Chương 54: Muốn diệt trừ nàng
Trên mặt Diệp Thanh Ngọc mang theo mạng che mặt, cúi thấp đầu đi vào Mê Tiên Trà Lâu.
Đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi phủ sau vụ xấu mặt ở yến tiệc kia, nhiều ngày nay nàng luôn trốn ở trong phủ, không dám ra ngoài, vì sợ sẽ nghe thấy những tin đồn khó nghe liên quan đến mình ở bên ngoài. Mà đầu sỏ hại nàng không dám ló mặt ra cửa này chính là tiểu tiện nhân Diệp Thanh Linh, nàng và nàng ta không đội trời chung!
Hôm qua lúc Hương Diệp ra ngoài phủ, có người bí mật thông qua nàng ta hẹn nàng đến Mê Tiên Trà Lâu, nói là có cách giúp nàng đối phó với Diệp Thanh Linh, nên nàng làm theo lời, đến rất đúng hẹn.
Diệp Thanh Ngọc lên lầu hai, Hương Diệp cũng ở ngay sau lưng nàng, các nàng dừng lại trước cửa của một gian phòng, Hương Diệp vươn tay ra, gõ nhẹ cửa phòng.
“Diệp đại tiểu thư, mời vào!” Bích Hà tiến ra mở cửa, sau khi nhìn rõ người đến mới mời chào.
Chủ tớ Diệp Thanh Ngọc trước sau đi vào trong phòng, Bích Hà sau lưng lập tức liền đóng chặt cửa lại.
“Thần nữ tham kiến Ngạo Nguyệt công chúa!” Diệp Thanh Ngọc hành lễ, Hương Diệp theo sau cũng cung kính thi lễ một cái.
Nữ tử đứng gần cửa sổ chậm rãi xoay người, mỉm cười đi đến trước mặt Diệp Thanh Ngọc đỡ nàng ta dậy “Diệp đại tiểu thư không cần đa lễ!”
Diệp Thanh Ngọc ngước mắt nhìn Ngạo Nguyệt công chúa mỉm cười, phát hiện những lúc Ngạo Nguyệt không cười thì cảm thấy lạnh băng, khiến người khác không dám đến gần. Nhưng lúc nàng cười rộ lên một tiếng, xinh đẹp đến có thể khiến bách hoa đều phải thất sắc.
“Công chúa, người thật có thể giúp thần nữ diệt trừ con tiện nhân Diệp Thanh Linh kia sao?” Diệp Thanh Ngọc không kìm chế lời nói, vội vàng cầm lấy tay Ngạo Nguyệt hỏi.3
Ngạo Nguyệt liếc qua tay của Diệp Thanh Ngọc, trong mắt xuất hiện tia chán ghét không dễ dàng phát hiện ra. Xem ra, tin tức Diệp Thanh Ngọc mang lòng thù hận Diệp Thanh Linh, thậm chí còn muốn đẩy Diệp Thanh Linh vào chỗ ch.ết là thật.
Diệp Thanh Ngọc dễ dàng tin tưởng một người như thế, đúng là đồ ngốc, nhưng nếu nàng ta không ngốc một chút, thì sao đễ Ngạo Nguyệt nàng lợi dụng được?
Ngày đó Túy Lâu, mạng che mặt của nàng bị người đánh rơi, lúc quan sát bốn phía thì phát hiện ra Diệp Thanh Linh nữ giả nam trang. Lúc ấy nàng không biết rõ Diệp Thanh Linh có nhận ra nàng hay chưa, nên lúc còn chưa rời hẳn khỏi Túy Lâu, liền phái người âm thầm ở xa xa theo dõi Diệp Thanh Linh.
