Chương 37: Đứng không vững
*Edit: Vee*
Chỗ này gần trạm tàu điện ngầm, số lượng người cũng không phải là ít.
Có người đi qua thì nhìn về phía bọn họ, thấy tướng mạo ba người đều bắt mắt, bầu không khí xung quanh lại như chứa dao, giống như đang quay phin truyền hình. Thư Niệm và Tạ Như Hạc đều là những người làm việc ở phía sau màn hình, đối với người đi đường mà nói, thì cũng chỉ xem như người có dáng dấp đẹp mắt.
Nhưng Từ Trạch Nguyên không giống như vậy. Gần đây hắn rất hot, nếu như vào lúc này lại xuất hiện tin tức bát quái nào, tuyệt đối sẽ bị công ty mắng đến ch.ết.
Sợ bị người ta phát hiện, hắn cúi đầu đeo khẩu trang một lần nữa, kéo căng dây thần kinh xin lỗi với Tạ Như Hạc: "Thầy A Hạc, thật sự xin lỗi. Là lời tôi nói không che đậy miệng, anh không cần để tâm đến."
Có người qua đường bắt đầu hoài nghi, xì xào bàn tán. Từ Trạch Nguyên vẫn kiên trì nói hết lời: "Vậy tôi đi trước, hôm khác sẽ đến nhà anh tạ lỗi, thật xin lỗi."
Giống như không nghe thấy lời hắn nói, thần sắc của Tạ Như Hạc cũng không có thay đổi gì. Anh rũ mắt xuống, lông mi đen dày tinh tế, nhìn Thư Niệm, rất yên tĩnh.
Lại không khỏi có chút cảm xúc uỷ khuất.
Từ Trạch Nguyên không đợi anh đáp lại, quay đầu hạ giọng nói với Thư Niệm: "Lần sau chúng ta sẽ nói chuyện, tạm biệt."
Sau đó ngăn lại một chiếc xe trên đường, rời đi.
Thư Niệm không nghe rõ lời Từ Trạch Nguyên nói, cũng không nhìn theo hướng hắn đi. Cô vẫn đứng ngốc lăng ở đó, không dám tin vào mắt mình, phản ứng đầu tiên là an ủi anh: "Đừng nghe lời anh ta nói, anh ta toàn nói hươu nói vượn cả thôi."
Tạ Như Hạc cầm đồ trong tay cô, vành môi kéo thẳng, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Em vẫn muốn gặp cậu ta sao?"
Thư Niệm mở to mắt: "A?"
Tạ Như Hạc không nói lại nữa, hàm dưới thẳng băng, cảm xúc không tốt.
Thư Niệm rủ mắt xuống nhìn chân anh: "Anh khỏi rồi sao?"
Tạ Như Hạc rất không vui, nhưng lại không muốn không để ý đến cô, cứng ngắc nói: "Hiện tại đi đường có thể không cần đỡ vào đồ vật nữa."
Nghe vậy, mắt Thư Niệm dần dần trừng lớn, nhịn không được liền nhảy nhảy hai cái tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hưng phấn nói: "Thật sao? Anh thật lợi hại!"
Tạ Như Hạc rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của cô.
Giống như còn vui hơn cả anh, khiến uất khí ở ngực anh dần dần tan đi.
Tạ Như Hạc mấp máy môi, mở ra một ánh mắt khác: "Cũng tạm."
"Không phải cũng tạm." Thư Niệm nghiêm túc phản bác anh, nhìn qua thì không khác gì đang giáo dục anh, "Lúc trước thì nói là hai tháng, bây giờ cũng mới chỉ hơn có một tháng thôi, anh rất lợi hại."
Đột nhiên chú ý tới xe lăn ở bên cạnh, Thư Niệm trừng mắt nhìn: "Vậy sao anh còn ngồi xe lăn?"
Tạ Như Hạc không trả lời, đặt đồ trong tay xuống xe lăn.
Hai người cùng sóng vai bước đi.
Bởi vì anh trầm mặc, Thư Niệm hơi nghi hoặc một chút, nghiêng đầu, nhìn theo thì lập tức phát hiện lúc anh đi đường cũng chưa hoàn toàn giống bình thường. Có chút khó khăn, đi một bước thì phải dừng lại, rồi mới có thể đi bước tiếp theo, không hề trôi chảy giống như khi nãy ở trước mặt Từ Trạch Nguyên.
Hô hấp của cô dừng lại, kéo kéo cổ tay anh.
Suy nghĩ còn chưa có sự kiểm duyệt của đại não, chỉ là một động tác theo bản năng.
Bước chân Tạ Như Hạc dừng lại, không viết vì sao cô lại có hành động này. Anh nghiêng đầu, đường cong bên mặt nhu hoà, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.
Ánh mắt anh trong suốt sạch sẽ, không mang theo chút tạp niệm nào, không khỏi khiến Thư Niệm có cảm giác đang khinh bạc anh. Cô lập tức buông lỏng tay, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Mà không giải thích thì sợ anh sẽ hiểu lầm.
Nửa ngày, cô nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ anh đứng không vững, sẽ ngã xuống."
Tạ Như Hạc không nói chuyện, vẫn cứ nhìn cô, ánh mắt thâm thuý giống như một cái giếng đen không nhìn thấy đáy. Lại không giống như đang tức giận.
Thư Niệm khẽ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, cô không biết cách nói chuyện, chỉ có thể bổ sung thêm một câu.
