Chương 17
Lúc từ sau sân khấu đi ra, mặt Tô Đường đỏ như đánh má hồng, cô ngẩng đầu tiến về phía trước, tuyệt đối không muốn nhìn người vừa công khai hôn lên trán mình trước mặt mọi người kia, nhưng lại lo lắng anh đi một mình sẽ căng thẳng, nên cứ đi vài bước thì cô không nhịn được mà đi chậm lại rồi quay đầu nhìn anh, kết quả là mỗi lần quay lại đều nhìn thấy gương mặt tươi cười ngọt ngào kia của Thẩm Dịch, cứ như vậy đi thẳng ra khỏi rạp hát, Tô Đường có cảm giác toàn thân đều choáng váng liên tục.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Dịch chạy tới nắm lấy tay cô, đồng thời đưa điện thoại cho cô nhìn, trên bản ghi chú mới có đánh một câu rất chân thành.
— Đi một mình phía sau em cảm giác không ổn lắm.
Đã hơn chín giờ tối, dưới ánh sáng trắng lạnh của hệ thống đèn chiếu ngoài quảng trường trước rạp hát khiến sắc mặt Thẩm Dịch có chút nhợt nhạt, cô có cảm giác lòng bàn tay anh hơi lạnh, Tô Đường không còn giận nữa, cô cầm chặt tay anh, yếu xìu nhìn anh một cái ,“Khó chịu mà còn đứng đó cười như ngố í…..”
Ánh mắt Thẩm Dịch tràn ngập ý cười, anh cúi đầu một tay gõ chữ.
— Không phải khó chịu, chỉ là có cảm giác mình giống như chú cún bị bỏ lại.
Tô Đường cười vui vẻ, vừa mắng anh còn tay kia thì nắm lại thành quyền, đấm vào người anh như từng hạt mưa đá, Thẩm Dịch cũng không né, cứ để cô đấm lung tung vào ngực mình. Khi Từ Siêu đưa xe tới đón, sắc mặt Tô Đường đã hòa hoãn hơn nhiều.
Tô Đường vừa mới lên xe, Từ Siêu liền ngạc nhiên một chút,“Á? Chị Tô, hoa đâu?”
“Hoa nào cơ……” Tô Đường mất tập trung mở miệng nói, rồi bỗng nhỏ giọng dần, cô đột nhiên nhớ ra bó hoa vừa rồi cô ném đi vẫn chưa nhặt lại, vừa định nói loại hoa đó chỉ cắm được vài ngày cầm về cũng không biết làm gì, lời còn chưa nói ra miệng thì hơi ngạc nhiên rồi hỏi lại,“Sao cậu biết tôi có hoa?”
Từ Siêu thấy Thẩm Dịch đã vào xe đóng cửa lại rồi, cậu quay đầu bắt đầu khởi động xuất phát, thuận tiện cười tươi hớn hở trả lời Tô Đường,“Là em mua từ tiệm hoa mà…… Hôm nay chủ nhật, tiệm hoa không có shipper, nên không có người mang hoa buổi tối, anh Thẩm sợ lấy hoa sớm sẽ bị héo, liền bảo em qua đó một chuyến.”
Tô Đường quay đầu nhìn người đang mỉm cười yên tĩnh ngồi bên cạnh cô.
Trong chuyện này, cô cũng không biết anh đã tốn bao nhiêu tâm tư, chuẩn bị nhiều chuyện cỡ nào……
Đột nhiên Tô Đường phát hiện mình còn nợ anh một câu nói, cô lấy chiếc điện thoại trong túi xách, mở bản ghi mới nghiêm túc gõ một hàng chữ rồi đưa cho anh xem.
— Cám ơn anh đã chuẩn bị mọi thứ cho em.
Thẩm Dịch ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía Từ Siêu, hiểu ý mà cười, đưa tay nhận di động của cô, mi mắt hơi rủ xuống, anh gõ tiếp xuống dưới dòng chữ cô vừa viết.
— Cũng cám ơn em đã thú nhận tình cảm của mình trước. Có thể kể cho anh nghe, sao em đi toilet lại phát hiện ra mình thích anh không?
Tô Đường ngẩn người, nhớ lại lời mình đã nói với anh vừa nãy, hơi lúng túng,“Không phải trong lúc đi toilet…… anh nghĩ lung tung gì thế!”
Những lời xấu hổ này không tiện mà lại nói trước mặt Từ Siêu mất rồi, Tô Đường dở khóc dở cười lấy lại di động, nghiêng người sang một bên rồi gõ chữ , gõ xong thì nhìn lại một lần, sửa chữa một chút rồi mới đưa cho Thẩm Dịch.
