Chương 89
Không khí nhất thời đông lạnh, hơi thở ba người mơ hồ có thể nghe thấy, Trần Lâm khẩn trương nửa ngày không thở được, mà ba Trần, mẹ Trần, rõ ràng đang hô hấp dồn dập, Trần Lâm lại nâng mắt nhìn, mắt mẹ Trần ngấn nước, giống như có thể rơi lệ bất kì lúc nào, ba Trần lại không quan tâm xoay xoay tách trà, trầm mặc không nói
– “Mẹ…. người…. Người đừng khóc……”. Ngữ điệu Trần Lâm rất bối rối, vì đây là lần đầu tiên cậu thấy nước mắt của mẹ. Dù khi bà ngoại qua đời, Trần Lâm vĩnh viễn không thấy mẹ khóc trước mặt mình, cùng lắm chỉ thấy mắt mẹ đỏ thôi. Trần Lâm khi đó rất hiểu, tuy tính tình mẹ có chút trẻ con, nhưng bà kiên cường nhường nào, giờ này khắc này, mẹ vì cậu, mà rơi lệ
Ba Trần choàng qua vai lão bà, an ủi. Lại nhìn con trai, tựa hồ khi trầm mặc ông đã có quyết định của mình
– “Trần Lâm, ba cũng xem như hiểu con, ta có thể hiểu chuyện con nói ngày hôm nay, tất nhiên sẽ không phải là những suy tính, đắn đo, dằn vặt ngày một ngày hai. Con từ nhỏ…. Chúng ta chưa từng lo lắng quá nhiều, đương nhiên con cũng không làm chúng ta quá lo lắng, ta không nghĩ chỉ vì việc này, chúng ta sẽ phủ nhận con của trước kia. Cho nên, với người vừa rồi trong lời con, ta không thể dễ dàng phủ quyết, nhưng…….. cũng sẽ không dễ dàng tán thành. Con hiểu không?”
Trần Lâm gật đầu, với từng lời giải thích này của cha, cậu cảm kích vạn phần
Liếc mắt nhìn lão bà, ba Trần tiếp tục nói, “Ta nghĩ chúng ta tất yếu phải gặp cậu ta một lần”
Những lời này của ba Trần hoàn toàn xuất phát từ uy nghiêm của người cha, nói cách khác, Trần Lâm không đồng ý cũng phải đồng ý!
Nhưng với Trần Lâm, đây cũng là dự định của cậu, đừng quên, cậu đã đồng ý với Tống Đình Phàm đêm nay sẽ dẫn hai người về nhà dùng cơm, nên cũng tự nhiên vui vẻ nhận lời ba Trần
Mẹ Trần nghe ba Trần nói vậy, nước trong mắt còn chưa tan, một tay đã kéo ống tay áo của lão công, lắc đầu, ánh mắt không đồng ý hành động này của Trần Lâm
Vỗ vỗ tay lão bà trấn an, ba Trần lựa lời, “Có chuyện chúng ta phải đối mặt, phải giải quyết, con trai có thể đối mặt chúng ta, thẳng thẳng thành khẩn với chúng ta, nhưng vậy chúng ta cũng nên cho con một cơ hội, không phải sao?”
Mẹ Trần bị lão công thuyết phục, miễn cưỡng gật gật đầu
– “Ba, cảm ơn ba”
Ba Trần lắc đầu, không câu nệ lời cảm ơn của con trai
– “Tiểu Lâm, con…..”. Mẹ Trần muốn nói lại thôi, làm Trần Lâm khó chịu trong lòng. Rõ ràng vừa rồi giọng nói mẹ trong điện thoại rất vui sướng, bởi vì mình thẳng thắn, mà thương tâm rồi?
– “Mẹ…….”
Ba Trần có chút không hài lòng với tính lưỡng lự của hai mẹ con, vỗ vỗ vai lão bà, ngược lại còn nói với Trần Lâm, “Bây giờ chúng ta gặp cậu ta được không?”
