Chương 85-2: Cường đạo ăn thịt người không nhả xương (2)
Editor: Yên Nhi
“Nàng…… Nàng thật đúng là...” Hắn buông lỏng tay, đối nàng vừa bất đắc dĩ vừa yêu chiều, biết rõ nàng đang giả bộ đáng thương, nhưng nhìn thấy viền mắt ươn ướt của nàng vẫn không nhịn được mà đau lòng.
“Phu quân, chàng thật tốt.” Nàng vuốt mông ngựa nói, nghĩ thầm, tuyệt chiêu đúng là dùng tốt nha.
Hắn liếc mắt trừng nàng một cái, nàng theo bản năng lui về phía sau: “ ‘Ăn sạch sẽ ’ vi phu xong rồi bỏ chạy, phu nhân, nàng càng lúc càng nhát gan với vô lại đó.”
Từ mỗi một lời nói hành động của nànng mới vừa rồi, hắn hiểu được nha đầu kia chắc là đang áy náy nghĩ rằng chính nàng là người lột sạch y phục của hai người cho nên sáng sớm sau khi tỉnh lại không dám đối mặt với hắn mà đào tẩu. Nha đầu ngốcnày từ đầu đến cuối cũng không có hoài nghi là hắn, như thế rất tốt.
Nàng mới không phải nhát gan, chẳng qua sợ bị hắn áp bức mà thôi.
“Vi phu giận rồi.” Giọng nói của hắn dịu dàng, thậm chí không cảm giác được một chút phẫn nộ nào, nhưng nàng nghe xong vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Nàng bắt lấy tay hắn, hôn xuống lòng bàn tay hắn một cái: “Phu quân, đừng giận nữa mà.”
Hắn đột nhiên kéo lớp da giả trên mặt của nàng ra, cúi đầu hôn một cái thật sâu lên môi của nàng.
Nụ hôn nóng bỏng này rất nhanh đã khiến cho nàng mềm nhũn cả người, hai tay không biết để đâu vòng trên cổ hắn.
Lúc nụ hôn dần dần đi xuống cổ nàng, trên cổ truyền đến nho nhỏ đau đớn, thì ra là hắn cắn nàng.
Hắn ôm chặt lấy eo của nàng, phả ra hơi nóng trên cổ của nàng, giọng khàn khàn nói: “Về sau không được từ bên cạnh ta trốn đi nữa, biết không?”
Bị ɖâʍ uy của hắn ép buộc, nàng không thể không gật đầu, hắn cười nhẹ một tiếng, tay đặt ở trên tóc của nàng, hắn hôn một cái lên môi của nàng, nói: “Ngoan.”
“Cảm giác ở trước mặt chàng ta giống như một tôn tử(Cháu trai).” Nàng nói thầm, mỗi lần ở trước mặt hắn, nàng luôn không thể thẳng lưng được.
Vừa mới nói xong, cánh tay đang ôm eo nàng chợt dùng sức một cái, khiến đau đến nước mắt lưng tròng.
Hắn mím môi, cúi mắt xuống nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng, nghiêm túc nói: “Nàng không phải tôn tử, nàng là nữ nhân của ta!”
Ngắn ngủn mười ngày, giống như là trong chớp mắt, thoáng một cái đã trôi qua.
Trong mười ngày này, Tây Thành Bá chắc là đã chịu nhiều đau khổ, sẽ không dám đến tìm Thanh Linh gây phiền toái nữa.
Sáng sớm, Thanh Linh tỉnh lại từ trong lòng của Tần Liễm, vừa mở mắt thì nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của hắn.
Hắn cũng tỉnh lại, hôn một cái lên trán nàng: “Hôm nay hình như là ngày Tư Không Tiêm Vụ tuyển phu quân, chúc phu nhân may mắn, ôm được mỹ nhân về.” Hắn cười trêu chọc nói.
Nàng mới không có bừa bãi tìm nữ nhân cho Nhị ca của nàng đâu, nàng mở miệng cũng trêu chọc lại hắn: “Nếu như chàng mở một cái thi đấu tuyển thê tử, ngày tuyển thê tử đó, cho dù có đua đến đầu rơi máu chảy, ta cũng muốn cướp chàng về tay.”
Mắt phượng hẹp dài của hắn nguy hiểm nhíu lại, thanh âm lạnh lẽo nói: “Thi đấu tuyển thê tử?” Gần đây nha đầu này nói chuyện càng ngày càng không đàng hoàng.
“Nàng đã ăn sạch sẽ vi phu rồi đó.” Đương nhiên, lúc ấy hắn còn thiếu một bước cuối nữa thì đã an luôn nha đầu này: “Nàng muốn ăn sạch xong rồi ném vi phu cho nữ nhân khác sao?”
Mỹ nhân (Tên thân mật bí mật của Liễm ca) suy nghĩ quá nhiều, nàng cũng chỉ nói giỡn thôi mà, sao nàng có thể nhường nam nhân của mình chính mình cho nữ nhân khác chứ.
“Phu quân, ta nói giỡn, sao ta có thể cam lòng tặng chàng cho người khác chứ? Vừa rồi ta không phải đã nói sao, ta chính là liều mạng cũng sẽ cướp chàng về tay.” Nhìn dáng vẻ sắp nổi giận của hắn, nàng lại bày ra dáng vẻ tôn tử tới dỗ hắn.
Thằng nhãi này nghe nàng nói chuyện, sao không thể chọn trọng điểm mà nghe chứ?
“Diệp Thanh Linh, nếu như có một ngày nàng dám can đảm đẩy ta cho nữ nhân khác, ta nhất định sẽ giết nàng.” Ánh mắt của hắn u ám âm trầm, giọng điệu nhu hòa nói.