Cô không cảm thấy nói thẳng với anh ba chữ “em thích anh” thì có gì xấu hổ, nhưng từ khi kết thúc môn thi ngữ văn trong đợt thi đại học toàn quốc, cô chưa từng viết những lời khiến mình vừa đọc thì toàn thân nổi da gà như vậy, bất luận cô dùng những câu từ lý trí cỡ nào thể hiện thay cho ba chữ này, thì vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không được tự nhiên……
Thẩm Dịch vừa đưa tay nhận chiếc điện thoại, Tô Đường liền lập tức bám vào chỗ dựa lưng ghế giả bộ đang nhìn đường, đưa mắt lên nhìn cửa kính chắn gió phía sau, chỉ để lại một mình Thẩm Dịch ngồi đọc đoạn văn đó.
— Em đột nhiên nhận ra có một chuyện anh đã nói đúng, thích sạch sẽ là chuyện bình thường ở đời, em không ngại anh làm bẩn quần áo của em, không phải vì em quá tốt bụng, mà là vì em thật sự không cảm thấy nó bẩn. Vừa rồi ở toilet nhìn thấy những thứ người ta nôn xuống sàn, suýt chút nữa em cũng nôn ra hết, nhưng nhớ tới hai lần anh làm bẩn quần áo của em, thì em lại không có cảm giác như hôm nay. Nếu chỉ có một lần thì có thể coi là chuyện ngẫu nhiên, nhưng đã là hai lần thì không phải chuyện trùng hợp nữa, chuyện không logic như vậy cũng chỉ có thể giải thích là vì lý do đó.
Trong lúc chờ Thẩm Dịch đáp lại, Tô Đường cảm thấy tâm trạng mình giờ đây thật giống cô nữ sinh năm nào ngồi bàn đầu cứ chăm chú nhìn thầy giáo chấm bài trên bục giảng, vừa muốn rướn người lên nhìn xem thầy chấm được bao nhiêu điểm, lại lo sợ mình sẽ nhìn thấy kết quả không như mong đợi, trong lòng đang khó chịu muốn ch.ết lại còn phải giả vờ ra vẻ bình tĩnh.
Đợi chừng một phút đồng hồ, Thẩm Dịch mới huých nhẹ vào cánh tay cô một cái, đưa lại điện thoại cho cô.
— Cảm ơn vì sự thẳng thắn của em, xin lỗi em vì sự do dự của tôi.
Tô Đường hơi ngạc nhiên một chút, nhìn gương mặt tràn ngập áy náy mà vô cùng chân thành kia của anh, thì cô vội vàng lắc đầu,“Không đâu không đâu…… ai da, chuyện này thì có chỗ nào đúng với chả sai!”
Tô Đường muốn gõ chữ, nhưng vừa gõ được vài từ thì cảm thấy tốc độ này thật chậm, cô vứt luôn chiếc di động sang một bên, luống cuống tay chân giải thích,“Chỉ là em không có thói quen giữ mọi chuyện trong lòng, được là được, không được là không được, giấu trong lòng cũng vô dụng, cũng đâu thể trông mong nó có thể nảy mầm được……”
Ánh sáng trong xe rất tối, Thẩm Dịch vốn không nhìn rõ khẩu hình miệng của cô, ví dụ so sánh cuối cùng của Tô Đường lại càng khiến anh càng mơ màng, anh không khỏi chau mày vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tô Đường, chặn ngang lời cô đang nói, trên khóe môi còn mang theo nụ cười khổ mà chỉ chỉ chiếc điện thoại đang bị cô vứt lại trên ghế.
Ý của Thẩm Dịch là muốn cô viết những lời vừa nói bằng điện thoại, nhưng hành động chỉ tay này của Thẩm Dịch lại khiến Tô Đường bỗng tìm được một linh cảm khác, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, sau khi nhập mật khẩu thì vội thoát khỏi ứng dụng ghi chú, rồi đưa màn hình điện thoại tới trước mặt Thẩm Dịch, tay chỉ vào biểu tượng ứng dụng Taobao trên màn hình mà hỏi anh,“Anh có biết đây là gì không?”
Thẩm Dịch hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật gật đầu.
Tô Đường chạm vào ứng dụng, tìm đại một trang sản phẩm đang có chương trình ưu đãi trong vòng một giây,“Hoạt động khuyến mãi kiểu này anh có hiểu không?”
Thẩm Dịch ngơ ngác mà gật đầu.
Tô Đường thở phào một cái, dịch dịch mông ngồi sát vào gần anh, cô cố gắng giảm tốc độ nói chậm lại, chỉ nói nhưng lại không phát ra thành tiếng, ánh mắt nhìn Thẩm Dịch lại có thêm mấy phần ý vị sâu sa.
