Chương 59: Hồi mười (2)
Lại nói chuyện Khiếu Hoá Tăng một mình bước ra khỏi chính điện…
Ông sư ăn mày chậm rãi khép cửa lại. Nắng đông phản chiếu trên cái trán bóng lưỡng của lão. Tấm cà sa rách rưới bị kéo lượt thượt trên bậc tam cấp.
Đối diện, gần hai chục tay hảo thủ của phái Long Đỗ đã chờ sẵn, khí giới lăm lăm trong tay. Kẻ đứng đầu dùng lưỡi ɭϊếʍƈ thanh đao nhọn hoắt của mình, nói:
“ Khá khen cho lá gan của nhà mày đấy thằng sư cọ già… Nhưng tiếc thật, không giao Huỳnh Bách Việt ra thì đành phải cho mày ch.ết ở đây thôi. ”
Lại có kẻ tiếp lời:
“ Người nhà Phật chúng mày tin vào kiếp luân hồi phải không? Thế nếu giờ ch.ết mày nói mày sẽ đầu thai vào đạo gì trong lục đạo? ”
“ Còn phải hỏi? Thằng sư này béo ú như con lợn, tất nhiên là súc sinh đạo rồi! ”
Cả đám vỗ đùi cười vang, chẳng thèm để mắt đến Khiếu Hoá Tăng. Chúng nó nghĩ, một lão sư già thân cô thế cô, chẳng lẽ làm gì nổi hai chục thanh niên trai tráng võ nghệ đầy mình như bọn hắn hay sao?
Khiếu Hoá Tăng vẫn cười như không, nói:
“ Không biết, lão nạp tự rõ mình huệ căn có hạn, xuất gia cũng chỉ vì miếng cơm chay chút canh thừa hoá duyên thôi. Đại ái, chúng sinh… lão không hiểu. Thiên nhãn lại càng không có, biết thế nào được chuyện tương lai? Tuy nhiên các vị đây thì khác. Thần sắc ai nấy đều sáng lạn ngời ngời, ắt là sắp có hỉ sự. ”
Tên đầu lĩnh cười to:
“ Ớ? Khá khen cho thằng sư này, cũng biết xem tướng lắm chứ. Chẳng giấu gì, thiên kim tiểu thư nhà ta sắp gả cho thiếu gia của sơn trang Bách Điểu đây. Tiếc là lão chẳng còn sống mà đi hoá duyên ở đấy đâu nhỉ? ”
“ Ồ? Cung hỉ, cung hỉ. Thế thì không thiếu lễ vật được rồi. ”
Khiếu Hoá Tăng phảng phất như tượng đất, bị chửi bị mắng bị khinh miệt mấy cũng vẫn giữ nụ cười hoà nhã trên môi. Lão bước lên mấy bước nữa. Mấy bước này nhìn như chậm rãi, mà nhanh đến không tưởng. Tên đầu lĩnh chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, bàn tay Khiếu Hoá Tăng đã vỗ đến trước mặt.
Một làn kình phong nhẹ như tơ phảng vào mặt, những tưởng còn khó phát hiện hơn cả cơn gió hôm hanh. Ấy thế mà y lại tức ngực, khó thở đến tím cả mặt. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì má đã nóng bừng, lại có cái gì lạo xạo trong miệng.
Ầm!
Tên đầu lĩnh văng ngược về phía sau cả mấy trượng, lưng nện vào vách tường ngôi miếu. Y ho một cái thật mạnh, máu lẫn cả răng trắng hếu rơi vung vãi trên mặt đất.
Trên đời vạn vật đều như thế. Âm dương hài hoà. Lạc cực thì sinh bi, qua cơn bĩ cực ắt đến hồi thái lai. Cương mãnh đến mức vô cùng, thì trong chưởng lực tự khắc xuất hiện cái nhu hoà mềm mỏng.
Cả đám đệ tử còn đang ngơ ngác thì Khiếu Hoá Tăng đã phát tiếp mấy chiêu. Hai chân ông đạp liên tiếp bốn phát, đôi tay thì lúc quyền lúc chưởng vung lên liền liền. Đệ tử phái Long Đỗ kẻ thì bị đẩy văng, người lại bị đá nằm ngay đơ dưới đất. Chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi mà Khiếu Hoá Tăng đánh gục liền năm người. Đáng sợ ở chỗ là kình phong phát ra chỉ nhẹ như gió thoảng qua mà thôi.
Lúc này thì đám đệ tử còn lại cũng phản ứng lại kịp. Cả đám kinh hô một tiếng, vội vã dùng khinh công nhảy lui lại hòng sử dụng ám khí triệt hạ Khiếu Hoá Tăng. Cho dù võ công cao, trúng độc lá ngón bôi trên Long Đỗ truy thì vẫn cứ là đi đời nhà ma.