Nhìn hai mắt vô cùng u ám âm trầm của hắn, nàng không hề nghi ngờ lời hắn nói. Nhưng mà, nàng sẽ không cho hắn cơ hội để hắn giết nàng. Nam nhân của nàng, nàng chính là tự tay giết ch.ết cũng sẽ không nhường cho nữ nhân khác.
“Phu quân cứ yên tâm, sẽ không có ngày đó.” Nàng trấn an sự đa nghi của mỹ nhân xong thầm nghĩ.
“Dạo này phu nhâ nói chuyện giống y hệt đánh rắm, càng ngày càng không xuôi tai.”
Mặt nàng trầm xuống, không xuôi tai thì có liên quan gì tới đánh rắm hả?
Lúc trước Hách Liên Dực bị thực nhân điểu cắn thành trọng thương, hơn mười ngày nay, trải qua danh y của Tiêu Dao Thành tỉ mỉ trị liệu, hơn nữa dùng các loại linh dược để điều trị, thương thế của hắn đã tốt hơn.
Ngồi ở trên giường, Dung Thi Thi mái tóc chưa buộc nhìn Hách Liên Dực đang mặc y phục: “Vương gia……” Nàng lã chã chực khóc, muốn nói lại thôi.
Hách Liên Dực mặc vào hắc bào được cắt may khéo léo đẹp đẽ quý giá, ngũ quan càng tuấn mỹ giống như điêu khắc. Khuôn mặt như ngọc điêu khắc, dáng người cao ngất, khí chất bất phàm.
“Thi Nhi, nàng sao vậy?” Hách Liên Dực nhìn đến bộ dạng này của nàng, có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là tính tình tốt hỏi nàng.
Mắt của Dung Thi Thi dịu dàng, càng thêm điềm đạm đáng yêu: “Nếu sau khi Vương gia cưới được Tư Không Tiêm Vụ, đừng quên chuyện ngài đã đáp ứng với Thi Nhi.”
“Thi Nhi, rốt cuộc nàng muốn Bản vương nói bao nhiêu lần nữa thì nàng mới có thể hiểu người Bản vương yêu chỉ có một mình nàng đây hả?” Mặc xong y phục, lại dùng ngân quan buộc tóc lên, thoạt nhìn càng thêm tuấn mỹ, ngay cả thị nữ ở bên cạnh hầu hạ hắn thay y phục thị nữ nhìn thấy bộ dáng hắn tuấn mỹ như vậy cũng nhịn không được đỏ bừng mặt.
Sau khi Hách Liên Dực thay y phục xong thì kêu hạ nhân trong phòng lui ra ngoài: “Thi Nhi, cũng đã qua nhiều ngày như vậy, nàng vẫn chưa nghĩ ra còn có đường nào khác đi xuống vực hay không sao?”
“Vương gia, Thi Nhi thật sự không biết, chuyện này lúc trước không phải Thi Nhi đã nói với Vương gia rồi sao?” Hách Liên Dực luôn hỏi vấn đề này, nàng cũng bị hỏi đến phiền.
“Hơn mười ngày rồi, ngộ nhỡ hôm nay là ngày Tư Không Tiêm Vụ tuyển phu quân thì sao, thời gian chúng ta lưu lại đây đã không còn nhiều. Nếu như không lấy được Thánh Quả, vậy nàng cũng là phải đến không một chuyến rồi.” Ánh mắt Hách Liên Dực sắc bén nhìn chằm chằm hai mắt của nàng nói.
Dung Thi Thi gật đầu: “Thi Nhi biết, để ta lại cẩn thận suy nghĩ lại một chút.” Nàng có lệ nói.
“Được, Bảnn vương đi núi Nhạc Hòa trước, nang ở chỗ này chờ bản vương trở về.” Hắn biết sẽ không hỏi ra được gì, nên đi ra ngoài trước.
Sau khi Hách Liên Dực rời đi không lâu, nàng tùy tiện tìm một cái cớ đuổi thị nữ hầu hạ bên người nàng đi, sau đó lén lút rời khỏi Mê Diêu Cung.
Dưới sự chỉ dẫn của Cầm Nhi, Thanh Linh một đường cưỡi ngựa đi đến núi Nhạc Hòa, mà Tần Liễm vẫn kiên trì đi với nàng, vì vậy cũng thúc ngựa đi ở bên cạnh nàng.
Mùi hoa thơm ngát theo gió bay đến, Thanh Linh hít một ngụm không khí trong lành, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều nhẹ nhàng không ít.
Có một tòa cung điện lộng lẫy trang nghiêm ở sâu trong rừng cây như ẩn như hiện, Thanh Linh giơ tay chỉ về phía cung điện ơ xa kia, cưỡi ngựa đi về phía Cầm Nhi đang dẫn đường hỏi: “Cầm Nhi cô nương, chỗ đó là chỗ nào?” Nhìn bên ngoài, khí thế của tòa cung điện khí thế kia còn to lớn mạnh mẽ hơn so với phủ thành chủ phủ.
“Chỗ đó là cấm địa của Tiêu Dao Thành - Tiêu Dao Cung” Cầm Nhi trả lời.
Cung điện đẹp như vậy lại lấy làm cấm địa, thật đáng tiếc: “Vậy ngươi có biết trong Tiêu Dao Cung có cái gì không?” Thanh Linh tiếp tục tò mò hỏi.
“Nô tỳ chỉ biết là bên trong có đặt tro cốt của các thế hệ thành chủ, xung quanh cấm địa có thiết kế trận pháp, ngoại trừ thành chủ và Đại hộ pháp ra, ai cũng không vào được.” Cầm Nhi nói.
“Thì ra là thế” Nơi đặt tro cốt của các thế hệ thành chủ tốt hơn phủ thành chủ, Thanh Linh cũng không cảm thấy kì lạ.