Chương 36: Cậu nói ai thọt? (1)
*Edit: Vee*
Cảm giác này hơi có chút ủy khuất.
Vốn cho rằng Tạ Như Hạc muốn đón giao thừa, nhưng không có ai ở bên cạnh, nên mới tìm đến cô. Mặc dù cô chưa từng chính thức đồng ý với anh, nhưng cô vẫn nghĩ tới chuyện này, cũng có chút cảm giác lo lắng.
Lăn qua lăn lại không thể ngủ nổi.
Luôn cảm thấy rằng anh vẫn đang chờ.
Cuối cùng cô vụng trộm mò ra ngoài, giống như một tên trộm, sợ bị mẹ phát hiện ra hành động của mình, trải qua thiên tân vạn khổ để ra ngoài sân này, gọi điện thoại cho anh.
Kết quả là anh lại đang ngủ.
Thế mà lại đang ngủ cơ đấy!
Thư Niệm đang có cảm giác khó mà hình dung nổi.
Còn hơi lạc lõng, cũng hơi áy náy vì đã đánh thức anh.
Cô thở hắt ra, ngồi xổm xuống bên cạnh ghế, co người lại thành một cục, nói khẽ, "Thật xin lỗi, tôi không biết anh đang ngủ. Không có gì cả, đang muốn nói một tiếng chúc mừng năm mới với anh thôi."
Bên kia không nói chuyện, vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Thư Niệm ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi: "Vậy anh ngủ tiếp đi..."
Tạ Như Hạc hỏi: "Em không ngủ sao?"
Thư Niệm đứng lên, lạnh đến nỗi hai chân dậm dậm tại chỗ, thanh âm mang theo chút giọng mũi: "Bây giờ tôi đi ngủ đây."
"Sắp hơn mười hai giờ rồi." Điện thoại dán vào mặt, lạnh buốt, tiếng nói của Tạ Như Hạc truyền tới, âm sắc chênh lệch hẳn so với khí trời: "Chờ một lát nữa?"
Thư Niệm ngừng lại, ồ một tiếng, lại ngồi xổm xuống.
Có lẽ là nghe thấy tiếng gió, đột nhiên Tạ Như Hạc hỏi: "Em đang ở ngoài sao?"
Thư Niệm nhỏ giọng nói: "Trong sân."
"Không lạnh sao?"
Thư Niệm rất thành thật: "Có một chút."
Tạ Như Hạc nói: "Sao lại không về phòng?"
Thư Niệm cũng không biết nên tìm lý do gì. Bên tai vang lên tiếng lốp bốp, cô quay đầu nhìn, thấy cách đó không xa có một gia đình đang đốt pháo hoa, vô thức nói: "Bên ngoài có người đang đốt pháo hoa, thật đẹp."
Trấn Thập Diên là một nơi nhỏ, có rất nhiều chuyện không có người quản lý chặt chẽ, không bị cấm đốt pháo hoa như những nơi khác. Không khí năm mới, dựa theo tục lệ cổ truyền, lúc này đều sẽ có người đốt pháo hoa để chúc mừng.
Mang theo một sợi dây chỉ nhỏ lướt qua không trung, rồi nổ ra tạo thành một đoá hoa đẹp đẽ.
Đa số các hộ gia đình vẫn sáng đèn, nghênh đón một năm mới đến.
Đầu điện thoại bên kia có động tĩnh.
Tiếng xột xoạt dừng lại, đột nhiên vang lên bộp một cái, sau đó truyền đến tiếng xe lăn đang chuyển động, cùng với tiếng rèm cửa sổ sát đất bị kéo ra. Sau đó, tiếng gió hai bên điện thoại đan xen vào nhau.
Tạ Như Hạc nói: "Bên này không có ai đốt pháo hoa cả."
Thư Niệm nhìn lên bầu trời, hỏi: "Hôm nay anh ăn cơm tất niên chưa?"
"Ừm, đi ăn với ông ngoại."
"Tôi cũng đang ở nhà ông nội, ngủ ở căn phòng của ba. Mẹ tôi cũng đến đây ngủ với tôi."
