp Thanh Linh, nhưng cũng không có thu hoạch gì ngoài dự liệu.
Vị hôn thê này của hắn đúng là ngày càng thú vị.


Thanh Linh lăn qua lộn lại đã mấy vòng nhưng vẫn không ngủ được, trong đầu chỉ nhớ tới bản danh sách khách hành hương ngủ lại Tướng Quốc Tự đêm mười bảy tháng một mà Khuyết Ngọc đưa cho nàng. Trong danh sách, ngoại trừ Hách Liên Dực nàng đã biết rõ, Văn Thi Dung, phế Thái tử cùng với lão Hoàng thúc, còn có cả Tần Liễm, Tĩnh vương và đám người Lãnh Ly.


Nàng trái lo phải nghĩ nhưng cũng đoán không được ngoài Hách Liên Dực ra, còn có ai muốn gây bất lợi cho nàng, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng trời tờ mờ sáng nàng mới mơ mơ màng màng ngủ mất.
"Tiểu thư, tối qua ngủ không ngon sao?" Vô Ảnh thấy vành mắt đen sẫm của Thanh Linh, không nhịn được lên tiếng hỏi.


Thanh Linh dụi mắt, mệt mỏi nói: "Buổi tối mấy ngày qua suy nghĩ nhiều quá, không thể nào chớp mắt nổi, hay chúng ta mau đi tìm Trương Tứ đi."


Hiện Trương Tứ đang ở trong một thôn nhỏ hẻo lánh dưới chân núi ngoài thành, chỗ đó mặc dù vắng vẻ, nhưng cảnh sắc lại như tiên cảnh nhân gian, vô cùng mê người. Hoa nở đầy trên đồi núi, chỉ cần một lọn gió thổi qua, cũng đủ làm các cánh hoa nhiều màu bay lả tả trong không trung, nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất. Con đường quanh co khúc khủy u tối phủ đầy hoa, trãi dài về phía túp lều nhỏ của Trương Tứ.


Đi đến cửa lớn, Thanh Linh tiến lên gõ nhẹ một cái lên cánh cửa gỗ đơn sơ. Một lát sau, cửa gỗ được mở ra.


Người mở cửa là một nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh, trên má phải hắn có một vết sẹo hình trăng rằm thật dài, thoáng nhìn có chút dữ tợn: "Hai cô nương sao lại đến đây?" Tay hắn nắm chặt chui kiếm, vẻ mặt cảnh giác, nơi này vắng vẻ, người có thể tìm tới nơi này sợ là không đơn giản.


Thanh Linh cũng không thèm để ý, cười nói: "Trương Tứ, ta là Mạch Sương."
Mặt Trương Tứ băng bó, không nói gì, mặt tràn đầy nghi ngờ.


"Trương Tứ, sau lưng ngươi có một vết sẹo dài ba tấc, là do đỡ giúp Đại ca ta một kiếm trên chiến trường mà để lại, mặt ngươi cũng bị thương cùng một ngày hôm đó." Trương Tứ nghe được lời này, sắc mặt khẩn trương dần dần có chỗ hòa hoãn lại: "Ta còn nhớ rõ sau khi thương thế trên mặt ngươi tốt lên, ngươi còn lo lắng Tô cô nương nhìn thấy vết sẹo trên mặt ngươi sẽ sợ hãi, đặc biệt chạy tới hỏi ta có cách nào xóa vết sẹo đó đi không."


"Lúc ấy ta còn nói rõ ràng, dù ngươi có xóa vết sẹo trên mặt hay không, chỉ cần Tô cô nương thật lòng thích ngươi, thì dù mặt ngươi có thật nhiều sẹo đi chăng nữa, lòng nàng cũng sẽ không bao giờ thay đổi."


Tay cầm kiếm của Trương Tứ bắt đầu run rẩy, mặt lộ ra thần sắc ngạc nhiên mừng rỡ, chuyện này chỉ có hắn và tiểu thư hai người biết được mà thôi. Mà tiểu thư lại am hiểu dịch dung, khuôn mặt của người trước mắt mặc dù xa lạ, nhưng hắn vẫn có thể chắc chắn rằng người này chính là tiểu thư không thể nghi ngờ. Hắn há mồm, đôi môi kích động đến phát run: "Tiểu thư, ngươi thật sự là tiểu thư sao? Nhưng không phải ngươi đã.... đã ch.ết rồi sao?"


"Chuyện này nói ra cũng rất dài dòng, đợi khi nào có cơ hội, ta sẽ kể cẩn thận từng chi tiết cho ngươi nghe." Thanh Linh không muốn nhiều lời, Trương Tứ cũng không dám tiếp tục hỏi nhiều.


Thanh Linh hàn huyên cùng Trương Tứ được một lúc, liền nói tới chuyện Hoàng thượng cho đòi Mạch Chiêu Nam trở về Hạ Thành. Theo lời Trương Tứ nói, Mạch Chiêu Nam là do nhận được mật chiếu của Hoàng thượng nên mới trở về Hạ Thành. Nhưng Mạch Chiêu Nam vừa vào cửa thành liền được cho biết mình vốn không được Hoàng thượng cho phép mà lại dám trở về Hạ Thành, đây chính là tội khi quân. Mạch Chiêu Nam nhận thức được mình bị người hạ bẫy, biết chắc đối phương sẽ không cho hắn cơ hội giơ ra mật chiếu giả giải oan, dưới tình thế cấp bách, đã lệnh cho Trương Tứ cầm mật chiếu giả chạy trốn trước.


"Bây giờ ngươi đã biết là do ai truyền mật chiếu giả chưa?" Nàng hỏi Trương Tứ.
"Không biết." Trương Tứ đáp lại.
"Mật chiếu giả bây giơ đang ở đâu?"


"Đã để ở chỗ cách mộ chôn quần áo và di vật của Hầu gia không xa, phải đến canh ba buổi trưa mới có thể đến lấy. Tiểu thư, Trương Tứ dẫn ngươi đến đó chờ trước được không?"
"Ừ." Thanh Linh gật đầu.


Lúc Thanh Linh nhìn thấy mộ chôn quần áo và di vật của Mạch Chiêu Nam, lòng đau như cắt, nước mắt chảy ra điên cuồng. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định phải tìm ra kẻ giật dây hại ch.ết hai huynh muội bọn họ, sau đó báo thù!


Sở dĩ Trương Tứ nói buổi trưa canh ba mới có thể lấy mật chiếu giả ra, là vì bên cạnh mộ chôn quần áo và di vật của Mạch Chiêu Nam có lập ra một khối đá lớn, ánh sáng mặt trời buổi trưa canh ba chiếu xuống tảng đá lớn đó, tạo ra bóng của phiến đá trãi dài trên mặt đất, mà nơi đỉnh của bóng hòn đá đó chính là chỗ chôn mật chiếu giả. Trương Tứ đào cái hộp đựng mật chiếu lên, mở ra.


Cái hộp vừa được mở ra, Thanh Linh đột nhiên có dự cảm xấu.
"Vèo, vèo, vèo." Vài ám khí phá không bay đến, mang theo khí thế rào rạt bá đạo, hướng thẳng về phía ba người.


Phản ứng của Thanh Linh và Vô Ảnh mau lẹ những cũng khó khăn lắm mới tránh thoát được một kiếp, còn Trương Tứ thì không, ám khí bắn trúng vào tim, khiến hắn mất mạng ngay tại chỗ.






Truyện liên quan