Nhưng Khiếu Hoá Tăng còn nhanh hơn một bước. Ông dậm chân thật mạnh xuống đất, kình lực khiến lá cây bắn tung lên không tạo thành một tấm màn che kín hết tầm mắt của địch thủ.
“ Làm sao đây? ”
“ Ném! Ném đi! ”
Đám đệ tử phái Long Đỗ tự hỏi nhau, rồi đồng thời phóng ám khí về phía trước, nhắm vào vị trí đại khái nơi Khiếu Hoá Tăng vừa đứng. Chúng không tin một cơn mưa ám khí do mười mấy người cùng ném mà không trúng nổi dù chỉ một cái.
Phập! Phập!
Long Đỗ truy, lại thêm cả văn tu châm, thấu cốt đinh…v.v… đủ các loại ám khí thi nhau xuyên qua từng phiến lá, ghim chặt chúng xuống đất. Số ít len qua được mê cung lá để lướt thẳng tới chỗ Khiếu Hoá Tăng đang đứng.
“ Lão sư cọ đáng ch.ết, lần này thì hết đường tránh né rồi nhé! ”
Tên đầu lĩnh phái Long Đỗ, ngạc nhiên thay đã gượng dậy được trên đôi chân mềm nhũn sau khi lĩnh một chiêu trời giáng của lão sư ăn mày. Hắn cười khùng khục, đến nỗi lộ hết cả hàm răng gãy lỗ chỗ cái còn cái mất. Trông răng lợi bị máu nhuộm đỏ lòm đến là đáng sợ.
Khiếu Hoá Tăng thở dài, đoạn huy vũ cả hai cánh tay. Áo cà sa thùng thình hoa lên, xoay tròn giữa không gian của thép lạnh và lá khô.
Lạ chưa! Lão càng vũ tay áo, thì cơn mưa ám khí đám đệ tử phái Long Đỗ vãi ra bay càng chậm lại. Kình phong len lỏi giữa mỗi cây kim châm, từng thanh chuỷ thủ như một dòng nước vô hình vô tướng, thu phóng hết sức tự nhiên.
Đám đệ tử phái Long Đỗ nhìn nhau, biểu cảm ai nấy đều thật là đặc sắc. Ai mà võ công thấp kém thì ngơ ngác chẳng hiểu gì. Còn những kẻ võ nghệ đã có chút thành tựu thì chỉ biết nhìn nhau ch.ết lặng. Đặc biệt là tên đầu lĩnh. Hắn là kẻ hiểu rõ nhất thứ nhu kình của Khiếu Hoá Tăng lợi hại đến đâu.
Mới mấy hơi thở thôi mà Khiếu Hoá Tăng đã hoá giải hết sạch kình lực của mớ ám khí, thậm chí còn chả cần chạm một ngón tay nữa. Đà đã hết lực chẳng còn, chúng bèn thi nhau rơi lả tả xuống đất khác nào một cơn mưa rào.
Trong nhu có cương, âm từ dương sinh, cái “ thô ” và cái “ tế ” cùng tồn tại. Nghịch lí là vậy, nhưng ấy mới là người võ công đã đạt tới mức đăng phong tháo cực. Còn chỉ biết hùng hục dùng sức như trâu điên húc mả, thì đã rơi xuống tiểu thừa. Cứ như Hồ Đỗ vậy. Cho dù có lực lớn vô cùng, kình lực mạnh như dời non lấp bể nhưng không sao vận dụng khống chế được. Cơn dông lớn có thể quật ngã được cổ thụ, nhưng bất lực trước nhành sậy cũng là cùng một nguyên lí như vậy.
Nụ cười hoà ái của Khiếu Hoá Tăng trong mắt đám đệ tử phái Long Đỗ thoắt cái trở nên thật đáng sợ. Lão chắp tay như đang niệm Phật, đoạn nói:
“ Có qua có lại mới toại lòng nhau. Các vị thưởng cho lão nạp nhiều thần binh lợi khí như thế, lão không dám nhận. Thôi đành trả lại các vị. ”
Đoạn, lão vận kình dẫm mạnh một cái xuống đất. Lá cây lẫn với ám khí đua nhau bắn tung vào không trung, hệt như cách một bầy cá chim phóng lên khỏi mặt nước đớp mồi vậy.
“ Chạy!! Chạy mau!! Tên yêu tăng này biết tà pháp! ”
Một tên đệ tử hét lên thất thanh, đoạn cúi mình toan nhảy xuống khỏi bức tường. Gã là người trẻ nhất trong bọn, võ công cũng kém nhất nên không sao lí giải nổi điều Khiếu Hoá Tăng vừa làm. Song bản năng mách bảo cho hắn một điều, ấy là phải chạy cho nhanh.