– “Ân, ba mẹ, chúng ta về nhà ăn cơm đi, anh ấy đang ở nhà”
Trần Lâm bình thường tùy tiện nói, hoàn toàn tự nhiên, nhưng ba Trần mẹ Trần nghe xong lại nghĩ
Nhà?
Tuy vừa rồi nghe Trần Lâm nói, hai người cũng biết được con trai đang sống cùng người kia, nhưng nơi hai nam nhân chung sống cũng có thể gọi là ‘nhà’ sao?
****** ******
Cửa mở, ba Trần mẹ Trần nhìn Tống Đình Phamg đứng trước mặt mình, nhất thời có chút ngoài ý muốn– cảm giác người này rất mạnh mẽ
Buổi chiều, trong cửa hàng của Trần Lâm, nghe con trai miêu tả người này, ba Trần mẹ Trần hiểu với con trai người này thực vĩ đại, là doanh nhân thành đạt, nhưng lúc này, hai người không thể không thừa nhận suy nghĩ của mình có chút phiến diện, mà con trai cũng không miêu tả toàn bộ cho họ nghe
Kì thật không nên trách Trần Lâm, cậu làm sao có thể kể cho cha mẹ nghe tính tình nhất nhất chuyên chế bá đạo của Tống Đình Phàm? Tất nhiên, dù thẳng thắn cỡ nào, Trần Lâm vẫn là tránh nặng tìm nhẹ. Dù cậu lo lắng, nhưng những ý nghĩ trong đầu vẫn rất rõ ràng. Dù sao đây cũng là điều Tống lão đầu nhi tán thưởng Trần Lâm a!
– “Thúc thúc, a di, hai người vào đi, cơm sắp xong rồi”. Đang nói, Tống Đình Phàm nép sang một bên, để cha mẹ Trần đi vào, đồng thời cũng nhận túi du lịch của cha mẹ Trần từ tay Trần Lâm
– “Ba mẹ, chúng ta đến phòng khách ngồi đi”
Ba Trần mẹ Trần gật đầu với Tống Đình Phàm, sau đó vào phòng khách cùng Trần Lâm
Trần Lâm thừa dịp đi rót nước cho ba mẹ, đi về phía Tống Đình Phàm, còn chưa đến nơi đã bị ánh mắt hắn một mực bảo quay về, thuận tiện hắn lại bổ sung một cậu, “Thúc thúc, a di, hai người ngồi hàn huyên với Trần Lâm một lát. Con còn nấu một món, làm xong chúng ta sẽ dùng cơm”
Mẹ Trần nhìn Tống Đình Phàm biến mất trong phòng bếp, liếc mặt nhìn con trai một cái, hỏi, “Cậu ta nấu cơm sao?”
Trần Lâm gật gật đầu, “Ân, cơm nhà căn bản đều do anh ấy làm”
Mẹ Trần có chút ngoài ý muốn. Khi mới vào cửa, nàng liền quan sát Tống Đình Phàm, người này chỉ đứng một chỗ cũng làm cho người khác cảm giác rất áp lực, hơn nữa cũng không phải người hoạt ngôn, tương phản trên người hắn còn mang theo hơi thở lạnh lùng cường thế, đối đãi bọn họ cũng rất lễ phép nhiệt tình, người có tính cách như vậy, mẹ Trần thực sự không nghĩ hắn sẽ nấu cơm! Chẳng lẽ hắn không nên là loại người ‘đội vợ lên đầu’ như vậy sao?
Quét mắt quan sát quanh nhà một còng, cảm giác đầu tiên của mẹ Trần, là sạch sẽ, thật sạch sẽ! Tuy biết con mình cũng không phải người quá bừa bộn, nhưng dù sao cũng là con trai, một vài phương diện sẽ rất bừa bãi, nhưng nhà của hai nam nhân lại sạch sẽ như thế, mẹ Trần có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ hai đứa biết hôm nay mình sẽ đến, người kia hôm qua thuê người quét dọn sao?
