Chương 29

Khi Trần Lâm phản ứng với hai tiếng gọi ‘Trần Lâm’ kia thì đã không kịp rồi. Nghênh đón cậu là đôi môi kiên định của Tống Đình Phàm. Tống Đình Phàm cơ hồ cắn lấy đôi môi lạnh bạc kia, hắn muốn trừng phạt Trần Lâm. Trừng phạt đã khiêu khích hắn nhiều lần trong đêm nay, cũng là trừng phạt cậu sau khi khiêu khích còn lộ ra biểu tình hấp dẫn


Tống Đình Phàm hắn không phải thánh nhân, không thể nhẫn nại thêm nữa. Vừa rồi xoay người nhìn thấy nụ cười khiêu khích kia của Trần Lâm, hắn biết mình đêm nay phải làm một chuyện, một chuyện không khống chế được


Tống Đình Phàm biến hóa góc độ không ngừng ngấu nhiến cặp môi kia, hắn chậm rãi thưởng thức môi cậu. Buông ra, rồi lại phủ lên đôi môi trần của Trần Lâm, nhưng hắn phát hiện người bên cạnh không hề phản ứng gì với những hành động này của mình, cậu vẫn bị vây trong trạng thái thần tiên bồng bềnh. Tống Đình Phàm cắn mạnh lấy môi dưới của Trần Lâm, cảm giác đau làm cậu bừng tỉnh


Đồng tử Trần Lâm mở rộng, vì ý thức được hành vi hiện tại mà bắt đầu giãy dụa, chính là sau lưng không biết khi nào đã bị cánh tay to lớn nóng bỏng gắt gao kìm lại, không thể động đậy


Cảm nhận người trong lòng đang giãy dụa, Tống Đình Phàm bắt đầu thay đổi sách lược. Hắn không cắn môi cậu nữa mà nhẹ nhàng hôn, rất nhẹ, rất êm, vài lần đi qua khe hở trên môi cũng không muốn tiến vào, chỉ khuấy động ở bên ngoài. Trần Lâm giãy dụa ngày càng yếu, đồng tử mở to đã dần mất tiêu cự, trước mắt mông lung sương mờ cùng hơi nước. Ánh mắt vừa nghi hoặc, vừa khó hiểu


Đột nhiên đôi môi bị dị vật mở ra, trong khoang miệng có gì đó tiến vào. Trần Lâm muốn cự tuyệt, nhưng khi ấy lại tinh tường cảm nhận dị vật kia bò lên lưỡi mình, không ngừng quấn quanh, duyện hấp, cậu cũng theo đó mà cảm nhận được hai bên khoang miệng mình, cả những nơi sâu xa nhất. Một mình đang băn khoăn, không biết đụng đến nơi nào mà cả người run lên, sau đó khi mình chưa nói được gì, lại tiếp tục dây dưa


available on google playdownload on app store


Trần Lâm cảm giác hô hấp của mình ngày càng dồn dập, lồng ngực như có gì ép chặt, chỉ đợi một khắc kia để giải phóng. Chính là cũng có thể vì thiếu dưỡng khí, ý nghĩ cậu ngày càng rõ ràng, cũng ngày càng rõ ràng mình làm… làm gì


Ánh mắt đang đuổi dần tìm được tiêu cự rồi, rõ ràng thấy được người trước mắt


Bình thường đôi mày kiếm luôn chau lại bây giờ tùy ý giãn ra, bình thường tròng mắt không giận nhưng phát uy, giờ phút này cũng trong suốt ý cười, nhưng sâu trong ánh mắt kia không che dấu được một tia hưởng thụ cùng.. đọng tình; sóng mũi cao giờ phút này lại lấm tấm mồ hội. Trần Lâm muốn nhìn thêm chút nữa… bình thường đôi môi kia luôn mím lại, nhưng là… không nhìn thấy được


Biết người trong lòng hô hấp đã dần yếu đi, cũng biết chính mình sắp tự chủ không được, Tống Đình Phàm buông Trần Lâm ra, nhưng vẫn áp trán vào nhau. Có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở cả hai đang dây dưa. “Hô….hô… Vù vù…”. Những âm thanh liên tiếp


– “Ha ha……. haha…”. Lại là tiếng cười trầm thấp đó, giờ phút này lại càng mê hoặc người. “Trần Lâm, em không biết khi hôn môi thì nên nhắm mắt sao?”. Tay tự động chuyển đến hai má của Trần Lâm, nhưng hai vầng trán vẫn kề nhau như cũ, bây giờ sờ vào hai má đã bắt đầu ấm áp, không bạc lạnh như trước. Gò má lộ ra một vòng đỏ ửng


Hơi thở Tống Đình phàm khi nói chuyện quyện vào hơi thở của Trần Lâm trên mặt, làm mặt cậu cũng ấm lên, lại cúi đầu nhỏ giọng phản bác. “Anh cũng không nhắm mắt đấy thôi!”


Tống Đình Phàm cười thật vui vẻ, ý cười trong mắt càng trở nên sâu sắc. Người trong lòng đang bối rối, hắn không phải không biết, không thể phủ nhận, điều đó làm tâm tình hắn thư sướng đến nói không nên lời. Chính là cũng nói ra suy nghĩ trong lòng
– “Thật sự bối rối a!”


Trần Lâm cơ hồ không lo lắng thốt lên, “Nào có như anh thân kinh bách chiến a!”
Đến khi ngẩng đầu mới phát hiện chính mình lại bị người trước mắt trêu đùa. Ánh mắt trong suốt tươi cười không chút sắc bén lại càng ôn nhuận, tại sao lại muốn giễu cợt mình?


