Chương 66
Mắt lão nhân liền hiện lên một mạt tán thưởng. Ông biết, thanh niên trước mắt này, tuy thực sự trẻ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, chuyện gì cũng nhìn thật kĩ, hiểu thật sâu. Chính mình chỉ nói với cậu ta vài câu, cậu đã hoàn toàn có thể nắm được ý tứ mình muốn biểu đạt
Lão nhân không phải không hài lòng gật đầu với Trần Lâm, “Cậu thực thông minh, hẳn là biết lựa chọn nào là tốt nhất cho cả hai”
Lão nhân thản nhiên ám chỉ không chỉ một câu, làm trái tim vừa bình tĩnh của Trần Lâm lại co rút nhanh, cơ hồ không có một chút lực chống đỡ nào
Đúng vậy, cậu cũng nghĩ đến ý tứ của lão nhân, không phải cậu không lường được kết quả, mà là, cậu bị lão nhân hòa ái dễ gần khi mới vào cấp một cú sốc. Một câu ‘Tống bá bá’ làm cậu dấy lên hi vọng. Chính là hiện tại nghĩ đến, câu ‘Tống bá bá’ kia không phải có ý cự tuyệt sao? Hơn nữa, chính mình là người xưng hô ba chữ đó, thật sự đâm lao thì phải theo lao a!
Nên ứng đối thế nào? Lão nhân không tùy tiện cự tuyệt mình, cũng không khẩn trương nói với mình, thần sắc nghiêm nghị, ngược lại, thái độ lại thân tình như vậy! Đối mặt với lão nhân cường thế như vậy, chính mình có thể giận dữ vỗ bàn đứng lên rống lớn câu ‘con sẽ không rời xa anh ấy!’ sao?
Trần Lâm lắc đầu cười khổ, không thể, mình không thể. Không nói tính cách mình không làm những việc quả quyết như vậy, hơn nữa bởi vì lão nhân này là cha của người kia, mình cũng không thể vô lễ như thế được
Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, Trần Lâm mới ngẩng đầu, “Tống… bá bá, Trần Lâm không thông minh như người nghĩ. Có một số việc, dù con có nghĩ cũng không muốn làm”. Nhìn ánh mắt lão nhân có chút chuyển biến, Trần Lâm thản nhiên ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói, “Lúc trước… con có thể quyết định như hiện tại, tất nhiên cũng đã lường trước những gì sẽ xảy ra hôm nay. Với người, con thật có lỗi, nhưng con không nghĩ mình làm gì sai. Nếu, người nguyện ý cho con hoàn thành một vài chuyện trong khả năng của mình, con càng cam tâm tình nguyện”
Lời cậu tuy thư sướng tự nhiên, rõ ràng từng chữ, nhưng cẩn thận quan sát sẽ thấy hai nắm tay đang nắm chặt kia vẫn toát lên một tia khẩn trương, hoặc bất an
Lão nhân lẳng lặng nghe Trần Lâm nói, thần sắc trong mắt lại biến đổi. Ông làm sao không hiểu ý tứ của cậu? Đây là cự tuyệt mình, hơn nữa còn rõ ràng nói cho mình, cậu, sẽ không rời xa Tống Đình Phàm
Đương nhiên, trước kia lão nhân đã nghĩ đến việc cậu sẽ cự tuyệt. Chính là có chút bất ngờ thái độ mình hòa nhã, khi nói ra lời cũng có chút yếu thế nhưng không lưu lại đường sống cho người nghe, Trần Lâm vẫn bất vi sở động. Qua mấy tháng quan sát Trần Lâm, lão nhân thực hiểu rõ mới áp dụng phương thức nói chuyện như bây giờ, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Trần Lâm
Nhưng, bây giờ….
Trong lòng lại có suy nghĩ khác, hơi chau mày, lão nhân tiếp tục nói, “Biết ta vì sao đến tiệm của cậu lâu như vậy nhưng bây giờ mới tiếp xúc với cậu không?”
