Chương 47: Em có thể ôm anh

Edit: Na ~beta Leo Leo
Thư Niệm ở tiểu khu cổ xưa, vị trí địa lý không tệ, đi ra thì có trạm xe bus, đi mấy bước nữa là đến trạm xe điện. Trị an không tính là đặc biệt tốt, an ninh không có hạn chế nhân viên ra vào, may mắn cục cảnh sát nằm ngay bên cạnh.


Nơi này lượng người từ trước đến giờ không ít, rất nhiều người từ cửa chính đi vào, sau đó từ cửa nhỏ mà đi ra ngoài, giống như là đường tắt vậy, đường xá sẽ rút ngắn hơn nhiều.
Lúc này hai người đứng ở cửa tiểu khu, chung quanh là có người lui tới


Sợ những người khác sẽ đụng vào Thư Niệm, Tạ Như Hạc theo bản năng kéo cổ tay của cô, đi sang bên kia gần một chút
Thư Niệm còn đang suy nghĩ lời anh vừa mới nói, ngoan ngoãn theo anh di chuyển mấy bước. Cô suy nghĩ mấy giây, hoàn toàn không có đầu mối, chỉ có thể dè dặt hỏi "Làm sao an..."


Tạ NHư Hạc không nói gì, vẫn cầm cổ tay của cô, giống như là một hành động rất tự nhiên. Anh không lại tiếp tục đứng lại chỗ này, nhấc chân đi về hướng trạm xe điện mà đi
Thư Niệm bị anh dắt đi về phía trước, quay đầu nhìn "Không phải Phương trợ lý đưa anh tới sao?"
Tạ Như Hạc nói "Ừ"


THư Niệm hỏi "Vậy không quản anh ta sao"
Tạ Như Hạc không trả lời, hỏi ngược lại "Hôm nay em không phải muốn đi thu âm sao?"
Thư Niệm gật đầu "Đúng á, ở cao ốc phía Nam bên kia"
"Ngồi xe điện một chút" Tạ Như Hạc quay đầu nhìn cô "Hay là em muốn quá giang xe?"


Nghe vậy, Thư Niệm rũ mắt xuống, nhìn tay anh nắm tay mình chằm chằm. Cô ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, lòng bàn tay không tự chủ co rút, không có phân nửa cân nhắc "Không cần"
Hai người trầm mặc tiếp tục đi về phía trước, đều không chủ động nói chuyện
Bầu không khí yên tĩnh, lại có chút lúng túng


available on google playdownload on app store


Nếu như không phải là bởi vì một người trong đó đang dắt một người khác, nhìn giống như là người xa lạ vậy
Thư Niệm len lén quan sát anh, chỉ có thể nhìn được gò má của anh


Lập thể ngũ quan, lưu loát đường cong rõ ràng, một dáng vẻ lãnh đạm vô vị vẫn như cũ, không nhìn ra bây giờ cảm xúc rốt cục như thế nào. Cô lo lắng anh có thể còn đang tức giận, không biết nên làm cái gì mới đúng
An ủi... Cô không có kinh nghiệm làm cái này
Thư Niệm có chút buồn bực


Làm sao yêu đương mới ngày thứ nhất liền chọc giận đối phương không vui
Bởi vì trời lạnh, Thư Niệm ăn mặc không tính là ít. Trừ áo ngoài khoác ngoài, cô còn mặc hai áo lông dê, phía ngoài còn mặc một bộ áo nhung phấn trắng, váy xếp lộ ra đôi chân gầy nhỏ


Vóc dáng bé gầy, nhìn qua cũng không lộ vẻ cồng kềnh
Tạ Như Hạc không có trực tiếp chạm đến cổ tay của cô, mà là nắm cổ áo của cô. Tay của anh rất đẹp mắt, xương bàn tay nhô lên, bốn ngón tay kéo dài, thon dài sạch sẽ, móng tay chỉnh chu tử tế, mang sáng bóng nhàn nhạt


Đại khái là bị gió lạnh thổi qua, nhìn hơi khô
Thư Niệm nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên nghĩ có ra một cách


Cô đem tay anh đang nắm cái kia bỏ ra, đồng thời đưa một bàn tay khác, dùng hai bàn tay bọc tay anh lại. Nhưng bộ xương cô nhỏ, tay chân đều nhỏ, hai cái tay cũng không cách nào đem nguyên bàn tay của anh hoàn toàn gói lại
Nhận ra hành động của cô, Tạ Như Hạc nhìn lại "Sao thế?"


