Chương 8
Trần Lâm nhìn dáng vẻ ăn cơm tao nhã của Tống Đình Phàm liền biết gia đình hắn giáo dục con rất tốt. Không muốn không khí im lặng quạnh quẽ như vậy, Trần Lâm chủ động tìm đề tài: “Đồ ăn này đều là nhà nấu chứ không phải thức ăn nhanh, mới vừa rồi lúc ở 0h, anh đều gật đầu khi nhìn thấy chúng, anh thích những món này sao?”
– “Cũng được”
Kì thật Tống Đình Phàm kiến thức nông cạn cận gần 2 độ, tuy nói không ảnh hưởng nhiều nhưng khi chọn đồ ăn lúc nãy, hắn quả thật không nhìn rõ món ăn Trần Lâm đưa lên, cuối cùng chỉ gật đầu chọn qua loa vài món, toàn bộ đều là hắn nhìn thấy những món thực khách đang ăn trên bàn giống món Trần Lâm chọn nên mới gật đầu đồng ý với cậu
Trong lòng Trần Lâm nghĩ thầm: trả lời cũng ngắn gọn như vậy
– “Anh làm ở gần đây hay sao?”. Trần Lâm dò hỏi, cậu không muốn hỏi quá nhiều đến những vấn đề riêng tư của người khác, nhưng cậu không muốn không khí im lặng gượng gạo nên chỉ có thể kiên trì hỏi
– “Ân, ở công ty đối diện cửa hàng của cậu”
Tống Đình Phàm cũng không nói đó là công ty gì, vì hắn cho rằng không cần phải… nói, đương nhiên đây cũng không phải là hành vi cố ý giấu diếm gì. Câu hỏi vừa xong, Trần Lâm thực sự không biết phải hỏi thêm gì nữa, thật ra cậu cũng không phải là người giỏi khuấy động không khí. Hai người yên lặng ăn hết bữa cơm, ai cũng có những suy nghĩ của riêng mình
Bữa ăn im lặng qua đi, Tống Đình Phàm cầm lấy ví tiền, móc ra 50 tệ đưa cho Trần Lâm. Lúc này Trần Lâm đang dọn bàn, nhất thời trợn tròn mắt vì hành động này của Tống Đình Phàm. Bất quá vì hai người không quen thân, cậu hiểu được Tống Đình Phàm muốn gửi tiền phần cơm của mình. Đương nhiên, Trần Lâm nhất quyết không nhận tiền trong trường hợp này, không kể đến việc bữa cơm này cũng không nhiều tiền, hơn nữa cậu đối với người này…. rất có cảm tình, dù hắn nói không nhiều lắm
Trần Lâm lắc đầu nói: “Không cần, bữa cơm này là tôi mời anh”
Tống Đình Phàm cầm tiền trên tay, bất quá cũng gật gật đầu thu tiền về không cố nài ép người kia. Tống Đình Phàm này không phải người mặc kệ ý kiến của người khác, nhưng nếu người kia đã nói như vậy, hắn liền thoải mái tiếp nhận
– “Cảm ơn bữa cơm của cậu, vậy…. tôi đi trước”
Trần Lâm vừa nghe hắn nói phải đi, vội vàng buông chén bát trong tay, nói: “Tôi tiễn anh ra ngoài”
Thời điểm hai người đi ra, mọi người trong cửa hàng vẫn giương to đôi mắt nhỏ lên nhìn, nhưng bọn họ đều vờ như không thấy. Ra đến cửa, Tống Đình Phàm quay người đối diện Trần Lâm gật gật đầu, sau đó cất bước li khai. Trần Lâm nhìn chốc lát, trong lòng lại buồn cười. Người này không chỉ ít nói, mà mọi hành động cũng rất ngắn gọn, không cần ngôn ngữ vẫn biểu đạt rõ ràng, thật đúng là quái nhân. Nhưng cũng thật có ý tứ
Vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người trong cửa hiệu, Trần Lâm biết giải thích cũng không được, không giải thích cũng không xong. Cậu chỉ có thể nói: “Buổi sáng là không quen biết, giữa trưa khi ở tiệm ăn oh mới biết nhau, sau đó về cửa hàng ăn cơm cùng nhau”
Hai tay chắp sau lưng: “Chỉ có vậy thôi”
Ánh mắt nhân viên vẫn còn hoài nghi, vẫn là không tin. Các nàng không tin Trần Lâm cũng không còn cách nào, cậu biết các nàng không tin bởi vì cậu thế mà lại dẫn Tống Đình Phàm về nơi sinh hoạt hằng ngày của mình ăn cơm. Ai, kì thật cậu cũng buồn bực không hiểu mình thế nào lại dẫn hắn vào căn phòng mình sinh sống hàng ngày mà ăn cơm, không lẽ vì đôi mày nhíu chặt của hắn?
