Chương 72: Anh hùng nhát gan
EDIT:Mẫn - Beta: Vee
Vương Lâm Tích vừa nói ra những lời này, Vương Hạo thực sự không nhịn nổi nữa, lập tức đứng lên, kéo cổ áo của hắn đi về phía gian phòng, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Tiểu tử thúi, những lời này học từ ai vậy? Không thấy người ta đang ăn cơm à! Trong miệng nói nhảm cái gì!"
"..." Vương Lâm Tích giãy dụa nói, "Con đây là muốn giúp anh rể vãn hồi chút mặt mũi!"
"Con nói ít lời là được rồi!"
"Lời con nói có vấn đề gì, dù sao thật là con nói! Bố đừng trách oan anh rể của con!"
"Con câm miệng cho bố!!!"
Sau một trận tiếng đóng cửa, tiếng động mới dần dần yên tĩnh.
Ý cười của Đặng Thanh Ngọc lộ vẻ miễn cưỡng, gắp cho Tạ Như Hạc miếng xương sườn: "Cái đứa nhỏ này thật là... Như Hạc, con đừng quá để ý. Tiểu Tích đứa nhỏ này chính là như vậy..."
"Không có việc gì." Tạ Như Hạc không quá để ý, "Để chú cùng Tiểu tích ra đi, cơm còn chưa ăn xong."
"Đứa bé kia phải được dạy dỗ lại." Đặng Thanh Ngọc khoát tay áo, cười nói, " chúng ta tiếp tục ăn đi, bọn họ cũng ăn được không sai biệt lắm, không cần phải để ý đến bọn họ."
Không biết Tạ Như Hạc có cảm thấy không vui hay không, Thư Niệm nhếch môi, đưa tay đụng đụng tay trái của anh đặt ở trên đùi, mang theo ý vị trấn an.
Chú ý tới động tĩnh, Tạ Như Hạc nghiêng đầu nhìn nàng, biểu lộ mang theo ý tứ hỏi thăm. Rất nhanh, trên khóe môi của anh khẽ giương lên, nhéo nhéo đầu ngón tay của cô, thấp giọng nói: "Ăn đi."
Cũng không lâu lắm.
Vương Hạo cùng Vương Lâm Tích lại lần nữa từ trong phòng đi ra.
Đại khái là bị giáo huấn một trận, Vương Lâm Tích đầu rũ xuống, cả người nhìn ỉu xìu. Hắn trở lại trước bàn cơm, nghiêm túc cùng Tạ Như Hạc nói lời xin lỗi, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình, an tĩnh ăn cơm xong.
Về sau lại không có chủ động nói một câu.
Sau khi ăn xong cơm tối, Thư Niệm đứng dậy, định đem bát đũa thu dọn xong.
Tạ Như Hạc ở bên cạnh giúp cô.
Đặng Thanh Ngọc nhàn không xuống, vội vàng nói: "Hai con không cần làm, mẹ tới thu dọn là được. Đi ghế sô pha kia ngồi một lát đi, mẹ để các con cắt hoa quả ướp lạnh."
Thư Niệm lắc đầu: "Mẹ ngồi đi, con đi thu dọn."
"Thu dọn cái gì, con mang Như Hạc đi ngồi một lát..."
Thư Niệm là con gái một, từ nhỏ đến lớn, Đặng Thanh Ngọc mặc dù một mực quan tâm cô quản tương đối nghiêm, nhưng đối với cô cũng phá lệ cưng chiều, cơ bản sẽ không để cho cô phải làm việc nhà.
Liền ngay cả Thư Niệm chuyển ra bên ngoài ở, Đặng Thanh Ngọc cũng sẽ thỉnh thoảng mang đồ ăn cho cô, giúp cô thu dọn phòng ở.
Thư Niệm khó có được đến một chuyến, Đặng Thanh Ngọc căn bản không muốn cho cô phải làm việc nhà. Thêm nữa Tạ Như Hạc là lần đầu tiên tới làm khách.
Vương Hạo cũng ở một bên nói: "Đúng vậy đúng vậy, các cháu ngồi đi. Để chú rửa."
Vương Lâm Tích vẫn ngồi ở trên bàn cơm uống canh, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhịn không được nói: "Đúng, để cho bố em rửa, bình thường đều là bố em rửa, mọi người không cần tranh giành."
"..."
Giằng co nửa ngày, cuối cùng Vương Hạo cùng Đặng Thanh Ngọc một mực quyết định.
Quyết định để Vương Lâm Tích tới thu dọn.