Cô trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói "Em có mang bao tay"
Tạ NHư Hạc nói "Ừ"
Giống như là lấy lòng vậy, Thư Niệm ôn hòa giải thích "Nắm như vậy, tay của anh cũng sẽ không cảm thấy lạnh"
Là hết sức uyển chuyển lấy lòng
"..." Tạ NHư Hạc dừng lại, khói mù ở mi mắt tản đi một chút "Ừ"


Thấy vậy, Thư Niệm thở phào nhẹ nhõm
Mới vừa bởi vì Hạ Hữu làm cho anh không vui, thật giống như chỉ vì như vậy mà bị hành động của cô mà cảm xúc liền bay đi. Cô suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được giải thích "Người kia là em đã cùng anh đã nói, là hàng xóm"
"..."


"Ở trên lầu nhà em, tên là Hạ Hữu, là cảnh sát"
Tạ Như Hạc gật đầu "Anh biết"
"Ừ, chính là..." Thư Niệm nhấn mạnh "Bình thường quan hệ của em với cậu ta không được tính là rất tốt, cũng rất ít có tiếp xúc tay chân... không giống những gì anh thấy"


Nghe được khẩn trương trong giọng nói của cô, Tạ Như Hạc nghiêng đầu "Anh hù em sao?"
"..." Thư Niệm suy nghĩ một chút, thành thực nói "Không có, chỉ là sợ anh sẽ hiểu lầm"
"Anh sẽ không hiểu lầm" Tạ NHư Hạc trả lời rất nhanh "Chỉ là không vui"
Thư NIệm a một tiếng "Vậy..."


"Nhưng anh cũng sẽ không một mực không vui" Tạ Như Hạc nhìn xuống, nhìn chằm chằm tay của hai người đang nắm nhau "Chỉ là muốn thẳng thừng nói suy nghĩ của anh cho em"
Thư Niệm mơ hồ gật đầu "Ồ"
Anh thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói "Cho nên không cần khẩn trương"
-
Hai người vào trạm xe lửa


Tạ Như Hạc đi ra ngoài cơ bản đều là ngồi xe riêng, cho nên ngay cả thẻ cũng không có làm. THư Niệm kéo anh đi tới chỗ mua vé, đem mấy đồng xu trong tay anh nhét vào
"Ngồi đường số 3 là được, thẳng là tới luôn"
Kiểm phiếu xong, hai người cầm tay vịn đi cầu thang xuống


Thư Niệm đột nhiên nghĩ tới đến gì đó, hỏi "Anh là tới tìm em dắt em đi thu âm sao?"
"Ừ" Tạ Như Hạc nói "Lúc em xong rồi anh cũng tới đón em"
Thư Niệm hỏi "Vật lát anh về nhà sao?"


Tạ Như Hạc suy nghĩ chốc lát, nghĩ đến thời gian cô ở phòng thu âm không tính là ngắn, coi như cùng lắm là nửa ngày. Anh gật đầu "Về nhà, chừng nào em tan làm gọi cho anh"
Cô khó hiểu khóe miệng cong lên, có chút vui vẻ


Thư Niệm tự nhiên vui vẻ, lúc cúi đầu, đột nhiên chú ý tới, hai tay của hai người đã đan tay. Vốn là hai tay cô nắm lấy tay Tạ Như Hạc, nhưng đại khái là cô mới vừa mua vé và làm nhiều chuyện khác
Bất tri bất giác biến thành dắt tay nhau
Cô dừng lại, lại lặng lẽ vui vẻ
Vừa vặn một xe điện đi tới


Theo dòng người, Thư Niệm dắt Tạ Như Hạc đi vào. Người ở bên trong không ít, vị trí ngồi đã đầy, vị trí đứng cũng bởi vì vậy mà dày đặc người rất nhỏ hẹp
Thư Niệm không tìm được chỗ để cho cô đỡ, bởi vì ngoại hình, nắm phía trên lại tốn sức


