Chương 24: Dự cảm

*Edit: Na ~ Beta: Vee *
"...."
Thư Niệm lại nhìn lịch sử tin nhắn của hai người, cảm giác giống như hai người không hề biết nói chuyện phiếm gộp lại với nhau, nhìn cuộc trò chuyện không biết nên khóc hay nên cười.


Thư Niệm cảm thấy anh có thể là quá mệt, mặc dù cảm thấy có chút ngốc, nhưng cũng không đối với anh vì lời này mà phát biểu bình luận gì thêm: 【Muộn rồi, ngủ đi.】
Sau đó, Thư Niệm lại thoát tin nhắn của Tạ Như Hạc, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của Lâm Kỳ Kỳ gửi tới. Cô mở ra xem.


Lâm Kỳ Kỳ:【】
Lâm Kỳ Kỳ:【Tôi mới phát hiện ra rằng cô không hề trả lờ tin nhắn của tôi.】
Lâm Kỳ Kỳ: 【Tại sao cô lại không trả lời tôi vậy chứ?】


Thư Niệm kéo lên xem, phát hiện trừ mới vừa nãy hai người có chúc năm mới với nhau, kéo lên nữa, chính là ngày thứ nhất đi đến nhà Tạ Như Hạc để thu âm bài hát, Lâm Kỳ Kỳ gửi tin nhắn cho cô.


Lúc ấy Thư Niệm còn đang cảm thấy lúng túng, cũng không kịp trả lời đối phương. Về sau, cô có rảnh rỗi, nhưng vẫn không có tin nhắn nào nhắc nhở, cô cũng quên mất chuyện này
Thư Niệm thấy hơi có lỗi, giải thích một chút với cô ấy.


Lâm Kỳ Kỳ cũng không nhắc chuyện kia: 【Đúng rồi, hai ngày nữa tôi sẽ đi thử vai. Nhưng tôi không dám đi một mình, cô có muốn đi cùng tôi không?】
Thư Niệm:【Thử vai?】
Lâm Kỳ Kỳ: 【Đúng vậy, tôi thấy trên weibo có một đoàn làm phim đang tuyển người mới, tôi muốn thử một chút.】


available on google playdownload on app store


Thư Niệm: 【Cô muốn chuyển màn sao?】
Lâm Kỳ Kỳ: 【Cũng không phải là muốn chuyển, chỉ là có cơ hội thì thử thôi, nếu không thì thật sự quá gian nan, lại kiếm được ít tiền. Tôi thấy ngoại hình của mình cũng không tệ lắm, nên muốn đk thử một chút.】


Lâm Kỳ Kỳ: 【Cô cũng vậy, ngoại hình của cô lại xinh đẹp như vậy, chúng ta cũng đi nhé?】
Thư Niệm: 【Tôi không hợp.】
Lâm Kỳ Kỳ:【Cái gì mà không hợp, đi thử một chút, lại chẳng mất tiền.】


Thư Niệm lại cự tuyệt:【Thật sự không được, xin lỗi. Cô hãy tìm người khác cùng đi đi.】
Lâm Kỳ Kỳ không khuyên nữa:【Được rồi.】
Thư Niệm mơ hồ có thể cảm thấy Lâm Kỳ Kỳ có chút mất hứng, nhưng cô cũng không đem chuyện này để trong lòng.


Quan hệ của hai người không quá thân quen, ngay cả bạn bình thường cũng không tính. Mặc dù nghĩ vậy không tốt lắm, nhưng Thư Niệm vẫn lo lắng sự an toàn của mình
Huống chi, cô thật sự chỉ cảm thấy hứng thú với lồng tiếng.
---


Buổi trưa hôm sau, Đặng Thanh Ngọc gọi điện tới, để kêu Thư Niệm sang bên đó, cùng nhau ăn một bữa cơm. Thư Niệm vốn có kế hoạch, nói thật: "Con muốn đi thăm ba."
Đăng Thanh Ngọc ở đầu bên trầm mặc một chút, sau đó nói: "Để mẹ dẫn con đi."
Thư Niệm lắc đầu: "Không cần, con sẽ nói chuyện với ba."


Đặng Thanh Ngọc hỏi: "Vậy buổi tối con tới không?"
Thư Niệm do dự một chút, nói: "Vẫn không được, nếu có thời gian, con sẽ qua."
Đặng Thanh Ngọc thở dài, cũng không ép buộc: "Được, vậy con nhớ ăn cơm đầy đủ."
Thư Niệm dạ một tiếng, nói tạm biệt.