“Ý của em cũng là như vậy đấy, lúc ấy khi em đi tìm anh, tâm trạng cũng giống như tranh cướp hàng hiệu sale trong một giây trên Taobao vậy, không quan tâm đến chuyện có mua được hay không, xuống tay cướp trước rồi nói tiếp, chỉ sợ nếu em do dự trong tíc tắc đã có người khác cướp trước mất rồi …… Anh đó, là người vừa giàu có lại rất đơn giản, cũng có nhiều sự lựa chọn hơn em, do dự cũng là chuyện bình thường.”
Thẩm Dịch cảm thấy dường như lời cô vừa nói là khen anh, lại giống như không phải đang hoàn toàn khen anh, nhưng hai chữ “lựa chọn” có ý gì anh vẫn hiểu được .
Thẩm Dịch lập tức chau mày, anh lắc lắc đầu, vừa định đưa tay lấy chiếc di động cô đang cầm, Tô Đường thấy vậy liền giấu điện thoại ra sau lưng, nhẹ mấp máy môi rồi giơ tay chỉ chỉ lỗ tai Thẩm Dịch.
“Em biết anh đang do dự vì điều gì, nhưng trong lòng em dù anh có do dự vì bất cứ chuyện gì, em cũng không muốn biết anh đã do dự như thế nào, anh cũng đừng lo lắng em đang nghĩ gì, được không?”
Thẩm Dịch hơi ngẩn người, nụ cười dịu dàng dần dần thay thế từng chút từng chút nét căng thẳng trên mặt anh, cuối cùng lan thành một nụ cười rất đẹp, anh từ từ gật đầu.
Lúc này Tô Đường mới lấy chiếc điện thoại đang giấu sau lưng đưa tới, chọn ứng dụng ghi chú rồi đặt nó vào tay anh,“Nói đi, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
Thẩm Dịch khẽ cong khóe miệng, Tô Đường ngả đầu lên vai anh nhìn anh gõ chữ, cằm cũng tự nhiên mà đặt trên bờ vai của anh, Tô Đường phát hiện, hình như cô muốn làm động tác này với anh từ lâu lắm rồi.
— Anh đã đặt bàn trước ở một nhà hàng cơm Tây, ăn bò beefsteak nhé, được không?
Dù cô có tựa sát bên người Thẩm Dịch thì tốc độ đánh chữ của anh vẫn nhanh như vậy, lúc Tô Đường ngồi thẳng người dậy lắc đầu liên tục như lên dây cót, anh đã đánh xong lời muốn nói .
“Em không đi!”
Thẩm Dịch thấy phản ứng từ chối kịch liệt của cô thì hơi ngạc nhiên, anh vội vàng viết thêm vài chữ.
— Nếu em không thích thì chúng ta có thể tới nơi khác, em thích nhà hàng nào, cứ nói cho Từ Siêu là được rồi.
“Không phải không phải, anh đừng vội, không phải vấn đề là ăn gì……”
Tô Đường vỗ nhẹ vài cái lên tay anh, để anh cảm thấy an tâm hơn, rồi mới dở khóc dở cười đưa mặt lại gần để anh nhìn thấy rõ. Bình thường cô không đem theo đồ trang điểm, vừa nãy rơi nước mắt cũng thuận tay lau mấy cái, không cần soi gương cũng có thể đoán ra mặt cô bây giờ lem nhem cỡ nào ,“Anh xem đi, nhìn kỹ xem…… có giống mặt mèo không, mặt em như vậy sao dám vào nhà hàng ăn chứ?”
Thẩm Dịch cười gật đầu, trong nụ cười mang theo chút áy náy dịu dàng, anh thoáng suy nghĩ một chút.
— Tới nhà anh đi, anh làm cơm cho em, được không?
Thấy Tô Đường vẫn lưỡng lự, Thẩm Dịch lại viết thêm một câu.
— Hay là em làm cho anh ăn đi.
Tô Đường bật cười thành tiếng, thật ra không phải cô ngại tới nhà anh, cũng không ngại nấu cơm cho anh, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói,: “Để hôm khác nhé, về muộn quá bà ngoại sẽ lo đấy .”
Ý cười trong mắt Thẩm Dịch lại càng đậm hơn, anh đặt điện thoại của Tô Đường xuống, lấy di động của mình ra, chạm chạm mấy cái, rồi đưa tới trước mặt Tô Đường.
Trên màn hình di động hiển thị một đoạn tin nhắn gần đây, người liên lạc là “Bác sĩ Chu”.
Cuộc đối thoại gần đây nhất là thế này.