Trần Lâm nhìn ánh mắt tò mò quan sát chung quanh của mẹ, mở lời, “Mẹ, con mang người đi dạo một vòng đi, ba, nơi này có báo chí, đều là báo hôm nay, ba xem đi, nếu không thì xem TV”. Nói xong, Trần Lâm mang chồng báo, điều khiển từ xa đưa cho ba Trần, kéo mẹ Trần đứng lên đi dạo một vòng
Từ phòng khách đến ban công, cửa sổ sát đất, Trần Lâm vừa do xét thái độ của mẹ vừa giải thích mình thường làm gì ở đây, bận chuyện gì ở đây; sau đó là thư phòng, Trần Lâm nói với mẹ, đây là nơi Tống Đình Phàm làm việc, đôi khi cậu cũng làm việc trong này; sau đó lại đến nơi nối liền giữa hai tầng, Trần Lâm nói lần đầu tiên khi đến đây mình bị tiếng chuông cửa lừa như thế nào; ……. Sau đó cậu lại kéo mẹ đến phòng ngủ của mình và Tống Đình Phàm, đặc biệt nói nhiều về chiếc ghế lưới trong phòng ngủ và bàn đặt máy tính, thuận tiện còn kể chuyện bọn họ đi mua đồ, đang nói, lại mang mẹ Trần đến buồng vệ sinh, cuối cùng, Trần Lâm dẫn mẹ đến nơi Tống Đình Phàm đang đứng…….
Như không nhận ra động tĩnh sau lưng, Tống Đình Phàm vẫn tôi nấu cơm như ngày xưa; lúc này, Trần Lâm không nói gì với mẹ, chính là nhìn thấy như vậy, nhìn thấy như vậy…….
Một lúc sau, mẹ Trần quay sang nhìn con, ão não liếc cậu một cái, không nói gì, xoay người về chỗ ba Trần…..
Mẹ Trần vừa xoay người rời đi, Tống Đình Phàm chậm rãi quay đầu, cười với Trần Lâm…….
Trên bàn cơm, sáu món ăn, vừa không quá phung phí vừa không quá bạc đãi khách, với bốn người mà nói, bấy nhiêu đồ ăn là vừa đủ
Tống Đình Phàm hỏi ba Trần muốn nhấm chút rượu không, nhưng bị Trần Lâm cự tuyệt, vì huyết áp cao, ba Trần không được uống rượu, vài năm trước ông đã được mẹ Trần ra văn bản cấm uống rượu
Tuy ba nam nhân, một nữ nhân dùng cơm cùng nhau, hơn nữa không rượu trợ hứng, nhưng tối thiểu không khí bàn ăn vẫn tương đối viên mãn, ít nhất cũng không tẻ ngắt. Vì ba Trần không có ý đối địch, Tống Đình Phàm không cố ý xu nịnh, hai người hoàn toàn tự nhiên giao đàm, không thể không viên mãn
Chẳng qua ăn uống no đủ xong, những chuyện cần nói thì nên nói
– “Ách…… ban ngày Trần Lâm có nói cho ta……. Chuyện của hai đứa các con, ta nói với nó mình sẽ không dễ dàng phủ quyết hay tán thành, hiện tại, ta vẫn giữ những lời đó. Ta cũng không có ý kiến gì, phán xét chuyện hai đứa làm là đúng sai thế nào, nên ta cũng không thể áp đặt điều gì, chính là”. Ba Trần ngừng một chút, lại nói, “Làm cha, ta hơn ai hết đều hi vọng con mình có thể hạnh phúc, an khang hơn bất kì ai, đây cũng là tình lí bên trong”
Ba Trần nói xong suy nghĩ của mình, chậm rãi nhâm nhi trà Trần Lâm vừa pha, tuyệt đối là vị thế của trưởng bối
Tống Đình Phàm ngồi đối diện ba Trần, hai tay nắm thành quyền đặt trên đùi, thần thái rất thật tâm, hiển nhiên nghe lời ba Trần
– “Mong muốn Trần Lâm hạnh phúc, an khang, vốn là ước nguyện cuối cùng của con”. Một chữ lại một chữ, rõ ràng rành mạch, chính là một câu, lại làm cho người nghe hiểu được những tâm tình
Ba Trần gật đầu, cao giọng, “Cho nên?”