Đáng tiếc, quá muộn…
Phập! Phập!
Khiếu Hoá Tăng vận kình vào tay áo, lại dùng sức mà phất. Cặp tay áo cà sa dài lượt thượt rung mạnh, kình phong phát ra cuốn cả đống ám khí bay ngược về phía đám đệ tử phái Long Đỗ.
Nào là Long Đỗ truy đỏ như son, thiết tật lê vàng kim màu đồng thau, văn tu châm mảnh mai ánh bạc…v.v… thi nhau phản chủ. Lớn nhỏ gần hai chục tên đệ tử phái Long Đỗ nay được nếm mùi gậy ông đập lưng ông. Chúng ngã lộn từ trên tường cao xuống, lăn quay ra đất mà la oai oái. Lại có mấy cái văn tu châm bay lạc, thi nhau găm vào bức tường, lút sâu phải đến nửa tấc.
Ai cũng biết văn tu châm nhẹ tựa sợi lông, mảnh như sợi chỉ. Giang hồ đồn đãi hàng tinh phẩm rơi xuống nước cũng không chìm, gió thổi cũng ngả nghiêng là đủ biết muốn dùng chúng nó đả thương người khác chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Ấy vậy mà Khiếu Hoá Tăng có thể găm những mũi châm mảnh mai này vào tường gạch cứng rắn lút đến một tấc.
Trong đám đệ tử phái Long Đỗ lại có mấy tay xui xẻo bị ngón ám khí độc môn của mình là Long Đỗ truy ném ra văng trúng. Chất độc lá ngón có tiếng là giết người như chảo chớp, nay đã bắt đầu theo máu toả đi khắp cơ thể. Mới qua thời gian uống hết chén chè hạt mít thôi, mà chúng đã đau tới độ lăn lộn quằn quại, nói không nên lời thở chẳng ra hơi. Vậy mới biết, lá ngón thực xứng với hai chữ đoạn trường.
Bụng dạ cứ đau quặn lên mãi chẳng tài nào chịu được, chúng buộc phải móc một cái bình sứ từ trong ngực áo, dốc ra ba viên thuốc méo mó đen xì trông đến là quái lạ.
Khiếu Hoá Tăng đã sớm để ý nhất cử nhất động của những người này. Thấy chúng móc thuốc ra, đoán biết là giải dược, lão bèn dùng khinh công lao tới cướp. Thân hình lão có vẻ mập mạp nặng nề, nhưng vừa động cái là nhanh tựa như quỷ ảnh.
Tên đệ tử phái Long Đỗ toan ném giải dược vào miệng, thì ba viên thuốc đen đã mất hút luôn. Hắn chỉ kịp giật mình một cái, rồi lại ôm bụng mà kêu trời. Chất độc lá ngón như xé từng khúc ruột hắn ra vậy.
Khiếu Hoá Tăng đoạt được ba viên giải dược. Lão bèn đưa lên mũi ngửi thử thấy hơi gây, lại dùng ngón tay cạo ít thuốc bột ra nếm thử thì chỉ thấy cay xè, rồi đầu lưỡi mất hẳn vị giác.
“ Chất độc? Cái mùi này thì đích thị là nọc rắn cạp nong rồi. ”
Lão nhìn tên đệ tử phái Long Đỗ quằn quại dưới đất thấy cũng tội, bèn trả luôn ba viên thuốc cho hắn. Tên nọ được thuốc vào tay mà như bắt được vàng, vội vàng dốc vào miệng nhai nát rồi nuốt xuống.
“ Dùng thuốc viên chế từ nọc rắn để kiềm chế chất độc lá ngón, âu cũng là một cách dĩ độc trị độc rất hay. Song phủ tạng người dùng khó tránh khỏi bị độc khí làm tổn thương, giữ được mạng cũng tổn thọ ba bốn năm, công lực hao hụt bảy tám phần.
Lão nạp cũng có đôi ba lời muốn khuyên mấy người. Tốt nhất đừng có tạo nghiệt nữa, quả báo trước mắt hãy còn nhẹ đấy. Thôi, dìu nhau chạy cho nhanh đi còn kịp. ”
“ Thằng sư cọ, mày nhớ đấy! Nhục này phái Long Đỗ bọn tao phải trả bằng mười lần. ”
Tên đầu lĩnh được anh em xốc nách kéo dậy, trước khi đi vẫn không quên thở ra một câu đe doạ. Tất nhiên, Khiếu Hoá Tăng thèm để trong lòng mới lạ.