Tạ Như Hạc lại ừ một tiếng.
Thư Niệm hỏi: "Anh có ước nguyện gì cho năm mới không?"
"Ước nguyện sao?"
"Đúng thế."
"…"
"Không có sao?" Không nghe thấy tiếng đáp lại, Thư Niệm khẽ nghiêng đầu, đề cập với anh: "Anh có còn nhớ không, lúc trước chúng ta cùng đón giao thừa với nhau. Tôi nhớ rằng lúc đầu cũng không có ý định đón giao thừa, nhưng ngồi nói chuyện phiếm cũng đã đến mười hai giờ."
Tạ Như Hạc nói: "Vẫn nhớ."
"Khi đó, tôi có nói với anh về chuyện sau này tôi muốn làm." Thư Niệm nói: "Còn nói sẽ mua bánh kem cho anh, rồi sẽ cùng nhau đốt pháo, nhưng sau đó.... "
Nói đến đây, cô ngừng lại, không nói thêm gì nữa.
Tạ Như Hạc tiếp lời cô, giọng điệu rất bình tĩnh: "Nhưng năm ngoái em đã mua bánh kem cho tôi, đầu năm nay cũng có ý định đưa em đi đốt pháo, nhưng không thành."
Thư Niệm nắm góc áo rồi vuốt vuốt, không biết nên nói cái gì.
Tạ Như Hạc nói: "Em thấy sang năm chúng ta có thể cùng nhau không?"
Sang năm sao?
Thư Niệm hơi ngây người, cứ cảm thấy trong câu nói này của anh còn có một ý nghĩa khác, chỉ sợ đó là ảo giác của cô. Cô nuốt nước bọt, khẩn trương cúi đầu, mềm giọng thì thầm: "Chắc là... "
Xung quanh yên tĩnh, khiến thanh âm nhỏ bé của Thư Niệm cũng trở nên lớn hơn, cuốn theo chiều gió, có thể thổi vào tai của người khác. Như bị sợ người khác nghe thấy, cô lại thấp giọng hơn, cẩn thận từng li từng tí nói.
"Chắc là...có thể."
—
Thư Niệm ngây người ở trấn Thập Diên này khoảng một tuần.
Bình thường cũng ít khi đi ra ngoài, nếu như ra ngoài, thì đều đi cùng với ông bà nội. Ông nội Thư và bà nội Thư sống ở đây mấy chục năm, khắp nơi đều là bạn bè.
Thư Niệm đã hai mươi ba tuổi, nhưng vẫn nhận được mười mấy cái lì xì.
Ngày mùng bốn Tết, Thư Niệm nhận được điện thoại của Hoàng Lệ Chi. Đại khái là hỏi cô có muốn phối âm cho một bộ phim, địa điểm ghi âm là ở tỉnh khác, mùng tám đi báo danh.
Là bộ phim anime 3D nước ngoài, trong đó có năm nhân vật trọng điểm.
Nhân vật chỉ định cho Thư Niệm chính là một trong số những người đó.
Thư Niệm rất muốn bắt lấy cơ hội này, nhưng lại sợ đi đến những hoàn cảnh lạ lẫm, khó khăn nói: "Cô à, em có thể suy nghĩ một chút không?"
Hoàng Lệ Chi biết rõ tình hình của cô, nói: "Có thể. Lần này tôi cũng sẽ đi qua đó, nếu như em đi, đến lúc đó thì chúng ta có thể ở cùng nhau. Tôi đã thuê một căn chung cư nhỏ."
Có Hoàng Lệ Chi đi cùng, trong nháy mắt Thư Niệm đã hồi phục cảm hứng: "Đi trong bao lâu ạ?"
"Nhanh nhất là hai tuần." Hoàng Lệ Chi nói, "Tối đa là một tháng."
Thư Niệm không do dự nữa, đồng ý: "Vâng ạ."
—
Địa điểm là một công ty dịch và chế tác phim tại thành phố G.