– “Cho nên, con sẽ không từ bỏ cậu ấy”. Tống Đình Phàm thay đổi tư thế, một tay khoát lên thành sô pha, nhìn về phía Trần Lâm
Trần Lâm biết tư thế hiện tại này của Tống Đình Phàm thích hợp cỡ nào với câu nói vừa rồi, cảm giác áp bách rõ ràng đến đâu, khí thế bá đạo đến đâu, nếu nghiêm trọng hơn một chút, phỏng chừng ba Trần đều có cảm giác bị uy hϊế͙p͙, Trần Lâm ẩn ẩn sốt ruột
Cậu…… Không muốn bọn họ khó xử với nhau……
Trần Lâm cấp bách nhìn Tống Đình Phàm, mà hắn vẫn thực đang lạnh nhạt, tầm mắt bình tĩnh tự tin nhìn Trần Lâm, còn lộ ra một mạt an ủi
– “Khụ khụ……”. Với hành động này, hai người tuy không cảm thấy gì, nhưng ba Trần mẹ Trần đã có tuổi, nhìn thấy lại tái mặt
Ba Trần vờ ho khan hai tiếng, cuối cùng cũng lôi kéo sự chú ý của hai người
Trần Lâm vốn tưởng ba sẽ vì những bá đạo cường thế bất chợt của Tống Đình Phàm mà không vui hoặc tức giận, nhưng xem ra cậu cả nghĩ
– “Ta nghĩ đêm nay tạm thời nói đến đây thôi, Trần Lâm, ta với mẹ con có chút mệt mỏi, con…….”
Ba Trần chưa nói xong, Tống Đình Phàm đã mở lời, ngắt lời ba Trần, “Thúc thúc, a di, đêm nay hai người ở lại đây đi, không cần đến nơi khác, phòng đã dọn dẹp tốt lắm, Trần Lâm đưa hai người đến”
Tống Đình Phàm vừa dứt lời, liền đứng lên lấy một chùm chìa khóa trong ngăn kéo, đưa cho Trần Lâm, “Em mang thúc thúc và a di đến phòng dưới lầu đi”
Trần Lâm vốn muốn giữ cha mẹ lại, thật không ngờ Tống Đình Phàm đã sắp xếp tất cả, lúc này, Trần Lâm không rõ trong lòng có tư vị gì, cảm động có, mãn nguyện có, hạnh phúc cũng có
Trần Lâm nhận chùm chìa khóa, nói với ba mẹ, “Ba mẹ, con cũng không muốn hai người đến khách sạn, hơn nữa đã khuya rồi, ở lại đây đi, con mang hai người xuống lầu dưới, dưới lầu có phòng ngủ”
Tống Đình Phàm trực tiếp thay Trần Lâm giữ cha mẹ Trần lại, Trần Lâm lại uyển chuyển hát đệm theo. Cha mẹ Trần nghĩ thế nào, hiện tại cũng chỉ giữ trong lòng
Trần Lâm và cha mẹ ra đến cửa, Tống Đình Phàm cũng đưa đến cửa, sau đó, mẹ Trần cơ hồ chưa nói câu nào suốt buổi tối lại mở miệng, “Đêm nay ta tâm sự với Trần Lâm một chút, nó không về đâu”
Một câu của mẹ Trần, ba Trần biến sắc, Trần Lâm xấu hổ, Tống Đình Phàm vẫn trầm ổn trấn định như cũ, cũng không chau mày
Cuối cùng, gật gật đầu