Cậu còn đang suy nghĩ, Kim Tinh liền chỉ chỉ sau lưng cậu ý bảo có người đến. Trần Lâm quay đầu nhìn, liền thấy Tống Đình Phàm đã quay trở lại. Cậu mở to hai mắt, há to miệng, buồn bực, không lẽ hắn còn quên đồ gì trong cửa hàng?
– “Tôi muốn mua mắt kính mới”
Trần Lâm lúc này mới có phản ứng: “Nga, nga, mua mắt kính a, anh đến đây đi”. Trần Lâm hơi hạ người, mời Tống Đình Phàm vào cửa hàng
– “Kim Tinh, cô mang Tống tiên sinh đến quầy của cô chọn kiểu dáng. Nhìn xem có kiểu gì…. không thích không”. Nói xong, Tống Đình Phàm liền theo Kim Tinh đến quầy của nàng
Trần Lâm vội vàng đi vào trong, tính toán đem chén bát chưa kịp thu dọn rửa sạch. Tống Đình Phàm nhìn hướng cậu rời đi, mày tự nhiên nhíu nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia sáng. Thật ra Trần Lâm có chút xấu hổ, bởi vì khi quay đầu lại nhìn Tống Đình Phàm, cậu thế nhưng lại mở to hai mắt, há to miệng, vừa vặn để cho Tống Đình Phàm nhìn thấy cả, cho nên da mặt cậu cũng nổi đỏ lên
Thu xếp dọn dẹp mọi thứ trong phòng ngủ ổn thỏa, Trần Lâm lại đi ra. Trong lòng cậu còn thầm mắng chính mình rất mất mặt. Đến bên cạnh Tống Đình Phàm, cậu xuất ra một nụ cười tự nhiên che giấu những luống cuống vừa rồi, hỏi: “Anh chọn được kiểu nào chưa? Quầy này đều là kiểu dáng dành cho dân văn phòng”
Tống Đình Phàm ừ một tiếng, cũng không nói gì cụ thể. Trần Lâm cúi đầu không lộ ra biểu tình gì đặc biệt, nhưng bên trong lại hoàn toàn chịu phục Tống Đình Phàm, người đâu keo kiệt lời nói quá đáng!!!
Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm đang cúi đầu, cười cười, nói với Kim Tinh: “Lấy cái kia đi”. Hắn chọn một kiểu kính không khác với đôi trước kia lắm. Kim Tinh nói: “Vậy tiên sinh làm phiền theo tôi, chúng ta đi đo mắt. Thỉnh đợi nửa giờ, mắt kính sẽ xong ngay”. Tống Đình Phàm liền theo Kim Tinh đi đo mắt, quay đầu liếc mắt còn thấy Trần Lâm vẫn cúi đầu, ý cười trên mặt hắn càng đậm….
Bởi vì cửa hiệu của Trần Lâm có hình tam giác, nên các quầy hàng bố trí thực tinh xảo, đối diện cửa ra vào là hai quầy xem như trung tâm của cửa hiệu, tản ra hai bên trái phải còn có thêm bốn quầy. Trước mỗi quầy đều có một chiếc ghế dựa cao. Trong cửa hiệu có 8 nhân viên, 6 nhân viên đứng quầy, một người cắt kính, một người đo mắt. Trần Lâm đều có thể đảm đương những việc này, nhưng chỉ khi quá gấp cậu mới ra giúp một chút
Khung cảnh trong cửa hàng, ngoại trừ cậu, còn lại đều là con gái, haha. Trần Lâm cho rằng các cô gái luôn cẩn thận, lo lắng chu đáo công việc, rất thích hợp với việc buôn bán mắt kính tỉ mẫn này. Lúc trước cậu khó khăn lắm mọi chọn ra được vài cô đang bán ở đây
Tống Đình Phàm đo mắt xong đi ra, nhìn thấy Trần Lâm đã khôi phục sắc thái bình thường, cậu đang nói chuyện gì đó với các nhân viên trong cửa hàng
– “Ông chủ, vị tiên sinh này đã đo mắt xong rồi, mắt trái cận 1.75, mắt phải cận 1.5”. Kim Tinh đứng sau lưng Tống Đình Phàm nói với Trần Lâm. Trần Lâm quay sang: “Vậy cô mang số đo đưa cho Tiểu Phàm, để Tiểu Phàm cắt kính cho Tống tiên sinh”. Tiểu Phàm chính là người cắt kính trong cửa hàng, tên thật là Lí Tiểu Phàm
Nhìn thấy Tống Đình Phàm, Trần Lâm không nói chuyện với nhân viên nữa mà đi lấy vài cuốn tạp chí đưa hắn: “Đại khái nửa giờ sẽ xong, anh ngồi đợi một chút. Đọc tạp chí một chút, thời gian sẽ qua rất nhanh”. Nói xong, Trần Lâm vội vàng tránh ra, cậu thực sợ hãi sự ngắn gọn của người này, vì như thế luôn làm cho Trần Lâm có cảm giác lơ lửng không chạm đất, loại cảm giác này thực làm người ta có chút xấu hổ