Trần Lâm không gật đầu nói biết, cũng không lắc đầu nói không biết, lạnh nhạt nhưng không vô lễ trả lời, “Ngài hẳn có suy tính của ngày, mà đại khái hôm nay con ngồi đây cũng nằm trong suy tính ấy đi”. Câu trả lời không tính là đáp án, nhưng lại rõ ràng đáp lại lão nhân. Trần Lâm hiểu, lão nhân hỏi vậy nhưng không cần mình trả lời, vì tự ông sẽ nói ra. Đã biết như vậy, thì sẽ trả lời xem như tôn trọng lão nhân, cũng xem như mình lễ phép
– “Ân”. Lão nhân cúi đầu
– “Kì thật…. là cậu làm ta tò mò”
Trần Lâm khó hiểu
– “Tiểu tử kia nói nó đã có người của mình, ta mặc dù không nghĩ hắn đùa nhưng cũng chưa từng quá coi trọng. Cho đến lần nó quay về Bắc Kinh này, mà hai người các cậu lại về cùng nhau”
Ngừng một lát, lão nhân lại nói, “Bá bá không gạt cậu, bá bá từng nghĩ sẽ dùng tiền hoặc thủ đoạn khác ép cậu rời đi. Chính là khi biết cậu chuẩn bị mở cửa hiệu sách, ta liền đánh mất ý niệm này. Vài năm nay, tiểu tử kia có bao nhiêu thực lực ta mặc dù không biết rõ ràng từng li từng tí, nhưng cũng biết việc nó mở cửa hàng cho cậu ở Bắc Kinh vẫn là dễ dàng. Nhưng, nó không làm, mà cậu, cũng không vòi vĩnh yêu cầu”. Lão nhân nhìn Trần Lâm, ý tại ngôn ngoại
Trần Lâm nhất thời không phản ứng kịp, lão nhân là đang khích lệ mình sao? Khích lệ mình không phải loại người chỉ biết đến tiền, vì tiền mà bán rẻ nhân phẩm sao? Có chút buồn cười, Trần Lâm kìm hãm không được nên mở miệng, “Người là nói….Ách,… con không thích tiền sao?”
Hỏi xong, Trần Lâm liền cười. Ngay sau đó là tiếng cười sang sảng của lão nhân
– “Ha ha ha …..”
– “Ta không nói vậy, ha ha, cậu…. cậu thật đúng là….”. Nhất thời, lão nhân không biết dùng từ gì để miêu tả Trần Lâm, chỉ nhấm thêm một ngụm trà, giảm bớt kích động trong lồng ngực vì tiếng cười to kia
– “Trong xã hội hiện tại, ngoài những thương nhân chỉ biết đến doanh thu, còn bao người nguyện ý mở hiệu sách sinh sống qua ngày? Mà cậu, lại cố tình mở hiệu sách”. Lão nhân tựa hồ vì câu hỏi trước của Trần Lâm, trên mặt đã có chút ý cười
– “Hơn nữa, cậu mở hiệu sách, cũng là thực hiện một sở thích của mình đi?”. Lão nhân lắc lắc đầu bất đắc dĩ
Kì thật lần đầu tiên ông vào cửa hiệu của Trần Lâm, hoặc có thể nói lần đầu tiên nhìn thấy Trần Lâm, lão nhân tựa hồ có chút lí giải vì sao đứa con lại coi trọng người– thanh khiết như vậy! Thực sự thanh khiết! Với kinh nghiệm nhiều năm chốn quan trường, dùng ánh mắt nhìn người đánh giá, Trần Lâm, rất tinh khiết. Cứ việc đã bước vào đời vài năm, nhưng tựa hồ vẫn tự do tự tại. Thật không hiểu người như vậy làm sao có thể sinh tồn trong xã hội nhiễu loạn này
Chính là, ngay khi lão nhân ngồi một lát trong cửa hàng, ông phát hiện những ấn tượng ban đầu của mình với Trần Lâm đã sai rồi. Nhìn Trần Lâm không chỉ thành thạo chu toàn mọi yêu cầu của khách hàng, hơn nữa còn thường xuyên hướng dẫn những khách đến mua sách hoặc đọc sách, lời nói cử chỉ trong lúc đó hoàn toàn bộc lộ tố chất của một thương nhân cần phải có. Người như vậy, làm sao lại có tâm tư đơn giản được?