-
Không gian phòng khách tương đối rộng rãi, cửa sổ sát đất mở rộng, có gió nhẹ nhàng khoan khoái từ bên ngoài thổi vào.
Đặng Thanh Ngọc đến phòng bếp cắt hoa quả ướp lạnh, đặt trên bàn trà. Vương Hạo mở TV, tùy tiện ấn một kênh, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng nói chuyện với bọn họ, bộ dáng chất phác thành thật.
Phần lớn đều là Đặng Thanh Ngọc nói chuyện.
Phòng bếp truyền đến tiếng nước, cùng tiếng đồ sứ va chạm phát ra thanh thúy.
Rất nhanh, Vương Lâm Tích rửa xong bát đĩa, từ trong phòng bếp đi ra. Hắn đi tới, giữ chặt cổ tay của Thư Niệm, rất nhiệt tình nói: "Chị, chị đến, em nói với chị chuyện này."
Thư Niệm theo lực đạo của Vương Lâm Tích đứng lên, nhưng lại lo lắng Tạ Như Hạc một mình sẽ không được tự nhiên. Cô nghiêng đầu, nhìn anh, biểu lộ mười phần do dự.
Tạ Như Hạc lại nhéo nhéo thịt trong lòng bàn tay cô.
"Đi đi."
Bất thình lình ngắt lời, khiến cho phòng khách yên tĩnh mấy phút, chỉ quanh quẩn thanh âm của ti vi. Bên trong nhân vật cười đùa, cũng không lộ vẻ quạnh quẽ.
Thiếu mất một người, Đặng Thanh Ngọc không có lại tiếp tục đề tài vừa rồi, thăm dò tính hỏi: "Nghe Niệm Niệm nói, cháu biết nó bị bệnh phải không?"
Nghe vậy, Tạ Như Hạc quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "đúng vậy."
"Nguyên nhân cháu cũng biết sao?"
"vâng, biết."
"Chuyện này kỳ thật dì cũng không nghĩ sẽ nói ra." Đặng Thanh Ngọc biết sự tình của Quý Tương Ninh, giọng điệu chậm mà gian nan, "Nhưng bạn trai cũ của Niệm Niệm, cũng là bởi vì nguyên nhân này mà chia tay với nó. Dì không muốn để cho nó chịu hai lần tổn thương."
Tạ Như Hạc vâng một tiếng: "Cháu hiểu."
"Trước kia thái độ của dì đối với cháu không tốt, cháu lúc đó tuổi cũng không tính là nhỏ, khẳng định cũng nhớ kỹ." Đặng Thanh Ngọc hổ thẹn nói, " lúc ấy là đi mắt mù, dì ở đây cùng cháu nói tiếng xin lỗi."
"Không có, dì không cần quá chú ý." Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, "Lúc ấy mẹ của cháu mất tích, vẫn là dì giúp đỡ cháu tìm cảnh sát,chuyện này cháu cũng chưa cùng dì nói lời cảm ơn."
"Đây chỉ là việc nhỏ, cháu lúc đó mới bao nhiêu lớn, khẳng định đến giúp." Đặng Thanh Ngọc thở dài âm thanh, "Dì trước kia tính tình rất nóng nảy, cháu lúc đó cùng Niệm Niệm quan hệ tốt, hẳn là cũng biết, sid quan tâm nó quản cũng rất nghiêm, rất nhiều chuyện đều không cho nó làm. Sid cùng ba của Niệm Niệm ly hôn, nó vốn là muốn cùng ba nó, nhưng dì nói với nó, hi vọng nó đi theo dì, nó cũng sẽ đồng ý."
"..."
"Niệm Niệm tính cách giống ba nó, rất hiền lành, từ nhỏ chính là như vậy. Dì cùng ba nó đều có nói qua với nó, ở bên ngoài phải đề phòng người xa lạ. Nó hẳn là cũng có nghe vào, nhưng nhiều lần đều đem những này lời nói quên mất. Mỗi lần dì đều sẽ tức giận với nó là thật sự lo lắng ngày nào đó nó sẽ gặp phải người xấu..."
Tạ Như Hạc tay đặt ở trên đùi dần dần nắm chặt, khó khăn nói: "Cháu cũng sẽ nói với cô ấy chuyện này."
Bên cạnh Vương Hạo an tĩnh nghe.
Đặng Thanh Ngọc hốc mắt phiếm hồng thanh âm cũng chầm chậm trở nên nghẹn ngào: "Nó cảm thấy dì nói rất đúng, liền sẽ nghe. Nhưng mỗi lần dì đề cập với nó cái này, nó đều là sẽ phản bác dì... Có thể lần kia nó không có..."