Ba của Thư Niệm Thư Cao Lận và Đặng Thanh Ngọc ly dị khi cô vừa mới lên trung học, sau khi Thư Niệm một mực đi theo Đặng Thanh Ngọc sinh sống với nhau. Nhưng so với mẹ, Thư Niệm càng thích ba hơn, từ nhỏ đã hay dính ba.
Rất nhiều chuyện, cũng chỉ có thể chờ Thư Cao Lận trở về mới nói.


Từ lúc nhỏ, Đặng Thanh Ngọc quản cô vô cùng nghiêm khắc, rất nhiều chuyện cũng không để cho cô làm. Thư Niệm cố gắng cũng vì Thư Cao Lận, cảm thấy ba nói gì đều đúng.


Coi như mẹ cảm thấy cô làm sai, nhưng chỉ cần cô làm là ba sẽ nói với cô, Thư Niệm giống như một fan cuồng não tàn vậy, cũng từ từ không làm sai nữa.
Nhưng... sức mạnh của cô đến năm thứ nhất đại học lại sụp đổ.


Thư Cao Lận là một nhân viên cứu hỏa, vào năm năm trước khi đang cứu nạn nhân, bởi vì cứu người mà hy sinh. Lúc này Thư Niệm vừa lên đại học, bởi vì cái tin dữ này, cô cả người liền gầy hẳn, trở nên an tĩnh trầm mặc.


Tâm tình sụp đổ mà sa sút một trận, cuối cùng vẫn là đứng lên. Mặc dù đau buồn, nhưng cũng bởi vì cha đã làm một chuyện cảm thấy vinh quanh và kiêu ngạo.
Về sau nữa, khi Thư Niệm học năm ba đại học, Đặng Thanh Ngọc tái hôn.


Gả cho một người chồng cũng đã từng ly hôn, người đàn ông cũng có một đứa con riêng, tên Vương Hạo. Vương Hạo là đứa trẻ nhỏ hơn cô mười tuổi, là một bé trai.


Thư Niệm cũng không phản đối quyết định này của Đặng Thanh Ngọc, chỉ cảm thấy mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Mẹ cô bởi vì cô, một người độc thân như vậy, nhiều năm rốt cuộc cũng gặp được một người thích hợp, đương nhiên đó là chuyện rất đáng vui mừng.


Đó là một gia đình mới, sau này bọn họ cũng sẽ có một đứa trẻ của riêng họ.
Bởi vì cái ý nghĩ này, Thư Niệm cũng không thích đi theo Đặng Thanh Ngọc về bên kia.
Chỉ sẽ cảm thấy mình là dư thừa, đại khái cũng sẽ để cho chú của Vương Hạo cảm thấy không được tự nhiên.
---


Mộ của Thư Cao Lận nằm ở nghĩa trang liệt sự, nằm ở vùng ngoại thành.
Thư Niệm theo trí nhớ tìm được vị trí, đến rồi lại cùng ba nói một hồi. Nói với là gần đây có chuyện gì xảy ra, có cái gì vui vẻ, lại có cái gì không vui, cô nói toàn bộ không có giấu giếm cái nào.


Không biết đã qua bao lâu.
"Ah, quên nói với ba. Ba, năm mới vui vẻ." Thư Niệm cảm thấy hơi nóng, cong mắt, "Con luôn có dự cảm, năm nay nhất định sẽ có rất nhiều chuyện tốt."


"Ba cũng cảm thấy vậy đúng không?" Thư Niệm đưa tay sờ hình ảnh trên bia mộ, "Dù sao con cảm thấy, coi như dự cảm này là giả, ba cũng sẽ giúp con đem nó biến thành thật?"


"Đúng rồi, mẹ trước có kêu con dắt bạn trai về cho mẹ nhìn một chút." Thư Niệm nói, "Con nói là chờ con khỏi bệnh rồi, lại tìm một anh chàng soái ca. Nhưng con thật ra thì cũng chẳng muốn nói chuyện yêu đương."
Thư Niệm cau mũi một cái, buồn buồn nói, "Một chút cũng không muốn."


"Hơn nữa đẹp trai thì cũng đâu dễ dàng tìm được."
---
Nghỉ ngơi mấy ngày, cảm mạo Thư Niệm khá hơn một chút.


Lại trôi qua một tháng, mùa xuân sắp đến, rất nhiều đạo diễn lồng tiếng cũng muốn thừa dịp khoảng thời gian này mà thúc đẩy tiến trình hậu kỳ. Rất nhiều ê kíp lồng tiếng cũng phải tăng ca để đuổi theo độ tiến triển, Thư Niệm cũng nhận được điện thoại của mấy đạo diễn.


