Chương 76: À Vậy chẳng phải lãng phí
Edit: Je - Beta: Vee
Chẳng biết tại sao.
Vào lúc nhìn thấy anh, lúc anh chủ động dò hỏi chính mình, Thư Niệm nguyên bản một mực kềm chế ủy khuất không khỏi lại xuất hiện, vành mắt cũng dần dần phát đỏ.
"Ừ, anh ta không hiểu sao liền mắng em." Thư Niệm rủ đầu xuống, thanh âm mang theo giọng mũi, đưa di động cho đưa cho anh nhìn, giống như là cáo trạng, "Điện thoại cũng ném."
Tạ Như Hạc tiếp nhận điện thoại di động của cô, lật nhìn mấy lần. Phát giác được màn hình có chút đơ đơ, anh đem điện thoại của mình nhét vào tay Thư Niệm, thấp giọng nói: "Trước dùng cái này."
Thư Niệm nhẹ gật đầu.
Bởi vì hai người dừng lại, cửa thang máy tự động khép lại, sau đó lục đục đi lên trên. Bên cạnh ngẫu nhiên có người đi vào, ánh mắt không tự giác bị bọn họ hấp dẫn, rất nhanh lại vội vàng rời đi. Tạ Như Hạc kiểm tr.a một cái tay khác của cô, hỏi: "Trừ nơi này, còn có chỗ nào bị thương sao?"
Thư Niệm lắc đầu: "Không có."
Tạ Như Hạc nghiêng người sang đi ấn thang máy chuyến về khóa, chậm rãi thở hắt ra: "Anh ta mắng em cái gì rồi?"
Thư Niệm nói không nên lời, y nguyên cúi đầu, không có lên tiếng. Thấy thế, Tạ Như Hạc có chút cúi người, cúi đầu nhìn cô. Anh nghiêng đầu, đối đầu tầm mắt của cô, giữa lông mày lệ khí dần dần tán đi, thấp dỗ dành: "Không nên không vui."
Thư Niệm hít mũi một cái, đem nước mắt nghẹn trở về.
Tạ Như Hạc dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe mắt của cô, khóe môi cong lên, thanh âm nhẹ nhàng, lại lặp lại một lần: "Niệm Niệm không nên không vui."
Thư Niệm nhìn chằm chằm anh, mắt hình tròn mà lớn, khóe mắt hơi hơi rủ xuống, giống như con chó nhỏ. Cô giương mắt nhìn anh, trong mắt còn nổi hơi nước, nhìn vô cùng đáng thương.
Tạ Như Hạc thanh tuyến hơi câm, giọng điệu thân mật mà mỏng lạnh. "Anh đều xử lý xong rác giúp em."
-
Hai người ra tòa cao ốc.
Thư Niệm cảm xúc thoáng bình phục chút. Trừ Từ Trạch Nguyên nói những cái kia lời khó nghe, Thư Niệm nói không nên lời, cái khác cô đều nói sơ lược lại cho Tạ Như Hạc nghe: "Em mới vừa từ trong nhà vệ sinh ra, hắn lại đột nhiên tới nắm tay của em, sau đó..."
"Ừm."
"Về sau, Miêu Mạn thấy được." Thư Niệm dùng sức xoa mắt, "Bọn họ còn giống như không phải tình nhân, hẳn là Từ Trạch Nguyên còn đang theo đuổi Miêu Mạn. Cô ấy tới đánh Từ Trạch Nguyên, còn mắng anh ta."
"Mắng em sao?"
"Không có." Thư Niệm thành thật nói, "Cô ấy còn che chở em, là người tốt."
Tạ Như Hạc lại ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."
"Dù sao đều đi qua, em cũng không bị đến tổn thương gì." Thư Niệm trầm mặc một hồi lâu, nhớ tới Tạ Như Hạc lời vừa rồi, "Anh đừng đi tìm anh ta."
Tạ Như Hạc ngừng tạm, không có trả lời.
Thư Niệm hít mũi một cái: "Chúng ta tự lo cuộc đời của mình là được rồi."
Anh rũ mắt, hững hờ đáp một tiếng. Thư Niệm bị Tạ Như Hạc nắm, hướng bãi đỗ xe đi. Cô cưỡng ép đem sự tình trước đó xóa đi, dời đi chủ đề: "Lúc em ở trong phòng thu, anh về nhà sao?"
"Không phải." Tạ Như Hạc chỉ cái phương hướng, "Anh ở trong quán cà phê bên kia."
"Anh không có trở về sao?"
"Không có."
"..." Thư Niệm cảm xúc lại xuống dốc, "Em cảm thấy em chiếm dụng rất nhiều thời gian của anh."
"Hả?" Tạ Như Hạc không có cảm thấy cái này có vấn đề gì, giọng điệu thản nhiên, "Em không cần, thì lúc này mới lãng phí."
Thư Niệm hỏi: "Nhưng không phải anh phải viết lời sao?"
"Ở đâu cũng có thể viết."
Đi đến xe bên cạnh, Tạ Như Hạc thay Thư Niệm mở của ghế phụ. Đợi sau khi cô lên xe, anh mới đóng cửa lại, đi bên kia.