Một khắc sau, đi theo sau lưng là Tạ Như Hạc đem tay cô kéo xuống, một tay cầm. Anh so với Thư Niệm cao hơn một nửa cái đầu, tựa hồ có thể đem thân thể cô bao trùm


Lo lắng Thư Niệm sẽ bị đè, Tạ Như Hạc buông tay cô ra, ở sau lưng cô che chở. Khoảng cách này, gần gũi giống như là ôm, thân thể hai người đều cứng ngắc trong chớp mắt
Hai tay Thư Niệm đều trống không, khẩn trương không biết để chỗ nào


Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, nhìn cô chằm chằm, yết hầu ở cổ họng bắt đầu hoạt động. Cặp mắt đào hoa đen bóng, trong suốt sạch sẽ, chứa thân thể của Thư Niệm. Anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ung dung đề nghị "Em có thể ôm anh"


Giống như là bị anh mê hoặc, Thư Niệm hoàn toàn không suy nghĩ, khéo léo ồ một tiếng, sau đó đưa tay ôm lấy eo của anh
Tai của Tạ Như Hạc dần dần đỏ ửng, ɭϊếʍƈ môi, sợ bị lộ liền bổ sung
"Nếu không có thể sẽ không đứng vững"
-


Đến ở ngoài phòng thu âm, Thư Niệm sợ anh không biết đường trở về, còn nghiêm túc cùng anh nói mấy tuyến xe điện, đến cái nào thì chuyển tuyến nào, cuối cùng nhỏ tiếng nói "Em hẳn 12h khuya mới tan làm, anh không cần tới đâu, quá muộn"


Tạ Như Hạc bình tĩnh nói "Cũng chính vì lí do này, anh mới phải đi tới"
Thư Niệm có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói vâng


THời gian còn sớm, còn chưa tới mấy người, chỉ có hai phụ nữ đang ngồi bên trong phòng nghỉ ngơi, một bên đạo diễn cùng một vài tiền bối nói chuyện. THư Niệm lên tiếng chào hỏi, cũng tìm một chỗ ngồi xuống
Cô lấy kịch bản ra, giống như làm bài tập mà ghi chép lại


Hai phụ nữ có chút lạ mặt, Thư Niệm không thể nào nhớ được, đoán có thể là người mới. Bọn họ còn đang nhỏ giọng nói chuyện, nghe được một ít đề tài Thư Niệm không hiểu


Rất nhanh, lại nghe được tên mà Thư Niệm biết, ví dụ như "Từ Trạch Nguyên", "Kha Dĩ Tình" vân vân, nhưng tất cả đều không phải chủ đề mà cô hứng thú
THư Niệm đi tới màn hình một bên, định trước khi thu âm thì tập khẩu hình
Sau lưng lại vang lên đối thoại của hai người kia


"Cậu hôm qua không xem cái hot search sao?"
"Cái nào?"


"Cái tin của A Hạc ấy, sự thật đều bị người ta đào ra. Thật giống như là nói một người tàn tật, nhà rất có bối cảnh, không dựa vào mình kiếm tiền. Hơn nữa tính khí rất kém cỏi, cuộc sống riêng hỗn loạn, hay chơi bời, mỗi lần phụ nữ bên người đều không giống nhau"


"Cái gì a, thật hay giả? Tớ làm sao không nhận ra"
Thư Niệm sững sốt một chút, theo bản năng quay đầu


Đề tài của hai người họ còn kéo dài, tâm tình Thư Niệm có chút bực bội. Cô không có hứng thú đi xem hotsearch xem người khác nói anh thế nào, chỉ cảm thấy những người này rất nhàm chán, luôn là hoàn toàn bịa đặt


Còn chưa bắt đầu thu âm, Thư Niệm dứt khoát rời khỏi, tùy tiện tìm một chỗ mà ngây ngô
Qua được mười mấy phút, lúc Thư Niệm chuẩn bị vào phòng, đột nhiên có ba người đi tới. Một người trong đó Thư Niệm biết, là đội chế đạo trước kia thử âm bài hát "Tinh tinh rớt xuống"


Thư Niệm do dự lên tiếng chào hỏi
Nhưng người chế đạo hiển nhiên đã không nhớ cô, chẳng qua là lịch sự cười một tiếng
Ba người vào phòng thu âm, Thư Niệm cũng đi theo vào