Cô không làm biếng chút nào, lại bắt đầu một ngày một đêm ở lại phòng ghi âm, mệt mỏi đến nỗi bể đầu sứt trán.
Cứ như vậy, lại trôi qua nửa tháng.
Ngày hai mươi, Thư Niệm dựa theo địa chỉ mà Lý Khánh đưa đến địa chỉ đến phòng ghi âm tại trung tâm thành phố.


Trừ nữ phụ số hai, hoàn toàn để cho giọng nói diễn viên là lồng tiếng, còn lại đều là diễn viên tự thân tới.


Bởi vì hiện trường có vấn đề, tạp âm quá lớn, dẫn đến việc bộ phận nguyên âm không thể sử dụng. Lần này diễn viên chính là ghi âm đoạn kia không thể dùng được. Phải một hai ngày sau mới có thể hoàn thành.


Bởi vì mấy nhân vật chính đều có vấn đề, Lý Khánh quyết định tách ra để ghi âm.
Vào phòng ghi âm, Thư Niệm mới nhận được kịch bản của bộ phim.


Cả ngày hôm nay cũng không cần cô ghi âm, Thư Niệm nhàn rỗi không có chuyện gì để làm, cầm bút ra vạch những lời thoại của mình, tính toán tâm tình của nhân vật.
Ở đây cũng không có nhiều người, phần lớn người cũng đứng bên ngoài, trong phòng thu âm cũng chỉ có một phụ nữ.


Thư Niệm cảm thấy người đó có chút quen thuộc, suy nghĩ một chút, rất nhanh liền có đáp án.
Là nữ diễn viên gần đây rất hot, Kha Dĩ Tình.
Thư Niệm rất ít khi nhìn thấy minh tinh, lúc này cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.


Ở trong ấn tượng của cô, Kha Dĩ Tình phong cách duy nhất chính là quyến rũ, biến hóa thành đại mỹ nữ, đuôi mắt rất dài, lúc nhìn khiến người khác cảm nhận được sự mị hoặc hay sắc bén. Bởi vì bề ngoài, phần lớn người ta đều hình dung cô ấy là bốn chữ -- "Mỹ nhân bọ cạp".


Giờ phút này, Kha Dĩ Tình tựa hồ không trang điểm, chỉ có trên môi có một lớp mỏng của son môi. Cô ấy đeo một cái kính, mái tóc cột lại, nhìn rất nhẹ nhàng mát mẻ.
Cũng do là sự nổi tiếng của cô ấy quá lớn, nếu không Thư Niệm thiếu chút nữa liền nhận không ra.


Kha Dĩ Tình vào trạng thái làm việc, rất chuyện nghiệp và cũng rất nghe lời.
Lý Khánh cảm thấy những lời thoại của cô ấy viết ra hiệu quả không được tốt cho lắm, để cho cô ấy phải ghi chép nhiều lần. Cô ấy cũng không ý kiến gì, kiên nhẫn nghe Lý Khánh phân phó.


Bên cạnh để một máy đài cùng với một số thiết bị khác, Thư Niệm cũng không nhìn cô ấy ghi âm nữa, đi tới. Màn ảnh phía dưới sẽ có hiện thời gian là Mã, cô có thể lật kịch bản sang lời thoại ở thời gian Mã, tìm được vị trí, trước tiên đem công tác chuẩn bị thật tốt.


Như vậy có thể tiết kiệm thời gian, tăng cao hiệu suất.
Qua một lát, lại liên tiếp tới mấy người.


Đại khái đều là diễn viên, bọn họ đều quen biết nhau. Nhưng cũng có thể không quá nổi tiếng, Thư Niệm cũng chưa từng thấy qua. Bọn họ cùng đạo diễn lên tiếng chào hỏi, nhận lấy kịch bản rồi lại ngồi xuống một bên.


Thư Niệm lễ phép lên tiếng chào bọn họ, sau đó tiếp tục hướng về màn ảnh đang chiếu kia.


Kha Dĩ Tình thu âm rất tốt, một nửa sau, đạo diễn liền cho cô ấy nghỉ ngơi một lát, liền đổi một người khác vào phòng ghi âm. Cô ấy cầm chai nước lên, uống liên tiếp mấy hớp, cùng mấy diễn viên bên cạnh lên tiếng chào hỏi.
Sau đó liền tìm một chỗ ngồi xuống, nhàm chán chơi điện thoại di động


Vừa vặn là bên cạnh vị trí của Thư Niệm.
Thư Niệm không nhịn được liền nhìn cô ấy thêm mấy lần.
Kha Dĩ Tình tựa hồ tinh thần không tốt lắm, mi mắt rũ xuống. Ngũ quan hết sức đẹp mắt, mặt mày ủ dột đứng lên, cũng xinh đẹp quá đáng. Cô ta than thở, đột nhiên chú ý tới Thư Niệm, nhíu mày.