Ngồi ở trong xe Thư Niệm chú ý đến động tính của anh.
Tạ Như Hạc bước chân ngừng lại, giống như là nhìn thấy người nào, ánh mắt định tại nơi nào đó. Cũng không lâu lắm, anh mở cửa xe ra, nói với Thư Niệm: "Anh đi mua cho em cốc trà sữa."
Thư Niệm sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Hiện tại em không muốn uống."
Tạ Như Hạc hỏi: "Vậy muốn ăn cái gì không?" "Muốn uống một hộp sữa đậu nành." Thư Niệm đã buộc lại dây an toàn, nói đến đây lại cúi đầu muốn mở ra, "Em đi cùng với anh, thuận tiện —— "
"Không cần." Tạ Như Hạc đánh gãy cô, mặt không đổi sắc nói, "Bên ngoài quá nắng, em ở đây chờ anh. Anh rất mau trở lại."
Thư Niệm chần chờ thu tay lại, nhìn một chút bên ngoài ánh mặt trời chói mắt.
Sau đó, bên tai truyền đến Tạ Như Hạc đóng cửa xe thanh âm.
Thư Niệm theo cửa sổ nhìn về phía bóng lưng anh, tự hỏi kề bên này có cái gì cửa hàng đồ ngọt. Cô cúi đầu, mở ra túi, đem bên trong điện thoại lấy ra. Nhìn thấy cái này, Thư Niệm mới nhớ lại, Cô cùng Tạ Như Hạc đổi điện thoại đi động với nhau.
Thư Niệm chưa từng dùng điện thoại củaTạ Như Hạc, cũng rất ít đụng. Đầu óc của cô bỗng nhiên chập mạch, thói quen dùng vân tay giải khóa. Nằm ngoài dự liệu của cô, thế mà mở khóa. Trên màn hình là giao diện trò chuyện cùng cô trên Wechat.
Sắc mặt Thư Niệm ngưng lại, tưởng rằng Tạ Như Hạc không có thiết trí khóa màn hình.
Cô đần độn mà lại tắt màn hình, nghĩ thử một lần nữa.
Trực tiếp theo nguồn điện khóa thắp sáng màn hình, lại phát hiện là phải điền mật mã vào.
Thư Niệm chần chờ dùng vân tay mở khoá. Trong nháy mắt mở khóa. Thư Niệm trừng mắt nhìn, có chút mờ mịt, không biết Tạ Như Hạc lúc nào ghi vào vân tay cô. Cô không có lại nghĩ chuyện này, cho mình phát đầu Wechat: "Anh muốn đi đâu mua?"
Đợi vài giây, không thấy anh trả lời. Thư Niệm buồn bực ngán ngẩm rời khỏi Wechat, ở màn hình chính quét một vòng.
Tạ Như Hạc trong điện thoại di động không có cài phần mềm, phần lớn đều là tự cài, liền một cái trò chơi đều không có. Cô gãi gãi gương mặt, đột nhiên chú ý tới ở giữa Weibo. Cô do dự một chút, vẫn là ấn mở. Thư Niệm không có đi xem tin nhắn của Tạ Như Hạc. Cô mở ra Weibo topsearch nhìn thoáng qua, chú ý tới trước mười đầu, có bốn năm đầu đều là người quen biết tên —— 【 Miêu Mạn làm sáng tỏ 】 【 Miêu Mạn Từ Trạch Nguyên 】 【 Từ Trạch Nguyên phát mập mờ Weibo 】 【 Kha Dĩ Tình phát giây xóa 】 【 Từ Trạch Nguyên bị đánh mặt 】
Cái này đứng đầu lại để cho Thư Niệm nhớ tới chuyện mới vừa rồi. Cô mấp máy môi, vô ý thức ấn mở dòng tin hot nhất, ra ngày đầu tiên Weibo chính là Miêu Mạn phát. Hơn hai giờ trước đó Weibo. Đại khái chính là Miêu Mạn đánh Từ Trạch Nguyên hai bàn tay về sau đoạn thời gian kia.
@ Miêu Mạn: Không có đối tượng mập mờ, không có người thích, không có yêu đương. Gần đây bề bộn nhiều việc, không có thời gian sống ở ngài trong ảo tưng. [/ hình ảnh ]
Bổ sung hình ảnh là Miêu Mạn tại phòng thu âm bên trong phối âm ảnh chụp.
Có đại V Kha Dĩ Tình Screenshot bị giây xóa Weibo. Kha Dĩ Tình phát Miêu Mạn Weibo, bổ sung mấy chữ: Ô ô Mạn Mạn cả chúng ta thật đáng thương a cho tới bây giờ không có nói qua yêu đương ô ô ô ô ô.
Có lẽ là bị người đại diện phát hiện, lại có lẽ là đã quên cắt. Đầu này Weibo rất nhanh liền xóa bỏ.
Mà hôm qua, Từ Trạch Nguyên cũng phát Weibo, là Miêu Mạn gần nhất diễn viên chính một bộ phim truyền hình Screenshots, văn tự nội dung chỉ có hai chữ: Thật đẹp. Dưới đáy bình luận lưỡng cực hóa. Một bên là Miêu Mạn fan hâm mộ, một bên khác là Từ Trạch Nguyên fan hâm mộ.