Lập tức ý thức lời nói của mình mang đầy ‘vị chua’, cậu vội vàng cúi đầu, còn thầm mắng mình, độ ấm trên mặt cứ kéo dài không dứt thế này, tựa hộ mình cũng có thể bay lên!


Tống Đình Phàm hừ hừ từ chối cho ý kiến, nhìn thấy thiên hạ trước mắt mình cúi đầu, ý cười tràn lan trên mặt. Phỏng chừng hai người Mục Kiệt Lưu Dụ mà nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Tống Đình Phàm, họ có thể cả kinh rớt cằm xuống đất


Trần Lâm nói vậy kì thật đã oan uổng Tống Đình Phàm. Hắn dù sao cũng là người sạch sẽ nhất định, cho dù khi mới trưởng thành biết mình đồng tính luyến ái, hắn cũng không nghĩ đến dục vọng mà tùy tiện tìm người giải quyết. Hắn khắc chế hết mức, bất quá cũng phải nói, cơ hội cần hắn khắc chế cũng rất ít, không có gì ngoài ý muốn, hắn không cần dựa vào phương thức này để tiêu hao tinh lực của bản thân. Chính là sau khi làm việc, lúc công việc công ty có quá nhiều áp lực, hắn từng vài lần tìm người phát tiết, bất quá những lần ấy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay


Cùng những người đó, tự nhiên cũng không ‘hôn môi’. Hành động này mang theo tình cảm cùng tiếp xúc cơ thể thân mật, nói cách khác, vừa rồi là nụ hôn đầu của Tống Đình Phàm. Bất quá hắn sẽ không nói cho Trần Lâm biết, nam nhân cũng phải cần giữ mặt mũi! Nếu đã không nói, thì chờ hắn cùng Trần Lâm qua vài thập niên thanh xuân xuống mồ, không cần nhắc đến chuyện này nữa, lúc ấy hắn sẽ nói cho Trần Lâm hay


Vỗ vỗ vai Trần Lâm, “Về sau không được khiêu khích anh như vậy nữa! Mau vào đi thôi, bên ngoài rất lạnh rồi”. Nửa câu đầu là cường thế, nửa câu sau lại ôn nhu không chịu được


Trần Lâm còn đắm chìm trong xấu hổ vì câu nói có ‘vị chua’ kia của mình, mờ mịt nghe Tống Đình Phàm nói, gật đầu


Tống Đình Phàm đêm nay có thể nói toàn thắng quay về. Buộc Trần Lâm thừa nhận chính mình bước vào cuộc sống của hắn, còn thu thêm nhiều chiến công khác. Haha. Tâm tình không thể không tốt!


Trần Lâm ngơ ngác quay về phòng ngủ, nhiệt độ ấm áp trong phòng kích thích làn da mặt làm cậu thanh tỉnh rất nhiều. Tay chạm đến đôi môi đỏ mọng vừa tiếp xúc thân mật với người kia, chính là vừa chạm tới đã vội vàng rút về. Vài giây sau, mới chần chừ, thong thả, mềm nhẹ, dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải vuốt ve, trong lòng nhất thời vừa thẹn vừa sợ!


Chính mình tại sao lại không có cơ hội nào cự tuyệt? Chính mình tại sao lại không cự tuyệt? Như thế nào nửa đường nhậm chức để hắn muốn làm gì thì làm? Bất quá chính mình không bài xích… thậm chí vừa rồi còn hưởng thụ…


Những người khác có lẽ càng nghĩ càng xấu hổ, còn Trần Lâm càng nghĩ càng sợ. Nếu nói đến hiện tại, Trần Lâm còn chưa ý thức được tình cảm giữa mình và Tống Đình Phàm là gì, chính mình không khỏi cảm nhận mọi việc có chút không thật…


Trần Lâm không biết mình bây giờ nên cười hay khóc, khoảng không tình cảm 24 năm liền bỗng dưng được lấp đầy, nhưng lại là một tình yêu trái lẽ thường. Được rồi, dù mình chấp nhận, nhưng cha mẹ thì sao? Dù bọn họ có để mình tự do trưởng thành, dù bọn họ không quá bảo thủ, nhưng họ có thể chấp nhận đứa con duy nhất của mình sống cùng một nam nhân sao? Còn cha mẹ Tống Đình Phàm nữa? Hắn cũng là con một, quen biết lâu như vậy nhưng chưa hề nghe hắn nói về gia đình lần nào, tình cảm không tốt sao? Hay là gia đình hắn không còn? Nói mới nhớ, cậu, không hề biết gì về gia cảnh ba người kia ngoài việc bọn họ là người Bắc Kinh. Trần Lâm đang nghi hoặc rất nhiều


Tới giờ Trần Lâm mới phát hiện ra, một khi đối mặt với tình cảm này, cậu còn phải đối mắt nhiều vấn đề khác trong tương lai, thậm chí có thể xúc phạm người khác, hơn nữa đều là thương tổn đến người thân của mình! Trần Lâm rất không muốn như vậy


Nếu không thì, cự tuyệt Tống Đình Phàm? A~, mình cự tuyệt được sao? Người kia, thái độ cường thế như vậy, bá đạo như vậy, lại dễ dàng bị mình chọc giận như vậy. Trần Lâm dù nắm chắc, dù tự tin, cũng không thể cam đoan mình có thể toàn tâm toàn ý theo người kia!


Nhưng cậu nghĩ, thuận theo tự nhiên đi! Không né không tránh, không nghênh không hợp. Bát tự thực ngôn, tự mình biết là tốt rồi
Không phải Trần Lâm yếu đuối sợ sệt, cậu, cần nhiều lắm những suy xét. Hai chữ cha mẹ là cửa ải khó khăn nhất






Truyện liên quan