Chương 103: Hồi mười bốn (2)
Nói đoạn, y tằng hắng một tiếng, xoè quạt giấy ra khoe thư pháp, lại làm vẻ đạo mạo:
“ Thế này. Ta ra một vế đối. Tiểu muội muội mà đối được, thúc thúc sẽ cho tiền ăn kẹo. Còn không thì đi theo thúc thúc lên thuyền kia chơi. ”
Phiêu Hương nói:
“ Thế thì đằng nào con cũng thắng à? ”
Gã quan lớn đáp:
“ Dĩ nhiên, chuyện tốt thế mà sao tiểu muội muội thông minh lại chối từ nhỉ Thúc chẳng lừa tiểu cô nương dễ thương bao giờ cả, dân thành Kim Lăng ai mà chả biết? ”
Nói rồi, hắn vuốt râu, cười híp mắt.
Cô gái bán hàng rong kêu thất thanh:
“ Tiểu muội, đừng tin hắn! ”
Gã quan lớn kia giận tím mặt, nhưng trước khi hắn kịp phản ứng thì Phiêu Hương đã reo lên:
“ Được! Thúc không được thất hứa đâu đấy. Nhưng con mới học chữ, chỉ đặt được một vế đối hai chữ thôi. Thúc để con ra vế nhé. ”
Gã quan nọ thấy con cá rô đã sập bãy, bèn tha cho con săn sắt.
Hắn không hề biết con cá rô kia còn đang tung lưới muốn câu ngược lại con cá trê hắn đây.
Gã nọ nghĩ:
[ Câu đối hai chữ thì có gì là khó Thằng nhãi “ hộ vệ ” kia thì vứt xuống sông lúc nào mà chả được. A đầu à, mi chạy đâu cho thoát khỏi tay ta ]
Thế là hắn bèn nói:
“ Không có gì, cứ tự nhiên ra vế. Đúng là ra đối thì dễ, đối lại mới là chân tài thực học. ”
Hồ Phiêu Hương mỉm cười, tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.
“ Thế con đối nha: Tam Xuyên. ”
“ Ha ha, dễ ợt… ”
Tên quan lớn đang định ứng khẩu đọc ngay lưỡng hà, thì được tên hộ vệ bên cạnh kéo cho góc áo một cái, y mới không có hấp tấp ra vế đối.
Vế ra không hề đơn giản.
Chữ Tam (三) xoay dọc lại sẽ ra chữ Xuyên ( 川), rõ ràng là chơi chữ triết tự rất hiểm. Nếu vừa rồi y không cẩn thận đọc bừa một vế như Nhị Hà hay Tứ Tượng là mắc lỡm ngay. ( Chú thích nhỏ: đây vốn là câu đối trong giai thoại về).
Quan lớn nọ đổ mồ hôi lạnh.
Vế ra hai chữ nhưng không thể nói là dễ.
Mặt y hết tím lại trắng, rồi chuyển vàng. Vừa giận lại vừa thẹn. Không mắc lỡm nhưng cứ đực ra đó không đối được, thì cũng xấu mặt chẳng khác nào đối lệch.
Nhưng y không thể làm gì được.
Vế đối không hẳn phức tạp, nhưng đánh vào khả năng ứng biến.
Y day day hai bên thái dương như người bị đau đầu. Phàm là cơ thể người, cứ thứ gì lâu không động đến, nay phải lôi ra dùng tất nhiên sẽ hay nhức mỏi.
Phiêu Hương không để ý gì đến gã nữa. Cô bé quay sang nhặt từng con tò he dưới đất lên, nói khẽ:
“ Tỉ tỉ vất vả rồi. ”
Cô gái kia biết Hồ Phiêu Hương muốn ra tay trừng trị tên quan hống hách nọ thay mình, không khỏi lo lắng:
“ Tấm lòng muội tỉ xin ghi nhớ, nhưng tên này không phải người chúng ta đắc tội được đâu. ”
Phiêu Hương nói nhỏ:
“ Thế thì muội cứ muốn đắc tội hắn. ”
Nói rồi cô bé đứng lên, ngoắt Tạng Cẩu:
“ Ây da, mình về thôi. Cứ để người ta ở lại nghĩ đi. ”
Tạng Cẩu bĩu môi, nói:
“ Tứ Mục. Dốt! ”
Hai đứa đã bàn nhau từ trước, Hồ Phiêu Hương cũng mớm sẵn đáp án cho thằng bé rồi.
Chữ Tứ (四) xoay dọc sang cũng sẽ thành chữ Mục (目), hơn nữa đối lại Tam Xuyên chỉnh từng chữ một.
Bốn con mắt nhìn hắn đầy vẻ khinh thường khiến tên quan lớn xấu hổ đến nỗi tưởng như muốn chui xuống đất. Y thét lên be be:
“ Láo! Láo quá! Bay đâu bắt ngay thằng nhóc kia lại, dạy nó một trận ra hồn cho ông. ”
Đám hộ vệ dạ ran một tiếng. Kẻ lắc lắc cổ, người bẻ bẻ tay nghe răng rắc. Đứa nào đứa nấy nhìn Tạng Cẩu với ánh mắt khinh thường, nhưng ngoài miệng thì ra chiều như thương hại nó lắm.
“ Tiểu huynh đệ, ta cũng coi như là tiền bối trong nghề với ngươi, nay phải đánh cho nhà ngươi một trận, chúng ta cũng áy náy lắm.
Nhưng biết sao được bây giờ? Tôi nào phải phò chủ đấy thôi.
Thôi thì thế này, tiểu huynh đệ bò qua háng bọn ta, bọn ta sẽ nương tình tha cho khỏi ăn đòn. Thế nào ”
Cả đám cười phá lên với nhau.
Hiển nhiên chúng không tin một thằng oắt bé như cái kẹo dưới sự kiềm toả của năm người thể lật ra được bao nhiêu sóng gió.
Một bên là tên gia đinh cường tráng, hộ vệ của quan lại, phía kia là một thằng nhãi ranh tám tuổi đầu.
Thực đúng là nực cười châu chấu đá xe, nếu có ai khác kể chuyện này ra ngoài, hoạ may có thằng Bờm nó tin.