Miêu Mạn thuộc về đối tượng bị bôi đen cô vô cùng, tùy tiện nói một câu nói đều có thể bị người xuyên tạc thành ý tứ gì khác, bị người đen đến rối tinh rối mù. Nhưng trên thực tế, trừ diễn kỹ kém, cô ấy cũng không làm gì to tát cả. Fan hâm mộ tương ứng rất nhiều, sức chiến đấu cũng mạnh.
Mà Từ Trạch Nguyên từ khi hạ kia đương ca hát tiết mục, về sau lục tục ngo ngoe lên mấy cái tống nghệ, nhiệt độ dù không cao như trước đó, nhưng lưu lượng y nguyên không thấp.
Hai người fan hâm mộ sức chiến đấu tương xứng, điên cuồng lẫn nhau xé. Nội dung khó coi.
Thư Niệm không có lại nhìn tiếp, thoát ra. Ngón tay của cô trong lúc lơ đãng điểm tới tin tức kia một cột, ánh mắt tùy ý quét qua, chợt thấy chưa chú ý người trong tin nhắn, chính có người gửi tới một tin nhắn: "A Hạc, Thư Niệm mà anh để ý đến kia.... "
Nhìn chằm chằm câu nói kia, Thư Niệm ánh mắt ngừng hơn mấy chục giây. Đợi cô kịp phản ứng thời điểm, cô đã ấn mở kia cái tin. Người kia liên tiếp gửi mấy cái tin.
【 là bạn gái của anh 】
【 a a a a a a anh thật sự yêu đương sao? Dự định công khai? 】
【 muốn khóc. 】
【 đúng, Thư Niệm này có phải là sinh viên của đại học Như Xuyên không? 】
【 hình như em biết cô ấy. 】
Xem đến phần sau hai câu nói, Thư Niệm hô hấp trì trệ, bóp điện thoại di động lực đạo tăng thêm, đại não trống không tắt đi Weibo giao diện. Cô phát ngốc một lát, sau đó mắt nhìn thời gian. Đã qua nửa giờ, Tạ Như Hạc vẫn chưa về. Cũng không có trả lời cô.
Thư Niệm mở dạnh dạ, gọi điện thoại cho Tạ Như Hạc.
Vang lên ba tiếng. Đầu kia nhận. "Tạ Như Hạc."
Thư Niệm nhíu mày, "Anh sao còn chưa có trở lại."
Tạ Như Hạc trầm mặc vài giây, nói chuyện hơi thở hổn hển: "Bây giờ trở về."
Thư Niệm nghĩ nghĩ, hỏi nói: "Là gần đây không có bán sữa đậu nành sao? Vậy không cần mua. Anh ở đâu? Em có thể trực tiếp lái xe đi tìm anh."
Tạ Như Hạc thanh âm thấp chút: "Anh không mua."
Thư Niệm không quá để ý: "Vậy không mua."
"Anh bây giờ đi về."
"Được."
"Thư Niệm." Tạ Như Hạc đột nhiên gọi cô.
"A?"
"... Em đừng nóng giận."
Thư Niệm không hiểu ra sao, cho là anh nói chính là việc sữa đậu nành: "Không có việc gì, em cũng không có rất muốn uống. Mà lại một hồi về nhà, về gần nhà mua là được."
Cô còn nghĩ nói mấy câu, ghế lái bên kia cửa có động tĩnh. Thư Niệm thuận thế nhìn lại.
Tạ Như Hạc mở cửa xe đi vào ngồi. Anh cúi đầu, không có nhìn Thư Niệm, trong đó một cái tay đặt ở trên tay lái, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ trở về nhà?"
Thư Niệm đang muốn nhìn anh, ánh mắt liếc qua nhìn thấy tay của anh, ánh mắt dừng lại.
Tạ Như Hạc tay thon dài thật đẹp, khớp xương rõ ràng, da trắng nõn. Giờ phút này đốt ngón tay chỗ đỏ lên, có vài chỗ còn rách da, toát ra tơ máu. Thư Niệm lúng ta lúng túng nói: "Tay của anh sao vậy?"
Nghe nói như thế, Tạ Như Hạc mới chú ý bên trên tay của mình, bàn tay không tự giác nắm lại, rất nhanh lại buông ra. Phát giác được mình không gạt được, anh nhận mệnh ngẩng đầu, nhìn về phía Thư Niệm.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Thư Niệm lúc này mới phát hiện khóe miệng của anh cũng đã nứt ra.
Hầu kết Tạ Như Hạc lên xuống, nói mà không có biểu cảm gì: "Ngã."
Thư Niệm chăm chú nhìn, do dự vạch trần anh: "Không giống ngã."
Nghe vậy, Tạ Như Hạc bổ sung câu: "Sau đó đụng vào người ta."
"A, đụng vào người nào?"
"Từ Trạch Nguyên."
"..."
—————
Vee: Các bạn dạo này bận lắm sao?Chán luôn..