Sau khi nghe lão nhân nói xong, Trần Lâm hoàn toàn hiểu được ý tứ. Xem ra mình đã để lại một ấn tượng tốt đẹp. Mở hiệu sách quả thật là một trong những sở thích của mình, hơn nữa cũng dựa vào đó mà mưu sinh. Nhưng, lão nhân tựa hồ có chút nhầm lẫn
– “Con tựa hồ đã làm ngài có chút hiểu lầm, việc mở hiệu sách đúng là con làm vì sở thích của mình. Nhưng con cũng không phải chỉ biết sống cuộc đời toan tú tài khép cửa thư phòng đọc sách a. Ăn mặc, giao lưu bạn bè, lễ nghĩa tới lui, phụng dưỡng cha mẹ, tất cả, chính là đều cần tiền. Haha, sở thích là một chuyện, kiếm tiền mới là việc quan trọng đi, hơn nữa con cũng không chỉ kinh doanh sách”
Lão nhân có vẻ lơ đễnh với lời giải thích của Trần Lâm, tuy rằng cậu dùng từ ‘toan tú tài’ để miêu tả bản thân, nhưng như thế không giống với ấn tượng của ông về cậu. Biết Trần Lâm có ước mơ mở hiệu sách, nhưng không để đứa con có năng lực cực lớn của mình an bài những vấn đề khác nhằm có lợi cho tiền đồ, điểm này Trần Lâm làm ông thật bất ngờ. Bằng không lão nhân cũng sẽ không quan sát cậu nhiều tháng liền
– “Ta biết cậu không chỉ kinh doanh hiệu sách, quán trà kia cũng là của cậu. Nhưng nếu ta đoán không sai, việc đó hẳn không phải là ý định của cậu”. Nói xong, lão nhân nhấc mi như thật chắc chắn. Vẻ mặt này, lại giống hệt Tống Đình Phàm
– “Nói thật, với cậu, ta thật có hứng thú”. Lão nhân lại một câu thả con săn sắt bắt con cá rô, làm cho Trần Lâm có chút quẫn bách
– “Tâm tư thông thấu, khéo miệng, tiến lùi hợp lí, nghiền ngẫm suy nghĩ của người khác rồi không làm người ta khó chịu. Tất cả, haha, nếu không có kinh nghiệm sống nhất định sẽ không làm được. Cho dù làm được, những người như vậy ít nhiều đều mang chút hơi thở dơ bẩn của xã hội. Hơn nữa cũng rất lõi đời, khéo đưa đẩy. Nhưng cậu….”. Lão nhân lắc lắc đầu, vừa giống bất đắc dĩ vừa hứng chí tiếp tục nói, “Nhưng cậu hoàn toàn không phải vậy, không lõi đời, không khéo đưa đẩy, ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu, ta liền từ bỏ ý định dùng tiền hay thủ đoạn ép cậu rời đi. Cậu…..”. Lão nhân kì thật muốn nói cậu không phải là người đồng tiền có thể mua chuộc được. Chính là băn khoăn nói như vậy rất không tiện nên dừng lại
– “Vì cái gì?”. Kì thật Trần Lâm muốn hỏi, ngay lần đầu tiên người liền nhìn ra con không thích tiền? Chính là cảm giác câu hỏi lại quá sỗ sàng nên mới chuyển thành ‘vì cái gì’
Hít một hơi thật dài, lão nhân nghiêm túc nói, “Người chủ động căn bản không phải là cậu, tiểu tử kia lại có tính cách như vậy, ta như thế nào lại ép cậu từ bỏ?”
– “Hơn nữa, với tính cách của cậu, ta nghĩ chắc chắn có thể buộc được cậu. Chính là, điểm này, ta tựa hồ cũng đã nhìn lầm….”
Nghe lão nhân nói như vậy, trong lòng Trần Lâm đột nhiên sáng tỏ, đáy lòng cười khổ, nói cậu không chút xúc động nào là không có khả năng. Không chỉ xúc động, hiện tại, Trần Lâm còn bội phục và cảm thấy áy náy với lão nhân, bất đắc dĩ và bất lực với chính mình
Cậu có thể không hiểu ý tứ của lão nhân trong câu nói kia sao? Không có khả năng!
Trần Lâm không chỉ nghe hiểu, hơn nữa còn rất rõ ràng–lão nhân thủy chung không thay đổi ý định ban đầu của mình. Ông nói những lời này, mỗi câu đều muốn làm mình chủ động từ bỏ, chủ động rời đi. Tất cả mọi lời nói đều đặt mình vào thế ‘tối ưu’. Thượng không được, hạ không được, làm mình tiến thoái lưỡng nan- không được cự tuyệt, không thể chấp nhận!
Một lão nhân khôn khéo, sắc bén như vậy, Trần Lâm có thể không bội phục sao?
Vẻ thản nhiên nguyên bản có chút sụp đổ, cười khổ một chút, Trần Lâm do dự mở lời, “Người… không nhìn lầm….. Còn có lẽ không thể lập tức rời đi, nhưng con đáp ứng người…. Con sẽ suy nghĩ, suy nghĩ lại lần nữa…..”