"Làm sao lại để cho một học sinh trung học vào đây?"
Dừng một hồi, Thư Niệm mới phát hiện cô ấy đang nói mình: "Tôi hai mươi ba tuổi rồi."
"Ừ?" Kha Dĩ Tình rất ngạc nhiên, bu lại: "Cũng lớn như vậy sao?"
Đại khái là bởi vì mình lùn, mới cảm thấy tuổi mình còn nhỏ.
Thư NIệm buồn buồn ừ một tiếng.


Kha Dĩ Tình tựa hồ rất nhàm chán, tiếp tục cùng cô trò chuyện: "Em gái nhỏ, đã yêu đương chưa?"
Thư Niệm buông lời thoại trong tay xuống, gật đầu: "Đã từng."


"Làm sao đến với nhau?" Kha Dĩ Tình lại hỏi, lại khó hiểu cảm thấy có cảm giác cô ta đang thỉnh giáo mình: "Cô theo đuổi hay là đối phương theo đuổi cô?"
Thư Niệm rất thành thực: "Đối phương theo đuổi tôi."
Nghe vậy, Kha Dĩ Tình trong nháy mắt không có hứng thú: "Âyyy vậy tôi cùng cô không có tiếng nói chung."


"..." Thư Niệm nhìn cô ấy, suy đoán nói: "Cô đang theo đuổi người khác sao?"
Lời này vừa mới nói ra, Kha Dĩ Tình giống như đạp phải phân, kích động nói: "Làm sao có thể, tôi theo đuổi? Tôi giỏi như vậy cần phải theo đuổi người ta sao?"
"..."


"Những lời này ra vốn cũng không muốn nói ra." Kha Dĩ Tình tháo kính ra, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Biết Lê Thịnh chứ?"
Thư Niệm suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không biết."
"..." Biểu tình của Kha Dĩ Tình cứng đờ, không dám tin tưởng Lê Thịnh thế mà cô cũng không biết.


Nhưng nghĩ chắc là vì tuổi cô còn nhỏ, Kha Dĩ Tình dứt khoát đổi sang một tên tiểu thịt tươi rất hot gần đây: "Kia Từ Trạch Nguyên, Từ Trạch Nguyên, cô biết không? Theo đuổi tôi rất lâu, nhưng trừ khuôn mặt, ca hát quá nát, tôi đây chướng mắt."
Thư Niệm đồng ý: "Quả thật là vậy."


Kha Dĩ Tình bị biểu tình nghiêm túc của cô mà sặc, ho khan mấy tiếng, cảm thấy mình gặp một nhân vật khó chơi: "Còn có cái người tên A Hạc, vĩnh viễn người không ló mặt, ngày hôm qua còn gọi điện để cho tôi chúc mừng sinh nhật với anh ta".
Thư Niệm sững sờ.


Kha Dĩ Tình tự nhiên nói: "Nhưng cô biết không? Không lộ mặt nhất định là có nguyên nhân a"
"..."
"Hắn chắc chắn dáng dấp cực kỳ xấu xí." Kha Dĩ Tình nặng nề thở dài: "Gặp một lần muốn ói, thấy hai lần càng muốn ói, thấy ba lần tôi trực tiếp..."


Lời nói còn chưa nói hết, Kha Dĩ Tình đột nhiên chú ý vẻ mặt của Thư Niệm, cô ta đột nhiên trừng mắt nhìn: "Chẳng lẽ cô đã gặp A Hạc?"
Thư Niệm chần chừ gật đầu một cái: "Gặp rồi."


Kha Dĩ Tình dừng lại, không chút cảm giác chột dạ: "Có thể cô không cảm thấy xấu xí, nhưng mỗi cá nhân thẩm mỹ đều không giống nhau, biết không? Em gái nhỏ."
Thấy biểu tình Thư Niệm vẫn nghi ngờ.


Kha Dĩ Tình biểu tình càng không được tự nhiên, sửa lời nói: "Thật ra... thì ngược lại cũng không đến mức muốn mắc ói.."
*%*#&* Vee chán đời ~€¥©>]("#*






Truyện liên quan