Thư Niệm nói chuyện này với Đặng Thanh Ngọc, sau khi thảo luận, quyết định mùng bảy Tết sẽ quay về Như Xuyên. Cô đã đặt xong vé máy bay đến thành phố G, sau khi về Như Xuyên, Vương Hạo sẽ đưa thẳng cô đến sân bay.
Thư Niệm nói chuyện này với Tạ Như Hạc trên Wechat.
Tạ Như Hạc trầm mặc một lúc hỏi: 【Em đi một mình sao?】
Thư Niệm:【Đi cùng với cô giáo của tôi.】
Tạ Như Hạc:【Đi bao lâu?】
Thư Niệm:【Chắc là một tháng.】
Giống như có chút không yên lòng, Tạ Như Hạc không trả lời thêm nữa.
Thư Niệm nghĩ nghĩ, bổ sung thêm:【Dù sao thì trừ phòng thu âm ra, tôi cũng sẽ không đi đến nơi nào khác cả. Mà tôi ở cùng với cô Hoàng Lệ Chi cơ mà.】
Tạ Như Hạc:【Ừ.】
Tạ Như Hạc:【Chú ý an toàn.】
—
Từ khi sinh ra đến giờ, Thư Niệm chưa từng xa nhà. Khoảng thời gian xa nhà nhất, chắc cũng chỉ là khi cô từ trấn Thập Diên lên thành phố Như Xuyên để học đại học mà thôi. Sau đó thì cũng định cư ở Như Xuyên, không đi đến nơi nào khác.
Cô cũng sợ người lạ.
Sợ đến một hoàn cảnh lạ lẫm, sẽ có những mối nguyên hiểm không tên. Ngoài ra thì cô cũng cảm thấy mình phải trưởng thành, huống hồ lần này cũng không hoàn toàn là đi một mình.
Ngày mùng bảy Tết, Đặng Thanh Ngọc đưa Thư Niệm đến sân bay, giúp cô lấy phiếu để gửi vận chuyển đồ. Kỳ nghỉ đông kết thúc, người trong sân bay tăng lên gấp đôi so với bình thường, người đông nghìn nghịt, thở một hơi thôi cũng thấy khó khăn.
Chuẩn bị qua khu kiểm an, Thư Niệm không để Đặng Thanh Ngọc đi cùng mình nữa.
Cô cầm vé máy bay, chợt cảm giác như có ánh mắt từ đằng sau, vô thức nhìn về phía sau một vòng.
Khắp nơi đều là người, dày đặc như kiến. Nhưng ở nơi xa có cũng có thể nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, mặc áo khoác thoải mái và một chiếc quần đơn giản, nhưng lại đứng thẳng người.
Tựa như Tạ Như Hạc.
Thư Niệm nhìn chằm chằm, đợi người đó quay đầu.
Người xếp hàng phía sau cô không nhịn được liền thúc giục, Thư Niệm lập tức hoàn hồn, nói xin lỗi. Cô cũng không quay lại nhìn theo tiếp, qua kiểm an, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tạ Như Hạc qua Wechat.
Thư Niệm:【Hình như tôi gặp anh.】
Tạ Như Hạc nhắn lại rất nhanh:【hả?】
Phản ứng của anh khiến cô nghĩ rằng mình đã nhận nhầm người.
Thư Niệm:【Cũng có thể... Là do tôi nhìn nhầm.】
Tạ Như Hạc:【cũng không nhất định.】
Thư Niệm phản ứng không kịp:【hả?】
Tạ Như Hạc:【Tôi cũng ở sân bay Như Xuyên.】
Thư Niệm:【Anh tới làm gì vậy?】
Tạ Như Hạc gửi tin nhắn thoại tới, hai giây, rất ngắn gọn.
Thư Niệm trừng mắt nhìn, ấn mở.
Giọng nói trầm thấp nam tính của anh truyền đến, xung quanh là tiếng nói nói cười cười, có rất nhiều tạp âm. Có lẽ bởi vì thấp giọng, nên giọng điệu không khỏi mang theo chút lưu luyến.
Giống như đang gãi ngứa trong lòng Thư Niệm.
"Đến tiễn một người."
—
*[22:23 22.1.2019]*