Lão nhân vừa nghe Trần Lâm nói vậy, liền đã biết những ý tứ mình muốn nhắn nhủ, đứa nhỏ này thực sự đã hiểu ra rồi. Trong lòng tuy vui vẻ, nhưng trước mặt lại nhìn thấy thần tình ai nhiên, lạnh nhạt như vậy của Trần Lâm, ông có chút không đành lòng. Nhưng, ông nghĩ mình cũng không cần không đành lòng làm gì. Ông, nghĩ đến kết quả, kết quả mới là tối quan trọng với ông
Cúi đầu im lặng nửa ngày không nói gì, như là đã quyết định chuyện gì quan trọng, Trần Lâm đột nhiên ngẩng đầu. Bàn tay thủy chung nắm chặt vì khẩn trương lúc này càng nắm chặt hơn, kiên định nói, “Bất quá, Tống bá bá, con sẽ giữ lời hứa suy nghĩ. Nói cách khác, kết quả khi con đã nghĩ xong, là điều cuối cùng…. người mong đợi sao”
Lời được nói ra rơi xuống đất, thân thể Trần Lâm cũng không chút sứt mẻ, đôi mắt nhìn về phía lão nhân ngập tràn kiên định, hơn nữa còn ẩn nấp một tia khẩn trương của chính mình
Lão nhân bưng tách trà dừng tay giữa không trung, bắn về phái Trần Lâm một cặp mắt phong vân biến sắc, u quang léo ra, lát sau lại buông chén, tinh tế nhìn Trần Lâm. Trần Lâm rõ ràng cảm nhận không khí giữa hai người cứng ngắc, đóng băng, chính là lại vô tình đánh vỡ. Bởi vì cậu rất rõ ràng, trận chiến không tiếng động này, là cậu muốn tranh thủ quyền lợi mấu chốt của mình
Không khí như thế duy trì trong chốc lát, cuối cùng tiêu tan theo tiếng cười trầm thấp hùng hậu của lão nhân
– “Haha….A…..”
– “Thôi, thôi, là bá bá ép buộc, con có thể suy nghĩ là tốt rồi, có thể suy nghĩ là tốt rồi. Hahaha…..”
Lão nhân khoan dung như vậy làm Trần Lâm thả lỏng thân thể không ít, hơn nữa còn thở phào một hơi. Bởi vì cậu biết mình đang tranh thủ, so sánh những quyền lợi có lợi cho mình. Nếu lão nhân thư thả cho phép mình suy nghĩ, như vậy sự tình không phải không có hi vọng, Trần Lâm trong lòng tự nói với mình nhưng không lộ ra bên ngoài
Bởi vì cậu thực bị thái độ nhanh chóng thay đổi của lão nhân làm cho bối rối bất lực, ai biết lão nhân giờ phút này thư thả như vậy có phải hay không vì ngay sau đó sẽ làm mình sơ sẩy mà đồng ý rời đi? Trần Lâm xâu chuỗi mọi sự kiện, lão nhân toàn quyền quan sát mình mà không tiếp xúc, lúc tiếp xúc lại dùng thái độ thân thiện, từng bước thỏa hiệp, khi mình không đồng ý, thế nhưng lại nghĩ ra một kế, không chỉ thỏa hiệp, mà còn đem mình quăng lơ lủng lên tầng không trung nửa vời, làm mình chỉ có thể lùi bước
Nghĩ lại, lão nhân khi nào lại hòa hoãn? Có câu nào ông nói không cường thế đến cực điểm, áp bách đến cực điểm sao?
Trần Lâm thực sự không thể không thừa nhận, cha của Tống Đình Phàm là chân chính mưu định rồi mới hành động, lập tức liền thu về kết quả ông biết trước. Mà kết quả ‘biết trước’ kia, không phải là mình đáp ứng sẽ suy nghĩ lại sao?
Trong lòng cười khổ liên tục, đồng thời Trần Lâm cũng rất bội phục. Không hỗ người xuất thân từ quân nhân, lão tướng trên chính trường, trong một lúc đã thu phục nhân tâm trong tay mình, cho dù có đừa bỡn cũng không quên mục đích của mình
Trần Lâm đã nhận lời sẽ suy nghĩ lại về mối quan hệ với Tống Đình Phàm, lão nhân cũng không truy thêm nữa, không khí cuối cùng dịu đi một ít. Trong lòng âm thầm đánh giá lão nhân, Trần Lâm cũng không biểu hiện ra ngoài mặt
Kế tiếp, lão nhân không chủ động kết thúc ‘bữa trà chiều’ nhiều ý nghĩ này, Trần Lâm tất nhiên cũng không đề cập việc phải đi trước. Vô luận là xuất phát từ việc tôn trọng trưởng bối hay vì trận thế của mình, Trần Lâm đều chỉ có thể cùng lão nhân hoàn thành ‘bữa trà chiều’ hôm nay. Nên hai người không chỉ uống xong một tuần trà, còn thêm vào một bữa tối. Một già một trẻ, tuy trong lòng đều có suy tính của mình, nhưng cũng vui vẻ dùng cơm
Cơm chiều xong, Trần Lâm và lão nhân tách ra, ai về nhà nấy. Về phần lão nhân vì sao không đưa Trần Lâm về nhà, lí do mọi người cũng đều biết rõ