— Cám ơn bà mọi chuyện đều thuận lợi.
— Hai đứa cứ từ từ đi chơi, Đường Đường ở với con bà yên tâm một trăm phần trăm!
Ngày là hôm nay, xem thời gian thì hẳn là anh nhắn tin lúc đi sau lưng cô như chú cún nhỏ bị bỏ rơi.
Trượt lên trên một chút thêm hai tin nhắn như sau.
— Con muốn theo đuổi Tô Đường, hy vọng sẽ được bà ủng hộ.
— Gắng lên! Bà ủng hộ con!
Hôm ấy là buổi chiều sinh nhật cô, chắc hẳn là sau khi anh nhận được gói kẹo đường kia.
Tô Đường biết anh tinh tế, nhưng lại không ngờ anh tinh tế đến mức quan tâm cả đến tâm trạng của bà ngoại cô.
Tô Đường có thể tưởng tượng được tâm trạng đêm nay mong cô tuyệt đối đừng về của bà ngoại ở nhà, cô uể oải thả di động kia vào tay anh, lấy di động của mình gọi cho bà ngoại một cuộc, quả nhiên vừa nói bà ngoại cô đã đồng ý ngay, dường như bà còn cố tỏ ra có hơi lo lắng, nhưng sự vui vẻ trong tiếng cười kia thì không thể nào che giấu được.
Tô Đường vừa cúp điện thoại, di động liền rung lên một cái, là tin nhắn QQ do Triệu Dương gửi tới.
— Những điều cần chú ý khi ăn chuột trắng nhỏ: dịu dàng, dịu dàng, dịu dàng hơn nữa!
Tô Đường thầm than trong lòng một tiếng, đen mặt giơ điện thoại đến trước mặt Thẩm Dịch.
“Chuyện gì đây hả?”
Thẩm Dịch nở nụ cười lớn gõ vài chữ lên di động của mình.
— Phải báo bình an cho cậu ấy, nếu không cậu ta sẽ cứ chờ để cứu anh.
Tô Đường lườm anh một cái,“Anh còn nói với ai nữa hả?”
Thẩm Dịch vươn tay vòng qua vai cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô ngả đầu vào vai mình, một tay cầm di động, anh đánh từng chữ một cho cô nhìn.
— Anh đang nghĩ cách, phải làm thế nào để mọi người trên toàn thế giới đều biết chuyện này đây.
Trong lòng Tô Đường cảm động nhưng vừa nhìn lại mấy chữ “mọi người trên toàn thế giới”, thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô bỗng ngồi thẳng người dậy, vì động tác quá nhanh, thiếu chút nữa đã va vào cằm Thẩm Dịch.
“Đúng rồi, vừa nãy chúng ta ở cửa nhà hát…… có thể bị Trần Quốc Huy thấy không?”
Thẩm Dịch khẽ cười mà lắc đầu.
— Nhất định trước khi phần hai bắt đầu ông ta đã đi rồi .
Tô Đường ngạc nhiên.
“Sao anh biết?”
— Trực giác.
Tô Đường cười lườm anh một cái, Thẩm Dịch lại viết thêm một câu.
— Trực giác của anh đắt giá lắm nhé, có người trong giới truyền thông từng ra giá trăm nghìn tệ để mua đấy.
Tô Đường nghe mấy chữ “Trăm nghìn tệ” thì trợn tròn hai mắt vì bất ngờ, cô mở hai bàn tay của Thẩm Dịch, mắt chớp chớp,“Anh còn thừa chút trực giác nào không?”
Thẩm Dịch cười đưa tay lên, dọc theo vành môi làm một động tác kéo khóa, Tô Đường nhớ lại bốn chữ “Miệng kín như bưng” anh từng viết trên giấy.
“Đúng rồi…… còn một chuyện nữa, vừa rồi em có gặp Tần Tĩnh Dao ở toilet, cô ấy đi với chồng.”
Thẩm Dịch hơi ngẩn người, anh chau lông mày một cái rồi lắc lắc đầu.
— Chồng cô ấy cũng là đồng nghiệp của anh, gần đây đang đi công tác bên Mỹ, tháng sau mới có thể trở về, hôm nay trước khi tan làm anh còn nhận được bưu kiện cậu ta gửi về từ Mỹ.
Tô Đường ngạc nhiên,“Vậy chắc là em nghe nhầm .”
Thẩm Dịch cười mỉm.
— Trực giác của anh bảo em không hề nghe nhầm.
Tô Đường cười chỉ chỉ vào mấy lời anh vừa viết trên điện thoại,“Anh có biết cái này gọi là gì không?”
Thẩm Dịch lắc đầu.
“Cái này gọi là bao che cho con.”