"..."
Một lần kia, từ toà án trở về.
Tằng Nguyên Học bị phán quyết tử hình.
Thư Niệm vào lúc đó đã trở nên thật im lặng, thường xuyên ngồi tại một chỗ ngẩn người, cái gì cũng không nói lời nào. Giống như là mất cảm giác với cái thế giới này, không có một chút sức sống nào.
Đặng Thanh Ngọc thật sự là quá đau lòng, nhịn không được lại đối Thư Niệm nổi giận, thanh âm phát ra đều run rẩy: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần! Con tự suy nghĩ một chút! Từ nhỏ đến lớn con nói mẹ đã nói với con bao nhiêu lần! Trên thế giới này không phải chỉ có người tốt, con phải có tâm phòng bị... Con vì cái gì từ trước đến nay đều không nghe lời của mẹ..."
Trong phòng yên tĩnh dị thường.
Thư Niệm giống như là hòa nhập không khí bên trong,không làm nổi lên được một tia xúc động nào.
Một lúc lâu sau, Thư Niệm lên tiếng.
Đó là lần đầu tiên Thư Niệm không có phản bác lại Đặng Thanh Ngọc. Chỉ là cúi đầu, trầm mặc thật lâu, sau đó đột nhiên rơi lệ, nức nở nói: "Thật xin lỗi... Là con làm sai..."
Sau đó Thư Niệm trở về trường học.
Lại lần nữa nhận được điện thoại của Thư Niệm thì Đặng Thanh Ngọc mới biết được Thư Niệm bị bệnh rất nghiêm trọng. Thư Niệm tại đầu kia điện thoại, chịu đựng khóc nghẹn ngào, giọng điệu gần như tuyệt vọng: "Mẹ, con thật đau khổ. Mẹ có thể tới đón con về nhà không..."
...
...
Đặng Thanh Ngọc lấy lại tinh thần, nói tiếp: "lúc nó được tìm thấy, toàn thân đều là vết thương bị tr.a tấn, để đã lâu... Cả người gầy như da bọc xương. Dì không biết vấn đề này Niệm Niệm đã nói với cháu chưa. Lúc ấy nó đã bỏ trốn một lần, cầu cứu người đi ngang qua, nhưng hai người kia không dám lên trước... Sau đó nó lại bị bắt trở về."
Tạ Như Hạc hầu kết lăn lăn: "Cô ấy không có nói với cháu."
Nhưng anh đã thấy được trên mạng.
"Hai người kia sau đó báo cảnh sát." Đặng Thanh Ngọc lấy khăn tay lau nước mắt, "Niệm Niệm bởi vì chuyện này, cũng để lại bóng ma rất lớn, dù rằng nó biết bọn họ cũng không phải là không có giúp nó."
"..."
"Những chuyện này mỗi lần dì nhớ tới, đều cảm giác không thở nổi." Đặng Thanh Ngọc nói, "Có thể đây là việc chính nó đã trải qua... Sinh bệnh cũng không phải chính nó có thể khống chế."
Tạ Như Hạc thở hắt ra: "Cháu biết."
Đặng Thanh Ngọc nói khẽ: "Nó một mực bởi vì mình bị bệnh này cảm thấy rất tự ti, không đi kết giao bạn bè, cũng không yêu đương. Nó có thể đem cháu về gặp dì, nhất định là rất thích cháu."
"vâng." Tạ Như Hạc cong môi, "Cháu cũng rất thích cô ấy."
"Dì đã nói với cháu những lời này, có lẽ không quá phù hợp." Đặng Thanh Ngọc nói, "Nếu có một ngày, cháu cảm thấy không thể chịu được nữa, muốn chia tay Niệm Niệm... Dì hi vọng cháu có thể sớm nói với dì một tiếng."
Phòng khách an tĩnh vài giây.
"Dì, ngài yên tâm." Tạ Như Hạc thấp giọng hứa hẹn, "Không có ngày đó."
-
Một bên khác.
Vương Lâm Tích đem Thư Niệm kéo tiến gian phòng bên trong, gào to nói: "Chị! Chị thế nào quen A Hạc..."
Thư Niệm nháy mắt mấy cái, hàm hồ nói: "Liền hát bài hát kia."
"Ồ." Vương Lâm Tích gãi gãi đầu, "Em vài ngày trước nhìn thấy Weibo của A Hạc chú ý chị,liền chú ý một mình chị,em liền cho rằng anh ấy coi trọng chị."
Thư Niệm mờ mịt: "Ừ?"