"Nhưng tôi thấy bây giờ anh đi rất tốt... Sẽ không có chuyện gì đâu."
Anh vẫn không lên tiếng.
Nhịp tim Thư Niệm như sấm, sợ anh sẽ tức giận, cẩn thận từng li từng tí nói: "Vậy chúng ta đi..."
Tạ Như Hạc không nhúc nhích, bộ dáng giống như đang suy nghĩ, buông thõng mắt nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ gầy của cô. Đốt ngón tay anh giật giật, như đang do dự, nhưng cũng không kéo dài lâu.
Rất nhanh, anh giơ tay nắm lấy tay cô, đặt lên cổ tay của mình.
Xung quang yên tĩnh một giây.
Chú ý tới biểu cảm ngu ngơ của Thư Niệm, biểu cảm của Tạ Như Hạc cũng hơi mất tự nhiên, không lâu sau liền khôi phục sắc mặt ban đầu. Anh thu tầm mắt lại, mặt không đổi sắc nói: "Tại đứng không vững."
Đầu óc Thư Niệm trống rỗng, lúng ta lúng túng mà nhìn tay của mình.
Ống tay áo của anh hơi ngắn, lộ ra một đoạn cánh tay thon dài trắng nõn, lúc này đang giao chồng với tay cô. Không nhìn kỹ, thậm chí còn có cảm giác đang dắt tay.
Là khoảng cách tiếp xúc thân mật.
Vốn chỉ là một hành động rất bình thường, lại có thể khiến lòng bàn tay Thư Niệm nóng lên. Cô sợ mình sẽ khẩn trương đến đổ mồ hôi, muốn thay đổi sự chú ý của mình.
Nhưng càng muốn thay đổi, sự chú ý lại càng đặt ở chỗ này.
Cô muốn thoát khỏi cái suy nghĩ này.
Hai người đi qua một cái lối nhỏ.
Thư Niệm khó khăn bỏ qua suy nghĩ trong đầu, chú ý tới trà sữa trên xe lăn, chủ động đề nghị: "Nếu không thì để tôi đẩy cho, anh uống trà sữa đi, nếu không thì sẽ lạnh mất."
Nghe vậy, Tạ Như Hạc xoay người cầm trà sữa lên, rất tự nhiên mà đưa sang cho cô.
Thư Niệm buông cổ tay anh ra, không hiểu ra sao mà nhận lấy: "Anh không uống sao?"
Tạ Như Hạc nói: "Em uống đi."
Thư Niệm suy đoán nói: "Anh không muốn uống sao?"
Tạ Như Hạc lắc đầu: "Em uống đi."
Cho nên bảo cô mua cốc trà sữa này là mua cho cô sao?
Thư Niệm không hỏi, dùng ống hút chọc một cái lỗ nhỏ, khoé môi lại không nhịn được mà nhếch lên. Nơi giữa trái tim dường như có cái gì đó đang nổi lên, cả bầu trời đều biến thành màu hồng.
Cô không biết người khác có như vậy không.
Một khi có một suy nghĩ bỗng chợt hiện lên trong đầu, vốn chỉ là rất nhỏ, không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện ra manh mối. Có thể lớn dần theo thời gian, khi ở bên cạnh anh, manh mối này sẽ dần dần lớn lên.
Anh chỉ làm một hành động nhỏ bé, có lẽ không có hàm nghĩa sâu xa gì.
Có thể để cô có hy vọng.
Vào khoảnh khắc ấy, cô sẽ cảm thấy, như thật sự tồn tại.
Thư Niệm uống một ngụm trà sữa, nhai viên trân châu trong miệng. Nhiệt độ vừa phải, vị trà sữa ngọt lịm, mùi vị quanh quẩn giữa răng môi, như có thể xua tan một thân rét lạnh.
Bước chân của cô nhỏ, Tạ Như Hạc đi chậm, lúc đi sóng vai thì lại rất hài hoà.
Đi được vài bước, đột nhiên Thư Niệm nhớ tới: "Sao anh lại tới đây?"
Tạ Như Hạc nói: "Đúng lúc đang ở gần đây."
Thư Niệm không hỏi nhiều: "Anh đi một mình ra đây sao?"
"Ừm."
"Lúc tôi tới, mua sáu cái donut." Thư Niệm chỉ chỉ cái túi trên ghế, "Vốn định mua bánh kem cơ, nhưng nhìn thấy mấy cái donut này vô cùng đáng yêu nên lại mua."
Tạ Như Hạc nghe cô nói, không lên tiếng.
Phát hiện dường như bước chân anh chậm lại, Thư Niệm nhẹ giọng nói: "Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Nghe vậy, khoé mắt Tạ Như Hạc khẽ nhúc nhích. Anh nghiêng đầu, nắm lấy bàn tay không cầm trà sữa của cô, sau đó di chuyển lên, nắm chặt lấy cổ tay của cô.
Động tác không có một chút do dự.
Như một động tác rất bình thường, coi đó là chuyện đương nhiên.
Thư Niệm dừng lại, đúng lúc bắt gặp bên tai đang đỏ lên của anh.
Sau đó, Tạ Như Hạc bình tĩnh nói: "Không cần, vịn một chút là được rồi."
Vee: Xin lỗi vì sự chậm trễ up chap mới của t ㅠㅠ em hứa từ sau sẽ không tái phạm nữa...
*[16:09 26.1.2019]*