Người nàng phái đi theo dõi Diệp Thanh Linh, phát hiện có một hắc y nữ tử đứng cùng Diệp Thanh Linh dưới thân cây một lúc sau, thì hắc y nữ tử kia liền đuổi theo, âm thầm đi theo đằng sau xe ngựa của nàng. Diệp Thanh Linh nếu đã theo dõi nàng ngày hôm đó, thì nàng ta vĩnh viễn chính là một mối họa. Nếu Diệp Thanh Linh không nhận ra nàng thì đã tốt, nhưng nhỡ như lại có thì sao? Nhỡ như Diệp Thanh Linh còn đoán ra được sự tình giữa nàng và Phong Lộng thì làm sao?
Nàng là một Công chúa hoàng thất, nhưng lại dây dưa một chỗ với Phong Lộng. Thân phận Phong Lộng chỉ là đào kép trong Túy Lâu, nếu để phụ hoàng biết được nam tử nàng thích chỉ là một đào kép, mà nàng lại luôn muốn ở bên kẻ đào kép ấy, người nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, đặc biệt là sẽ càng không bỏ qua cho Phong Lộng.
Vì để triệt tai họa về sau, Diệp Thanh Linh tuyệt đối không thể giữ lại được!
“Đại tiểu thư vừa tới, chắc là khát rồi, đến đây uống chén trà đi” Ngạo Nguyệt không dấu vết gỡ tay Diệp Thanh Ngọc ra, xoay người tự tay rót chén trà đưa cho nàng ta.
“Đa tạ Công chúa” Diệp Thanh Ngọc nhận lấy trà, được sủng ái mà sinh ra kinh sợ nói.
“Tất cả các ngươi đều lui ra, không có mệnh lệnh của bổn công chúa, ai cũng không được vào” Ngạo Nguyệt phân phó.
Nha hoàn bên cạnh Ngạo Nguyệt lần lượt lui ra ngoài, Hương Diệp cũng nhận được ánh mắt của Diệp Thanh Ngọc mà lui ra ngoài.
Trở lại Mặc Trúc viện lần nữa, Thanh Linh cảm thấy nơi này vẫn yên tĩnh không khác gì lần trước.
Một gã sai vặt trong Mặc Trúc viện thấy Thanh Linh đã đến, nhiệt tình tiến lên nói: “Nhị tiểu thư tới rồi, Nhị công tử bây giờ đang ở thư phòng”
“A, phải không, ngươi dẫn ta đi xem một chút” Nàng không thường tới đây, cản bản là không biết rõ thư phòng Diệp Đàm ở đâu.
Gã sai vặt kia dù cảm thấy yêu cầu của nàng có chút kì quái, nhưng cũng không lên tiếng hỏi gì mà trực tiếp dẫn nàng đi.
Thanh Linh vừa đi vào thư phòng, đã thấy Diệp Đàm ngồi ngay ngắn ở phía sau án thư, một góc án thư có đặt lư hương ninh thần hương. Nhìn xuyên thấu qua làn khói bốc lên nhàn nhạ từ lư hương, nổi bật khuôn mặt trắng nõn mềm mịn của hắn.
“Nhị ca” Nàng hô lên một tiếng, người ngồi sau án thư liền ngẩng đầu lên, cười nhẹ với nàng một tiếng, sau đó đặt sách trong tay xuống.
“Đến đây” Giọng nói hắn thanh thản mà tự nhiên.
“Ừ, ta đến thăm Nhị ca một chút, tiện thể cũng muốn hỏi Nhị ca một chuyện” Diệp Đàm mặc dù bị ốm đau quấn thân, nhưng trước kia lúc còn chưa bị bệnh, hắn cũng đã từng đi theo Diệp Thiên Minh xuất binh đánh giặc, còn nói lại những năm bị bệnh này, tay hắn lúc nào cũng không rời khỏi quyển sách. Nên Thanh Linh nghĩ, Diệp Đàm chắc hẳn cũng có kiến thức rộng rãi đi.
“Có chuyện gì?” Diệp Đàm hỏi.
“Chờ ta một chút!” Thanh Linh từ bàn làm việc của Diệp Đàm cầm lên một cây bút, dựa theo kí ức, vẽ lên tờ giấy trắng một đóa hoa màu đỏ tựa như tường vi, màu trắng nhị hoa lại giống hệt như giọt nước mắt.