Trải qua giới thiệu của đạo diễn âm thanh, biết là cái này nhà sản xuất cùng phim Phương đạo diễn. Sau liền bắt đầu thu âm. Hôm nay cảnh của Thư Niệm tương đối nhiều, định trực tiếp thu âm xong năm cảnh


Thư Niệm luyện tập rất nhiều, cộng thêm đạo diễn lại cho cô nói kịch, cho nên rất thuận lợi. Bởi vì là vai phụ, lời kịch không coi là nhiều, không mấy giờ liền thu âm xong
Lúc cô ra khỏi phòng thu âm, vào trong phòng nghỉ ngơi uống nước


Qua mấy giây, nhà sản xuất phim cũng đi theo đi vào, đi tới về hướng cô đi tới
Thư Niệm vội vàng đứng lên, lễ phép nói "Chào đạo diễn"


"Chào cô" Nhà sản xuất phim ước chừng bốn mươi tuổi, cười hòa ái, cho cô danh thiếp "Nãy tôi mới nhìn biểu hiện của còn rất tốt a, hơn nữa bề ngoài cũng rất tốt, hứng thú chuyển sang diễn kịch không?"
"..." Thư Niệm sững sốt "Diễn kịch?"


"Tôi gần đây muốn đặt tiền cọc vào một vở kịch" Nhà sản xuất phim nói "Cô có muốn tới để thử không? Tôi cảm thấy có một nhân vật cô rất thích hợp"
Thư Niệm không biết làm sai, vội vàng nói "Tôi chỉ biết lồng tiếng, khác thì không được..."


Nhà sản xuất phim cũng không quá để ý "Không sao, cũng chính là thử một chút. Cô có thể suy nghĩ một chút"
Sau đó hắn liền rời khỏi


Thư Niệm cầm danh thiếp kia, có chút ưu buồn. Cô không biết nói chuyện, suy tính nên làm sao để nói cự tuyệt mà không đắc tội người ta. Cô lặng lẽ đem danh thiếp vào trong túi xách, cầm lấy điện thoại nhìn một chút
Chú ý tới Tạ Như Hạc có gửi tin nhắn cho cô
Em bây giờ có thể đi ra không?


Nhưng đã là tin nhắn của hai giờ trước
Thư Niệm lập tức trả lời:Bây giờ có thể, sao thế?
Thư Niệm: Anh vẫn còn ở không?
Tạ NHư Hạc: Ừ
Tạ Như Hạc: Ở bên ngoài
THư NIệm đầu óc mơ hồ ra khỏi phòng thu âm


Tạ Như Hạc đứng bên ngoài vị trí không xa, may mắn là bên trong có lò sưởi, cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Anh cúi đầu nhìn điện thoại di động, sắc mặt căng thẳng, tâm tình tựa hồ không tốt lắm
Cô đi tới "Anh tại sao lại quay lại?"
Tạ Như Hạc giương mắt hỏi "Em có xem tin tức không?"


Thư Niệm lắc đầu "Không có"
Sau đó Tạ Như Hạc đem điện thoại di động đưa cho cô
Thư Niệm nhận lấy, suy đoán đại khái là biết chính là đề tài của hai phụ nữ nói chuyện, nhỏ giọng an ủi "Không sao, anh không cần để ý những lời người khác nói"
Cô tùy tiện lướt qua xem


Trừ chữ viết to lớn, mặt trên còn có mấy tấm bản đồ, đều là hình. Bên trong nhân vật là một người phụ nữ cùng một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn. Nhưng hoàn toàn không có hành động nào thân mật, càng giống như là người xa lạ


Tạ Như Hạc ngược lại giống như là cho cô xem một hình ảnh ý tứ. Anh mặt lạnh, chỉ vào một đoạn văn, nghiêm túc nói "Cái này là giả"
Thư Niệm rũ mắt xuống nhìn
Chỉ thấy bên trên hiện lên


- nghe nói, A Hạc nam nữ đều ăn sạch, cuộc sống riêng cực kỳ hỗn loạn. Vì làm việc thuận lợi, đem bạn tình là nam làm trợ lý, đã ở chung hai năm
"..."






Truyện liên quan