"Sau đó chị hôm nay liền nói muốn dẫn bạn trai trở về." Vương Lâm Tích nhỏ giọng lầm bầm, "Em cảm thấy khẳng định không phải thần tượng của mình, muốn dọa anh ấy, vừa mới liền... Liền như thế..."
Thư Niệm cảm thấy buồn cười: "Về sau đừng làm loại chuyện này."
Vương Lâm Tích khéo léo gật đầu: "Sẽ không!"
Vương Lâm Tích trước đem cái ghế ở bàn sách tới đây cho Thư Niệm ngồi, vừa nói: "Chị, mặc dù em rất thần tượng, nhưng chị ở trước mặt anh ấy cũng không cần ăn nói khép nép. Chị tốt hơn anh ấy nhiều."
Thư Niệm nghiêng đầu một chút, cảm thấy kỳ quái: "Em trước kia không phải không thích chị sao?"
"Em lúc nào..." Nói đến đây, Vương Lâm Tích đột nhiên nhớ tới, "Đây không phải là... Đều nói cái gì mẹ kế đều rất ác độc sao? Em chỉ lo lắng các người đối với em không tốt, vậy em nhất định tiên hạ thủ vi cường."
(tiên hạ thủ vi cường:ra tay trước thì chiếm được lợi thế)
"Cho nên em bây giờ là cảm thấy chị tốt với em sao?"
"Chị đối với em là rất tốt." Vương Lâm Tích ngồi xổm ở bên cạnh nàng, giống Tiểu Kim mao, "Trước khi chị từ trường học trở về, đều mang đồ chơi về cho em, ở Thập Diên cũng mua không được."
"..."
"Mà lại, em cảm thấy chị rất lợi hại."
Nghe nói như thế, Thư Niệm cúi đầu xuống, hỏi: "Chị lợi hại?"
"Vâng." Vương Lâm Tích trọng trọng gật đầu, "Chị rất lợi hại, đem người xấu ra trước công lý, như một nữ anh hùng."
Thư Niệm há to miệng, thanh âm thấp xuống: "Chị không phải anh hùng, lá gan của chị rất nhỏ."
"Vậy chị chính là anh hùng nhát gan, bất quá em cảm thấy chị lá gan cũng không nhỏ." Vương Lâm Tích cười hì hì, chuyển đến trước bàn sách kéo ra ngăn tủ, "Chị, em về sau muốn làm cảnh sát."
Thư Niệm tâm tư còn đặt ở lời nói vừa rồi của hắn, không yên lòng nói: "Ừ, vậy em phải học tập cho giỏi."
"Em đã biết, em nhất định sẽ học tập cho giỏi, chờ em lại chơi mấy ngày. Chơi hết mấy ngày em liền học tập cho giỏi." Vương Lâm Tích nói, "Sau đó em về sau bảo vệ chị, chị liền không cần phải sợ."
Thư Niệm nhìn về phía hắn.
Tiểu hài tử nội tâm tinh khiết, sạch sẽ giống như là giấy trắng, an ủi lấy tâm hồn của cô: "Chị làm một chuyện cực kỳ tốt như vậy, dùng hết dũng khí của mình, vậy em sẽ dũng cảm thay chị là được."
Thư Niệm mũi cay cay, thanh âm cũng theo đó mang theo giọng mũi: "Ừ..."
Vương Lâm Tích tính tình tùy tiện, tựa hồ cũng không cảm thấy mình vừa mới nói nhiều chuyện gây xúc động, rất nhanh liền từ trong ngăn tủ móc ra một chồng lớn Album: "Chị, chị có thể để cho anh rể ký tên cho em không?"
Thư Niệm dụi dụi con mắt: "Chị lát nữa hỏi một chút."
Nói đến đây, Vương Lâm Tích xấu hổ nói: "Liệu anh có mang thù không?"
"Sẽ không."
Vương Lâm Tích lập tức tinh thần: "Vậy có thể bảo anh ấy ký tên trên bụng của em không?"
"..."
"Há, là cơ bụng."
"... Vì sao?"
"Em sáng mai về trường học, lớp chúng em thật là nhiều người đều thích A Hạc." Vương Lâm Tích nói, "Album em mang đi nhất định sẽ bị cướp, ký trên mặt lại quá rõ ràng, em liền có thể ký bên trên cơ bụng."
"A?"
"Vừa vặn lúc học môn thể dục,em sẽ giả bộ em rất nóng, đem quần áo vén lên." Vương Lâm Tích đương nhiên nói, " bọn họ liền có thể nhìn thấy A Hạc kí tên cho em."
"..."