“Ở Nam Hạ Quốc hình như không có loại hoa này, Thanh Linh là muốn hỏi Nhị ca đã gặp qua loại hoa này bao giờ chưa?” Nàng chỉ vào hoa trên bức họa.
Diệp Đàm nhìn nhìn xong lại lắc đầu “Hoa này rất lạ, ta chưa thấy qua bao giờ”
“À, ra vậy” Trong mắt nàng xẹt qua một tia thất lạc.
“Linh Nhi có tâm sự sao?” Diệp Đàm tỉ mỉ phát hiện Thanh Linh không yên lòng khi nhìn bức họa kia, còn chau mày lại, giống như là trong lòng đang có chuyện gì đó.
“Ách, không có, không có” Nàng nở nụ cười thật tươi, muốn dùng nó che dấu đi vẻ không vui trên mặt.
Diệp Đàm còn định hỏi thêm gì nữa, đôi môi giật giật, đúng lúc này thị vệ Mặc Vũ thường đi theo bên cạnh Diệp Đàm tiến vào.
“Nhị công tử, lão gia tìm người, gọi người đến thư phòng một chuyến” Hắn cung kính nói.
“Ừ, đã biết” Diệp Đàm thản nhiên nói.
“Nếu bây giờ phụ thân đã có việc muốn tìm Nhị ca, vậy ta đi trước” Lo lắng hắn sẽ hỏi tiếp cái gì, nàng trả lời không tốt thì khốn, vì vậy nhanh chóng tìm lí do rời đi.
Mùa hè thường sau giờ ngọ rất nóng bức, ve trên cây kêu liên tục không ngừng, khiến người nghe rất dễ bực bội vô lí.
Dưới một góc đại thụ rậm rạp, Thanh Linh mặc yếm xanh nhạt kết hợp với váy dài, bên ngoài choàng thêm sa y màu trắng mỏng manh như màn sương, ung dung nằm trên giường quý phi đọc sách. Thần sắc nàng bực bội, nhìn cả buổi, sách còn chưa lật được một trang.
“Tiểu thư, vừa rồi quản gia phái người đưa tới một phần thiệp mời từ Ngạo Nguyệt công chúa.” Hương Thảo từ một chỗ gần đó đi tới, trong tay cầm theo một tấm thiệp mời màu tím nhạt.
Thanh Linh mở ra tấm thiệp mời nhận được từ tay Hương Thảo, nhìn lướt qua một lần.
“Tiểu thư, trên thiệp mời viết gì vậy?” Hương Thảo tò mò hỏi.
“Ngạo Nguyệt công chúa chỉ là mời tiểu thư nhà ngươi đến Sông Hoài ngày phóng sinh tiết”
Mọi người trong Hạ Thành sẽ không đi săn vào ngày phóng sinh tiết, còn có thể mang cá sống bắt được đến Hoài Giang phóng sinh, hoặc sẽ đến chùa miếu hương khói cường thịnh gần đó để phóng sinh con mồi bắt được.
Cái gọi là phóng sinh chính là làm việc thiện để bù lại vào các khoản nợ ở kiếp này và kiếp trước, nhằm cầu ước để mình có một số mệnh tốt vào kiếp sau.
Trong lòng Thanh Linh không tin chỉ cần phóng sinh là có thể trả lại hết các khoản nợ chém giết, mọi việc đều có nhân quả, quả báo đã đến thì trốn cũng không thoát được, nên những thứ cần đòi lại kia, nàng chắc chắn sẽ không buông tha.
Ngạo Nguyệt công chúa tự tay mời, nàng cũng không tiện từ chối. Nghe nói phong cảnh ở Hoài Giang không tệ, tâm tình gần đây của nàng cũng không được tốt, vậy ngày phóng sinh tiết đó xem như đi giải sầu cũng được.